Cửu Đỉnh Ký

chương 454: đại loạn tử (đại loạn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Hỉ chạy trốn còn Tiết Tân truy sát, một trước một sau đều từ lầu cao tầng ba nhảy xuống đường.

Trên đường người đến người đi rộn ràng nhốn nháo.

"Bùng!" Triệu Hỉ rơi xuống đất, lăn một vòng rồi đứng lên co cẳng chạy tiếp.

- "Đừng mong chạy!" Tiết Tân dưới chân nội kình phóng ra, lao vù người đi.

- "Giết người rồi!"

- "Giết người rồi!"

Trên con đường lớn mấy người đi đường không khỏi sợ hãi hét lên. Tức thời không ít người vội vàng né tránh sang hai bên đường, những người ở phía xa cũng dạt hết sang hai bên, đám khách nhân của các thanh lâu, cửa hàng, tửu lâu... hai bên đường kẻ nào cũng ngó xuống phía dưới.

- "Xem kìa, đó chẳng phải Triệu đại công tử sao?"

- "Không ngờ có người dám truy sát Triệu đại công tử?"

m thanh bàn luận không ngừng, nhưng không một ai tới cứu Triệu Hỉ.

- "Ngươi là ai, không ngờ dám tới giết ta?" Triệu Hỉ chật vật chạy trốn, đồng thời giận dữ hét.

- "Hừ." Tiết Tân hừ lạnh một tiếng,

- "Đồ cặn bã nhà ngươi, đáng ra phải chết từ sớm!" Miệng nói, trảm mã đao trong tay Tiết Tân lại liên tiếp không ngừng bổ về phía Triệu Hỉ... Bất quá Triệu Hỉ này năng lực né tránh trong phạm vi hẹp quả là lợi hại, không ngờ khiến Tiết Tân sau khi thực lực đại tăng trong nhất thời cũng vô pháp chém chết hắn.

- "Đại nhân!"

Hai hộ vệ cũng muốn lao ra cứu Triệu Hỉ, thế nhưng thân thể run lên đã nhẹ nhàng té lăn ra đất. Đằng Thanh Sơn liếc mắt cười nhạt, hai viên đá nhỏ đã biến khỏi tay.

- "Hai tên phế vật." Triệu Hỉ khóe mắt lướt qua hai đại cao thủ hắn mời tới giờ không ngờ ngã xuống đất không dậy nổi không khỏi thấy lo lắng.

- "Đuổi giết ta không đơn giản một kẻ trước mắt mà còn một tên nữa. Ta phải tốc chiến tốc thắng mới có thể chạy thoát thân." Đối với việc ứng phó Tiết Tân ở trước mặt, Triệu Hỉ hiển nhiên có mười phần nắm chắc.

Hắn chỉ lo lắng... thần bí cao thủ đã âm thầm giải quyết hai đại hộ vệ.

"Vèo!" Triệu Hỉ bất ngờ tay trái chộp lấy trảm mã đao, lực đánh vào đáng sợ ẩn chứa trong trảm mã đao khiến Triệu Hỉ thân thể chấn động, không khỏi lùi liền hai bước.

"Hừ? Thủ sáo (bao tay)?" Tiết Tân cũng phát hiện bao tay mờ mờ trên tay Triệu Hỉ.

Ánh mắt Triệu Hỉ lạnh đi.

Tay phải cầm binh khí bất ngờ hơi giơ lên cao, ống tay hướng vào Tiết Tân.

Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu!

Chớp mắt mấy chục độc châm thật nhỏ đồng thời từ trong tay áo Triệu Hỉ phóng ra, độc châm này như tú hoa châm (kim thêu), hơn nữa tốc độ nhanh, cự ly gần, Tiết Tân căn bản không có cách tránh né, không khỏi sợ đến trợn tròn mắt - "Không--" Hắn không cam lòng chết, hắn còn có đại cừu chưa báo!

Vù!

Một đạo huyễn ảnh, Đằng Thanh Sơn đã xuất hiện ở cạnh người Tiết Tân, đồng thời khua cánh tay phải một chút, mấy chục độc châm hầu như đồng thời bị tay áo phải của Đằng Thanh Sơn cuốn đi.

- "Cái này..."

Thấy Đằng Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện mà lại dễ dàng tiếp được ám khí của hắn, Triệu Hỉ trong lòng nguội lạnh, hắn hoàn toàn xác định,

- "Là tiên thiên cao thủ, hơn nữa hẳn là tiên thiên thực đan thậm chí tiên thiên kim đan! Xong rồi, tiêu đời rồi..." Từ một người hầu từng bước leo lên, nhãn lực, tâm kế của Triệu Hỉ là cực kỳ cao.

- "Ta đã phải chết rồi sao? Không, không..." Triệu Hỉ trong nháy mắt giống như điên cuồng, nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn thảm thiết hét

- "Không, các ngươi không thể giết ta!!!"

Đằng Thanh Sơn lại chẳng buồn nhìn Triệu Hỉ, mà lại liếc nhìn đồ đệ "Tiết Tân" của mình.

Tiết Tân trên trán đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn đi một vòng trên lằn ranh sinh tử, đích xác đã bị dọa hết hồn.

- "Sư phụ." Tiết Tân có chút xấu hổ.

- "Được rồi, giết hắn trước đã." Đằng Thanh Sơn phân phó.

Tiết Tân quay đầu về phía Triệu Hỉ, Triệu Hỉ sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ điên cuồng. Triệu Hỉ lúc này biết rõ có mặt thần bí cao thủ "Đằng Thanh Sơn" hắn không có cơ hội chạy trốn.

- "Các ngươi không thể giết ta." Triệu Hỉ từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài màu xanh đậm, vội vã nói,

- "Ta là ngoại môn chấp sự (người quản lý ở bên ngoài) của Thanh Hồ Đảo ở Vũ An Quận, ở đây lại là nơi đông người, các ngươi nếu là giết ta..." Triệu Hỉ không nhiều lời, hắn tin tưởng hai cao thủ trước mắt sẽ minh bạch.

- Chấp sự? Đằng Thanh Sơn cười cười: - Càng tốt!

- Càng tốt? Triệu Hỉ sững người.

"Xoẹt!" Ánh đao nhoáng lên.

- Không--

m thanh thê lương vang vọng thiên địa từ trong miệng Triệu Hỉ vang lên, cái đầu lâu văng ra. Thậm chí trong nháy mắt khi cái đầu bay ra, miệng hắn còn đang gào hét, máu tươi phảng phất như nước từ chỗ cổ đứt của Triệu Hỉ phun ra kinh người, không ít phụ nữ đứng xem xung quanh trên đường hét lên sợ hãi.

- "Rốt cuộc giết chết một tên." Tiết Tân nhìn chằm chằm cái đầu người rơi trên mặt đất, trong lòng hơi thoải mái một chút.

- "Chúng ta đi." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, Tiết Tân giật mình bừng tỉnh

- Dạ, sư phụ.

Lúc này Đằng Thanh Sơn, Tiết Tân hai người nhanh chóng tiến vào đoàn người, biến mất không thấy đâu nữa, còn trên đường vẫn rất đông người vây quanh chỗ đó, chăm chú nhìn cỗ thi thể nghị luận sôi nổi-- Triệu Hỉ, kẻ làm mưa làm gió tại Vũ An Quận Thành, có thể nói là một tay che trời đã bị giết chết ở bên đường như vậy. Chỉ một lát sau.

Một đám chừng mấy trăm người điên cuồng chạy tới, dẫn đầu là một ả đàn bà xinh đẹp sắc mặt trắng bệch tóc tai tán loạn.

- Tránh ra! Tránh ra!...

Tiếng hò hét vang lên ầm ĩ.

Những người đứng xem quanh đường vội né sang bên, mấy trăm người này nhanh chóng vây trùng trùng điệp điệp chỗ phát sinh đuổi giết lại.

Phụ nhân xinh đẹp nhìn thi thể đó, sắc mặt tức thì trắng bệch, không khỏi kêu lên một tiếng thê lương: A Hỉ!!! rồi quỵ xuống tay run rẩy ôm lấy đầu.

- Kẻ nào! Kẻ nào giết chết A Hỉ, kẻ nào!!!

Phụ nhân xinh đẹp ngửa đầu gào thét, dáng vẻ điên cuồng.

- "Phu nhân, phu nhân." Hai thị nữ thấy phu nhân bọn họ điên cuồng như vậy cũng có chút sợ hãi.

- "Tìm cho ta, tìm nhanh cho ta, tìm cho ra, rốt cuộc là kẻ nào giết A Hỉ!" Phụ nhân giận dữ nhìn quanh,

- "Bất luận là ai, ta muốn đem hắn cắt làm trăm nghìn mảnh!!" Xung quanh mấy trăm người căn bản không dám nói lời thừa, lập tức đều lao vào đoàn người, bắt đầu giữ lấy người đi đường tra hỏi.

Vũ An quận thành, phủ tướng quân.

Một hán tử râu ria mặc áo lông nằm ườn trên ghế tay nghịch thiết cầu (bi sắt), đang híp mắt ngâm nga hò hát, thỉnh thoảng chọc thị nữ ở cạnh.

- "Tướng quân, tướng quân." m thanh khẩn cấp từ ngoài truyền vào.

"Làm ầm ĩ cái gì?" Gã tướng quân khó chịu mở mắt.

Một gã chỉ huy trung niên từ ngoài lao vào vội vàng nói:

- "Tướng quân, xảy ra chuyện lớn rồi, Triệu Hỉ đó ở trên đường dưới Noãn Phong Lâu bị người ta giết chết."

- "Cái gì!" nghe câu này hắn lồm cồm bò dậy.

- "Triệu lão đệ đã chết?" Tên tướng không dám tin,

- "Cái này, sao có thể chứ? Triệu lão đệ này bản thân thực lực không tệ, là nhất lưu võ giả, còn chưa nói hộ vệ của hắn. Triệu lão đệ đó cũng là người cẩn trọng dè chừng, thế nào lại bị người giết chết trên đường?" Nếu như bị độc mà chết đã đành, bị giết giữa phố? Thực quá kỳ lạ.

- "Hắn chết rồi, món sinh ý đó..." Tên tướng cau mày, vụ làm ăn Triệu Hỉ phụ trách có một phần của hắn, Triệu Hỉ chết, phiền phức lớn rồi.

- "Tướng quân, hiện tại bà vợ đó của Triệu Hỉ, đang khóc lóc trên đường dưới Noãn Phong Lâu." Trung niên chỉ huy vội vàng nói.

- "Vợ của Triệu Hỉ? Vị đại tiểu thư Thanh Hồ Đảo đó hả?" Tên tướng quân cả kinh, vội quát tháo,

- "Đi, chúng ta nhanh đến đó..."

"Lão tứ!" Tướng quân bất ngờ hô to một tiếng.

- "Tướng quân." Xa xa truyền đến tiếng la.

- "Huynh đệ doanh một doanh hai, tất cả tập hợp, xuất phát!" Tên tướng quân hò hét, biên chế một doanh của thành vệ quân này so với Quy Nguyên Tông Hắc Giáp Quân nhiều hơn nhiều, một doanh nhân mã có tới hai nghìn người. Hai doanh thế là bốn nghìn người.

...

Trong phủ đệ của Triệu Hỉ, lúc này tự bản thân Lý tướng quân của thành vệ quân dẫn theo một đám thân vệ chạy tới.

Chỉ thấy toàn bộ phủ đệ đã đồ trắng khắp nơi, tiếng khóc từ xa đã nghe thấy.

- "Lý tướng quân." Ả đàn bà tuổi còn trẻ kia cả người mặc tang phục trắng đi ra đại sảnh.

- "Đệ muội, chuyện này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lý tướng quân vội vàng nói.

- "Xảy ra chuyện gì?" Ả đàn bà trẻ tuổi đôi mắt ửng đỏ, cắn răng nhìn chằm chằm Lý tướng quân,

- "Ta làm sao biết được xảy ra chuyện gì? A Hỉ nhà ta, còn không phải theo các ngươi cùng nhau làm việc sao, hiện tại A Hỉ chết rồi... các ngươi còn không biết rốt cuộc là ai làm? Gì khác ta mặc kệ, hung thủ đó, nhất định phải bắt, băm vằm làm trăm nghìn mảnh!!!"

Lý tướng quân sắc mặt hơi trầm xuống, bất quá vừa nghĩ đến thân phận đối phương, liền nhẫn nhịn.

- "Chớ quá đau buồn, đệ muội" Lý tướng quân an ủi

- "Yên tâm, ở Vũ An Quận, vẫn chưa có kẻ ta tìm không nổi! Đã dám giết huynh đệ ta...Ta nhất định sẽ khiến bọn chúng phải hối hận đã sinh ra trên đời này!"

Lý tướng quân căm hận!

Không đơn giản là vì báo thù cho Triệu Hỉ, mà trọng yếu hơn là, cái chết của Triệu Hỉ, khiến Lý tướng quân tổn thất cực lớn.

- "Đúng, khiến bọn chúng phải hối hận đã sinh ra trên đời này!" Ả đàn bà thở gấp.

Không thể không thừa nhận, người của Lý tướng quân và phủ đệ của Triệu Hỉ ở Vũ An Quận này tin tức đích xác linh thông. Vẻn vẹn chỉ sau nửa canh giờ, bọn họ đã thu được tin tức hai tên hung thủ đó tiến vào một tòa phủ đệ -- Kinh phủ!

- "Nhanh!" "Nhanh!"

Binh lính mặc giáp như một dòng thác lũ đen ngòm đã kín đặc các con đường nơi Kinh phủ.

- "Vây chặt Kinh phủ này cho ta, vây thành tầng tầng lớp lớp." Lý tướng quân tức giận nói.

- "Dạ, tướng quân."

Tiếng kim loại áo giáp chạm nhau không ngừng vang lên, hai nghìn quân sĩ vây dày dày đặc đặc toàn bộ Kinh phủ tới giọt nước cũng không lọt. Còn có hai nghìn quân sĩ nữa cùng với mấy trăm người Triệu gia chặn lại bên ngoài cửa phủ Kinh phủ, còn Lý tướng quân cùng Triệu Hỉ phu nhân cũng là ở trong đám người, hầm hầm giận dữ nhìn cửa Kinh phủ.

- "Đóng cửa?"

Triệu Hỉ phu nhân cười lạnh một tiếng, quát tháo,

- "Phá mở cửa chính cho ta!"

Đúng lúc này --

"Két!" một tiếng, âm thanh kéo then gỗ vang lên.

"Xoảng xoảng xoảng..." Hai cánh cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, không ít hộ vệ của Kinh phủ đã sớm lui thật xa, chỉ có một gã thanh niên tiêu sái đeo kiếm mặc áo trắng cùng với một thanh niên trên mặt mang vết sẹo dữ tợn một trước một sau ra khỏi đại môn, đứng lại đó.

Toàn trường yên tĩnh.

Tiết Tân nhìn đám binh sĩ giáp đen dày đặc bên ngoài, cho dù ở cạnh sư phụ cũng vẫn cảm thấy khẩn trương.

"Chính là hắn, chính hắn giết chết Triệu Hỉ đại nhân."

Một gã mắt tam giác đứng cạnh Triệu phu nhân phẫn nộ chỉ Tiết Tân.

- "Là ngươi!"

Triệu phu nhân trừng mắt, hầm hầm nhìn Tiết Tân,

- "Ngươi dám giết trượng phu ta! Ta muốn nhà ngươi cả nhà chết sạch!!!"

Lý tướng quân ở cạnh cũng sầm mặt, giận dữ nhìn Tiết Tân:

- "Không ngờ dám giữa phố giết chết ngoại diện chấp sự của Thanh Hồ Đảo ta, đây là đại tội diệt tộc, người đâu...đem giam tất cả những kẻ trong Kinh phủ cho ta!"

Một tiếng ra lệnh!

Tức thì đám quân sĩ đứng đầy đường phía sau Lý tướng quân hung hãn như sóng biển cuộn tới Kinh phủ. Đám nha hoàn, hộ vệ trong Kinh phủ ai cũng bị dọa tới phát khóc, không ít kẻ hô lớn:

- "Đại nhân, chúng ta không có liên quan."

- "Xin tha mạng."

Một mảnh hỗn loạn.

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười nhìn đám quân sĩ vọt tới đại môn Kinh phủ, bất ngờ sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quát: "Cút!"

- "Cút!" "Cút!" "Cút!"...

Tức thì đám quân sĩ ở phía trước phảng phất như bị sóng xung kích vô hình đánh vào tất cả đều ngã xuống đất, đau đớn bịt lỗ tai, tới hơn trăm người ngã xuống, hơn nghìn kẻ khác tuy rằng không ngã kẻ nào sắc mặt cũng trắng bệch. Triệu phu nhân đó cũng trắng bệch cả mặt, chỉ có Lý tướng quân tỏ ra rất trấn tĩnh.

- "Ngươi là ai?" Lý tướng quân sắc mặt sầm xuống, phẫn nộ quát,

- "Dám làm kẻ địch với Thanh Hồ Đảo của ta hay sao? Nhanh chóng giao phạm nhân ra, ta tha tội cho ngươi, nếu như chống lại...ngươi chính là đồng phạm!"

Cho dù là tiên thiên cường giả, đối mặt tướng quân một quận nắm trong tay gần mười vạn đại quân cũng phải cúi đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio