Tên trùm cường đạo Tôn Dương hôm nay thật xui, đánh cướp lại cướp nhằm cường giả, chết không ít nhân mã.
Thế thì cũng phải chịu.
Thế mà khi hắn tới Đan Ương Thành đi mời đại phu, mua nhiều thuốc lại chạm mặt tên cường giả bị hắn đánh cướp, vừa thận trọng trả lời vài câu hỏi của đối phương, ai ngờ lại bị nhân mã của Phương Gia bắt. Phương Gia là vua một cõi chung quanh mấy trăm dặm Đan Ương Thành.
Trong Phương Phủ, một đình viện vắng.
- Tiểu nhân Tôn Dương, bái kiến công tử. - Tôn Dương lập tức quỳ xuống.
- Công tử, tên họ Đằng sau khi ly khai chợ nô lệ đã chạm mặt tên tiểu tử này, còn nói với hắn vài câu. Tiểu tử này, khẳng định biết họ Đằng kia.
Một hán tử mắt tam giác nói.
- À, ngươi biết người họ Đằng à? - Lê công tử ngồi trên ghế, lạnh lùng hỏi.
Cả người Tôn Dương như run lên, hắn vô cùng hoảng sợ.
- Tiểu nhân biết.
Tôn Dương gật đầu.
- Lúc trước, tiểu nhân chỉ huy một vài huynh đệ đi cướp, cướp phải tên cường giả này.
- Cướp hả?
Khóe miệng Lê công tử nhếch lên nụ cười lạnh.
- Hắn chắc là giết sạch các ngươi.
- Không.
Tôn Dương nói:
- Người nọ bị chúng ta cướp, dùng một chưởng vỗ vào một con đà thú. Con đà thú nện thẳng vào đám người chúng ta, rồi đồng thời nổ tung. Sau khi nổ tung thì xương vỡ cứ như ám khí, làm chúng ta chết không ít huynh đệ. Chúng ta sợ quá chạy trốn, người nọ cũng không có đuổi giết chúng ta.
Lê công tử nhướng mày.
Phương Hoành đứng phía sau Lê công tử và hán tử gầy gò tên gọi là Xương cũng đều nhíu mày.
- Ngươi còn biết gì nữa?
Lê công tử hỏi.
- Tiểu nhân chẳng biết thêm gì nữa.
Tôn Dương liên tục lắc đầu.
- Ừm! Xéo đi. - Lê công tử nói vẻ không kiên nhẫn.
- Dạ, dạ. - Tôn Dương hoảng sợ vội ly khai.
Trong đình viện chẳng mấy chốc chỉ còn lại có Lê công tử và vài thủ hạ.
- Công tử.
Tên nam tử gầy gò tên là Xương mở miệng nói:
- Một chưởng có thể làm đà thú bay lên, hơn nữa còn có thể làm nó nổ tung, rồi xương vụn làm ám khí thì người này rất mạnh, rất có có thể chính là Vũ Thánh.
Lê công tử nhìn nhìn trung niên nam tử cao lớn Phương Hoành. Phương Hoành chỉ cau mày không nói gì.
- Có phải là Vũ Thánh thì sau này sẽ biết.
Lê công tử đứng dậy đi thẳng ra đình viện, những người khác vội đuổi theo.
Phương Phủ, võ trường riêng của Lê công tử.
Một cái xe thật lớn có bốn bánh, toàn bộ đều làm bằng kim loại đen đang đứng sừng sững trong luyện võ trường. Trên xe ngựa có một cái lồng sắt làm bằng những cây thiết côn to bằng cánh tay. Cái lồng sắt để trên xe ngựa, cả hai được hàn cứng với nhau.
- Hống.... hống....
Trong lồng sắt có một dã nhân tóc xõa dài đến eo lưng, cởi trần, chỉ mặc một cái khố bằng da thú bé tí.
Thời tiết lạnh như thế mà hắn cứ cởi trần ra như vậy.
Thân hình cơ bắp cuồn cuộn tựa như rèn bằng sắt thép. Một đôi con ngươi đỏ ké, tựa như dã thú hung ác, nhìn về phía Lê công tử đang tiến vào luyện võ trường, phát ra một tiếng gầm gừ.
- Ừm, mãnh thú đói bụng rồi, bảo chúng chuẩn bị thú làm thức ăn buổi tối đi. - Lê công tử phân phó.
- Dạ.
Lê công tử đi đến lồng sắt gắn với xe ngựa cẩn thận xem xét con dã nhân, mắt tỏa sáng, chậc chậc tán thưởng nói:
- Xem này, thân thể cường tráng biết bao, xem ra nô lệ mãnh thú hẳn là mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại có khí lực kinh dị như vậy.
Trong lồng sắt, thiếu niên bị gọi là dã nhân Mãnh thú đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nhân loại ở ngoài.
Hai tay thiếu niên mãnh thú đều có xích sắt, hai chân cũng có xích sắt rất lớn.
Toàn là những thứ đặc chế, cho dù thiếu niên mãnh thú này khí lực tới đâu cũng không thể làm gãy được.
- Công tử.
Người chuyên môn hầu hạ thiếu niên dã nhân tới nơi, lập tức hành lễ.
- Ừm.
Lê công tử đi tới, cầm lấy một vài món hoang dã vừa được mang đến, xách một con thỏ hoang còn sống, ném vào khe hở lồng sắt.
- Gừ....
Thiếu niên mãnh thú chụp, rồi xé tươi con thỏ hoang, máu chảy tung tóe. Hắn cúi đầu xé ra từng khối thịt tươi, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt ực.
Lê công tử thấy cảnh này, lại rất vui vẻ.
- Hồ Hải. - Lê công tử mở miệng.
Một người lùn trên mặt một có vết sẹo đến gần, khom người:
- Công tử.
- Sáng mai, ta muốn dẫn Mãnh Thú ra ngoài săn bắn. - Lê công tử nói.
- Săn bắn? - Người lùn giật mình ngơ ngác.
- Ngươi nghĩ biện pháp huấn luyện Mãnh Thú một chút, bảo cho nó biết, phải công kích một người mặc bạch y.
Lê công tử lạnh nhạt nói:
- Có vấn đề gì không?
- Bạch y à?
Người lùn suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu.
Mặc dù hắn cũng không hiểu thú ngữ, nhưng việc thuần dưỡng dã thú, bảo dã thú làm một vài chuyện đơn giản, thì không cần biết thú ngữ, chỉ cần biện pháp để dã thú hiểu yêu cầu của mình là được. Yêu cầu phức tạp quá thì không thể nói ra, nhưng yêu cầu đơn giản thì dễ thôi.
- Công tử
Phương Hoành kinh hãi.
Lê công tử ngăn lại:
- Hoành, họ Đằng bây giờ đang ở khách sạn à?
- Đúng rồi, công tử.
Phương Hoành lo lắng.
- Nhưng...
- Đừng lo.
Lê công tử cười khẽ.
- Trời đã tối, chúng sẽ vào nghỉ ở khách sạn. Đợi sáng mai chúng sẽ xuất phát ra khỏi. Chúng ta làm bộ ngẫu nhiên chạm mặt là được. Đến lúc đó coi như không cẩn thận, lỡ để Mãnh Thú xổng ra ngoài. Với thực lực Mãnh Thú, trừ phi là Vũ Thánh, nếu không nhất định không đỡ được.
- Nếu mai hắn không chết, Lê ta đương nhiên sẽ một lần nữa thành tâm kính mời, nếu hắn bị Mãnh Thú giết chết... Hừ...
Phương Lê sắc mặt âm trầm.
- Chỉ trách hắn không có thực lực mà con kiêu ngạo. Chết cũng đáng đời, ta cũng thuận tiện thu luôn nữ nhân của hắn.
- Công tử.
Phương Hoành vội nói:
- Người nọ nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
- Giận chó đánh mèo cái gì. Chúng ta không động thủ, là Mãnh Thú động thủ. Chúng ta còn có thể làm bộ hỗ trợ ngăn trở.
Phương Lê cười khẽ nói.
- Đến lúc đó, tất cả phải làm như thật, nhất định không để hắn hoài nghi. Hơn nữa cũng nên mang theo một doanh nhân mã để phòng ngừa.
Đêm khuya.
Lầu ba một khách sạn ở Đan Ương Thành, Đằng Thanh Sơn đang đứng ở cửa sổ sau căn phòng.
- Mức độ phồn hoa ở nơi này cũng không kém Cửu Châu Đại Địa bao nhiêu.
Qua cửa sổ đằng sau, ánh mắt Thanh Sơn nhìn vào một cỗ xe ngựa sang trọng ở hậu viện khách sạn. Ở trên xe ngựa đang có một tên què dựa vào, tay cầm một ống điếu.
Đằng Thanh Sơn từng bảo lão Uông què cũng vào khách sạn mà ở. Nhưng lão Uông lại không chịu, nói là xe ngựa chế tạo bằng Vân Sơn Mộc và Xích Phong Chiến đều rất quý, do đó phải ở trên xe ngựa qua đêm.
Sương mù giăng giăng...
Lão Uông đứng đó, ánh mắt mê man không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Lão Uông này là một cao thủ nội kình, nhưng lại cam nguyện làm người chăn ngựa lương ba mươi lạng bạc một tháng.
Đằng Thanh Sơn nhìn lão Uông đứng phía dưới, vẻ hơi nghi hoặc. Với thực lực của Đằng Thanh Sơn, chỉ liếc mắt nhìn lão Uông, từ ánh mắt, cấu tạo cả người là có thể phán đoán lão Uông này là một cao thủ.
'Thần' của con người mạnh hay yếu là nhìn ra ngay.
Mắt dại vô thần, là Thần yếu.
Còn mắt của siêu cường giả, thường thu liễm như hồ u tĩnh, thâm thúy không lường được. Một khi tức giận, ánh mắt thậm chí còn làm người ta cảm giác như chói mắt.
- U...
Lý trong phòng cách vách kêu lên một tiếng.
Vù, vù.
Hai cái bóng, một trước một sau, nhanh như chớp, từ cửa sổ chui thẳng vào trong phòng Lý. Giữ hai đại yêu thú bên người thì quá kinh nhân, do đó Cuồng Phong Ưng vàThanh Loan bình thường đều tự do bay liệng trên trời cao. Đương nhiên không thể bay quá xa bọn người Đằng Thanh Sơn, Lý chỉ kêu một tiếng là chúng sẽ tới.
Buổi tối cùng nghỉ ngơi với đám người Đằng Thanh Sơn.
- Ta cũng nên luyện quyền. Nội gia kình của ta từ khi bước vào trung kỳ đã khá lâu rồi. Bây giờ ta cảm giác sắp đạt tới hậu kỳ, chỉ cách xa một chút.
Uy lực nội gia cương kình của Đằng Thanh Sơn rất mạnh, nội gia cương kình trung kỳ bộc phát sức mạnh gần bốn mươi vạn cân. Còn nội gia cương kình hậu kỳ, căn cứ theo Đằng Thanh Sơn phán đoán, cũng có lực bộc phát phải tới tám mươi vạn cân.
Hơn nữa sức mạnh thân thể của hắn rất kinh người.
Lúc này...
Đằng Thanh Sơn ở trong phòng, bắt đầu tu luyện quyền pháp.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đằng Thanh Sơn khiêng cái bao bọc kín rương hoàng kim, cùng Lý và Tiểu Bình ăn điểm tâm. Về phần lão Uông, chỉ cầm vài cái bánh bao an vị trên xe ngựa ăn sáng.
- Tốt lắm, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Đằng Thanh Sơn khiêng bao, cùng Lý đi tới hậu viện khách sạn.
- Ông chủ, để tiểu nhân đưa vào lên xe cho. - Lão Uông nói.
Lý và Tiểu Bình vừa nghe thế, đều lộ ra nụ cười cổ quái.
- Ngươi giúp ta à?
Đằng Thanh Sơn cũng cười, nhè nhẹ đặt cái bao to trên mặt đất.
- Ừm, ngươi tới đây.
Bên trong bao có vạn cân hoàng kim, đồng thời còn có Luân Hồi thương và Khai Sơn Thần Phủ. Một cái bao như vậy, khi trong tay Đằng Thanh Sơn thì có vẻ rất nhẹ nhàng, dường như cái bao bình thường thôi.
Lão Uông nhảy xuống xe ngựa, cười cười cầm lấy bao, hơi phát lực.
- Hả? - Lão Uông sắc mặt khẽ biến.
- Lão Uông, không làm được thì thôi đi. - Lý che miệng cười nói.
- Không có việc gì. - Lão Uông lại không tin đây là sự thực.
Tay phải Lão Uông dùng hết sức mạnh, nhưng cả cái bao chỉ hơi lắc lư một chút, căn bản không nhúc nhích gì. Cảnh này làm Lý và Tiểu Bình đứng bên cạnh đều cười phá lên.
- Ủa.
Lão Uông đặt ống điếu sang một bên, hai tay đồng thời nắm lấy cái bao hít mạnh một hơi.
- Lên.
Một bao rất to rốt cục được hắn nâng lên. Nhưng sắc mặt lão Uông cũng thì đỏ bừng, nếu muốn đút vào bên trong thùng xe, rồi sắp xếp lại cho gọn, thì quả là việc chẳng dễ dàng gì cho lão.
- Lão Uông, để ta làm cho.
Đằng Thanh Sơn cười chụp lấy cái bao, nhẹ nhàng như cầm một cây lông gà leo lên xe ngựa, cả chiếc xe ngựa gần như không hề rung rinh, rồi đặt chiếc bao lớn đó vào tận cùng bên trong thùng xe.
- Lão Uông, ngươi làm sao vậy?
Lý và Tiểu Bình đều cười cười nhìn lão Uông.
Trên mặt Lão Uông lại tràn đầy vẻ kinh dị, lão đã biết cái bao nặng chừng vạn cân. Cho dù là cường giả tiên thiên hư đan cũng có thể xách cái bao này, nhưng sao có thể lên đi xuống thang, mà không làm cho thang vỡ ra? Sao có thể tùy tiện leo lên lên ngựa, đến cả xe ngựa cũng chẳng hề lắc lư gì cả?
Vật nặng vạn cân, chất lên xe ngựa phải nặng như thế nào?
Trình độ khống chế phải như thế nào đó mới làm được như vậy?
Lão Uông cuối cùng đã hiểu, lão đã theo một ông chủ có thực lực như thế nào.
- Tiểu và Tiểu Bình đều đã vào thùng xe. Lão Uông, đừng có đứng đực ra như vậy, đánh xe nhanh lên, chúng ta mau ra khỏi thành.
Đằng Thanh Sơn lúc này cưỡi một con đà thú còn lại, cười nói.
- Dạ, ông chủ.
Lão uông vội cao giọng đáp, ánh mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn hoàn toàn khác lúc trước.