- Đằng... Thanh... Sơn!
Từng chữ rít qua kẽ răng Thiết Phàn.
- Thiết đảo chủ, dường như đảo chủ rất hận tại hạ?
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười lạnh:
- Cũng đúng thôi, cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Hồ đảo các người bị hủy bởi ta. Ta hỏa thiêu Thanh Hồ đảo của ngươi. Hiện nay, Quy Nguyên Tông của ta lại sắp thống nhất Dương Châu. Ngươi hận ta, thật sự là hợp đạo lý, đúng lý phải như thế.
- Thế nào, chẳng lẽ hận cũng không được?
Thiết Phàn cười lạnh trả lời, tới lúc này rồi, chẳng lẽ hắn lại cúi đầu?
Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe hung quang:
- Đương nhiên có thể. Ta cũng hận Thanh Hồ đảo của ngươi, từng hận tới mức muốn ăn thịt, uống máu Cổ Ung.
- Ta cũng hận muốn ăn thịt, uống máu ngươi.
Thiết Phàn lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn liền nhếch mép cười:
- Ta hiểu, thế giới này chính là như thế. Hận một người, có đủ sức mạnh mới có thể khiến kẻ thù đau khổ. Nếu như không có đủ thực lực, e rằng trong mắt kẻ thù chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, không đủ tư cách để được để ý đến.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Thiết Phàn:
- Lúc đầu trong mắt Hạt tử kiếm thánh, ta e rằng chỉ là một con kiến, con sâu, nhưng ngươi hiện tại trong mắt ta cũng giống như vậy, chỉ là con sâu cái kiến.
- Khi Thanh Hồ đảo các ngươi xưng bá Dương Châu, đã từng làm đủ chuyện ác. E rằng ngàn năm nay không biết bao nhiêu người muốn đạp bằng Thanh Hồ đảo của ngươi, muốn thiêu rụi Thanh Hồ đảo của ngươi. Chỉ vì Thanh Hồ đảo ngươi quá mạnh nên vẫn chưa có ai có thể báo thù.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói. Thù hận là một loại sức mạnh, loại sức mạnh làm con người mạnh mẽ tiến lên.
- Cả ngàn năm vẫn chưa có ai có thể diệt Thanh Hồ đảo của ngươi, nhưng ta làm được rồi.
- Nếu như không có thù hận với Thanh Hồ đảo của ngươi, e rằng Đằng Thanh Sơn ta cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy. Cũng không thể khổ luyện không ngừng, không hề lơi lỏng tí nào.
Đằng Thanh Sơn nhớ lại những khổ luyện không ngừng trong mấy năm vừa qua, không có một ngày nào bản thân dám ngưng trệ. Tại sao? Còn không phải là do ngọn núi lớn Thanh Hồ đảo không lúc nào gây áp lực lên bản thân hay sao!
Nói xong, Đằng Thanh Sơn đi tới cái ghế bên cạnh bàn, điềm nhiên ngồi xuống.
- Ngươi không giết ta?
Thiết Phàn nhíu mày hỏi.
- Muốn chết sớm vậy sao?
Đằng Thanh Sơn liếc hắn, lấy hai khúc Luân hồi thương trong túi đựng thương ở sau lưng, nhàn nhã nối lại.
Tuy sắc mặt Thiết Phàn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng y rất lo lắng: "Sư tổ đang ở dưới đất, nếu bị Đằng Thanh Sơn phát hiện thì hỏng mất. Tuy sư tổ không sợ Đằng Thanh Sơn, nhưng chắc chắn không phải một mình Đằng Thanh Sơn tới đây, nhất định còn có yêu thú lợi hại cùng đi.
Trong lòng nghĩ thế, Thiết Phàn liền cười lạnh:
-Đằng Thanh Sơn, nếu ngươi không bắt ta thì ta đi đây.
Nói rồi Thiết Phàn liền đi ra ngoài.
Bùng. Một đạo thương ảnh quét tới.
Thiết Phàn muốn né tránh nhưng trong lòng vừa có ý niệm né tránh, thân thể vẫn chưa kịp di động, 'hô' một tiếng liền bị đánh trúng khuỷu chân, cả người không tự giác té quỳ trên mặt đất.
- Đừng gấp, ta chưa cho ngươi đi, tốt nhất ngươi đừng rời khỏi thư phòng này. Nếu không, ngươi ráng chịu đi.
Đằng Thanh Sơn bình tĩnh ngồi trên ghế, lạnh lùng nói.
Thiết Phàn quay đầu giận dữ nhìn Đằng Thanh Sơn, lạnh giọng châm chọc:
- Ngươi làm thế này mà còn là hư cảnh cường giả ư? Còn so sánh với các nhân vật phong hoa tuyệt đại như tứ đại chí cường giả gì chứ? Phì, thật là mất mặt hư cảnh cường giả. Chỉ biết khi dễ một tiên thiên như ta, có bản lãnh thì trực tiếp giết ta đi.
Thiết Phàn không ngừng chọc giận Đằng Thanh Sơn.
Bởi vì y hiểu rõ ở sâu dưới đất chính là sư tổ, Hạt tử kiếm thánh.
Nếu y có thể chọc giận Đằng Thanh Sơn, sau khi Đằng Thanh Sơn nổi giận giết y, rất có khả năng sẽ rời khỏi ngay.
- Để ta đoán xem, ngươi chọc tức ta như vậy cuối cùng là vì cái gì?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười ngồi tại chỗ, bưng tách trà trên bàn lên:
- Nếu ta đoán không sai, Thiết hạt tử đó chắc vẫn có liên lạc thường xuyên với ngươi. Lão mù đó trốn suốt ngày, chỉ lâu lâu ghé ngươi lấy tin, đúng không?
Thiết Phàn thất kinh trong lòng.
Đằng Thanh Sơn nhìn Thiết Phàn đang ra vẻ cười lạnh, bất giác cười nói:
- Đừng giả vờ nữa! Nói rõ cho ngươi biết, ta ở đây chính là để đợi Thiết hạt tử tới.
Theo như Đằng Thanh Sơn phán đoán, Thiết hạt tử này nhất định là trốn ở nơi cực kỳ bí mật, phỏng chừng mỗi ngày hoặc vài ngày mới tới liên lạc với Thiết Phàn một lần.
Cho nên, cách tìm Thiết hạt tử đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất chính là ôm cây đợi thỏ.
- Ngươi yên tĩnh ngồi đó đi, đợi sau khi Thiết hạt tử tới, có lẽ ta sẽ nhân từ đưa ngươi lên đường. Như vậy ngươi không phải chịu tội, ta cũng thoải mái.
Đằng Thanh Sơn hờ hững nói.
Giọng nói hờ hững này làm lòng Thiết Phàn thấp thỏm, đồng thời cũng rất nghi ngờ: "Thanh niên năm nay mới hai mươi hai tuổi, lại trường kỳ bế quan tu luyện, làm thế nào lại có tính cách thành thục, lạnh lùng như thế, suy nghĩ cũng kín kẽ, tinh tế như thế?"
Hắn nào biết, kiếp trước Đằng Thanh Sơn đã trải qua biết bao tôi luyện, tuy rằng không phải là một sát thủ mưu trí nhưng cũng không phải như phần lớn người trên Cửu châu đại lục, chỉ biết luyện võ, giết người, rất vụng về trong cách cư xử, tính kế.
- Sư tổ!! Mau chạy!!!
Rất đột ngột, Thiết Phàn đang ở trong thư phòng hét to lên.
Chân nguyên của tiên thiên kim đan cường giả hoàn toàn bộc phát, tiếng hét đáng sợ thậm chí làm cho không khí dao động rõ rệt, làm cho không ít giấy trong thư phòng trực tiếp 'bùng' một tiếng, nổ tung. Tách trà trong tay Đằng Thanh Sơn cũng bị chấn vỡ, sóng âm đáng sợ điên cuồng lan ra.
Một tiếng quát đột nhiên, mạnh mẽ, quyết liệt. Thiết Phàn hoàn toàn liều mạng rồi.
- Chạy!!! Rõ ràng dư âm cuối cùng của tiếng la đã bị vỡ. Khóe miệng Thiết Phàn cũng có tia máu.
Tiếng rống cực hạn này đã làm cho cổ họng cùng khí quản của y bị thương.
Trong lỗ hổng trong lòng nham thạch ở cực sâu trong lòng đất là nơi Thiết hạt tử khoanh chân tĩnh tọa. Hắc y hạt tử không hề có chút phản ứng nào với tiếng rống giận dữ của Thiết Phàn, ngồi yên như cũ.
Trong thư phòng.
- Ủa?
Thiết Phàn khẽ nhăn trán.
- Có phải là ngươi cảm thấy rất kỳ quái...
Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi yên trên ghế, mỉm cười nhìn Thiết Phàn:
- Tiếng rống cực hạn của tiên thiên kim đan cường giả mà tại sao ngay cả cửa sổ của thư phòng cũng không phá nổi, thậm chí không hề rung động. Tại sao sau tiếng rống của ngươi cũng không có ai trong phủ chạy tới?
- Ngươi...
Sắc mặt Thiết Phàn đại biến.
Đằng Thanh Sơn cười nhẹ:
- Thiết Phàn, vì để đề phòng sơ xảy, khi ta vào đây đã hoàn toàn ngưng kết không gian thư phòng. Như vậy, âm thanh vốn không thể truyền ra ngoài. Cho dù ngươi hét vỡ cả cổ họng, ừm, ngươi đã hét hư cổ họng rồi. Cho dù như vậy, hắc y hạt tử cũng không nghe được gì đâu.
"Hu."
Đằng Thanh Sơn đứng dậy.
- Ngươi định làm gì?
Lòng Thiết Phàn hoàn toàn rối loạn.
- Cũng phải cám ơn ngươi.
Đằng Thanh Sơn nhếch mép cười, nhìn Thiết Phàn:
- Vì tiếng rống này của ngươi, ta đã biết Thiết Ngũ chắc chắn đang ở trong vòng vài chục cho đến trăm dặm quanh đây. Vì tiếng rống của ngươi, dù phá hư cổ họng, cự ly truyền đi xa nhất cũng chỉ đạt tới trăm dặm. Cho nên, Thiết Ngũ phải ở trăm dặm quanh đây.
- Ngươi!
Thiết Phàn trợn to mắt, hắn không ngờ Đằng Thanh Sơn lại phản ứng nhanh như thế.
- Vì đề phòng ngươi quấy rối, nhắc nhở hắc y hạt tử, ta bất đắc dĩ phải dùng chút thủ đoạn. Cho nên, xin lỗi nha!
Đằng Thanh Sơn cười đi tới, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh băng không chút do dự, cán Luân hồi thương giống như ảo ảnh nhoáng lên. Căn bản Thiết Phàn không thể né tránh, bị đánh trúng bụng.
- Bùng!
Thân hình Thiết Phàn run lên, sắc mặt tái mét, khóe miệng ứa máu, đơn điền của hắn đã bị hủy.
- Bây giờ, ngươi cùng ta đi gặp tên mù Thiết Ngũ một chuyến nào.
Đằng Thanh Sơn xách Thiết Phàn, dưới áp lực của lực thiên địa to lớn, Thiết Phàn đã bị phế không thể động đậy được chút nào. Đằng Thanh Sơn liền rời khỏi thư phòng, thân ảnh loáng cái đã biến mất khỏi cửa thư phòng.
Đằng Thanh Sơn một tay nắm Luân Hồi thương, một tay xách Thiết Phàn, nhảy lên lưng Bất tử phượng hoàng đang lao nhanh xuống.
- Phía dưới.
Đằng Thanh Sơn chỉ mũi Luân hồi thương xuống dưới đất.
Không chút nghi ngờ, bản thân khổ cực truy tìm mà vẫn không thấy Thiết Ngũ, với lại, tiếng rống lo lắng của Thiết Phàn chỉ rõ Thiết Ngũ đang ở trong phạm vi trăm dặm. Vậy thì chỉ có một nơi: dưới lòng đất.
Thật ra Thiết Phàn cũng không còn cách nào khác. Nếu hắn không rống lên, Đằng Thanh Sơn cứ ngồi chờ như vậy, tới tối Hạt tử kiếm thánh cũng sẽ tới.
Tới lúc đó, Đằng Thanh Sơn nhờ vào lĩnh vực sẽ phát hiện Hạt tử kiếm thánh.
Xuy xuy...
Bất tử phượng hoàng toàn thân rực lửa, bên ngoài là lửa trắng, bên trong là lửa đen không ngừng lao xuống trong lòng đất. Dưới ngọn lửa trắng cùng ngọn lửa đen, cho dù là nham thạch cứng rắn hơn nữa cũng trong nháy mắt bị hóa thành tro bụi. Tốc độ của Bất tử phượng hoàng trong lòng đất quả thật làm người ta kinh sợ.
- Ủa? Dừng!
Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn phát hiện cách khoảng ba mươi bốn dặm trong lòng đất có khí tức to lớn quen thuộc tiềm ẩn.
Khí tức này, là do từng đạo ánh sáng màu đen tập hợp lại, mạnh mẽ nhưng súc tích.
Chính là Hạt tử kiếm thánh Thiết Ngũ.
Viu.
Hầu như Bất tử phượng hoàng Tiểu Thanh không chút do dự, lập tức xông tới.
Đang tĩnh tọa trong lòng đất, tay nắm thiết côn hẹp dài, đột nhiên Hạt tử kiếm thánh cảm thấy hai luồng khí tức hư cảnh to lớn xâm nhập vào phạm vi lĩnh vực của mình.
- Không hay! Chính là Kinh Ý.
Trong tiềm thức của Hạt tử kiếm thánh vẫn còn nhớ thân phận Kinh Ý này. Không hề do dự, Hạt tử kiếm thánh lập tức bay lên trên.
"Vậy là Đằng Thanh Sơn đến rồi. Khí tức hư cảnh còn lại nóng bỏng như lửa, chắc là Bất tử phượng hoàng trong truyền thuyết. Nhưng khí tức linh cảnh này tuy mạnh mẽ nhưng không mạnh như ta tưởng. Còn thua Yêu long ở Đại Duyên Sơn rất xa." Trong khi bỏ chạy, trong lòng Hạt tử kiếm thánh thắc mắc.
Trong tưởng tượng của lão, Bất tử phượng hoàng trong truyền thuyết phải là đứng đầu trong những yêu thú hư cảnh. Dù khí tức linh cảnh không bằng Yêu long Tử tích, nhưng theo lý mà nói cũng không khác mấy. Nhưng bây giờ lão cảm ứng rõ ràng yếu hơn rất nhiều. Thậm chí gần bằng với cường giả hư cảnh đại thành như lão ta.
Linh hồn khí tức mạnh yếu trong một trình độ nào đó cũng phản ánh thực lực.
- Thiết Ngũ! Ngươi đừng chạy nữa, chạy không thoát đâu!
Giọng Đằng Thanh Sơn vang trong tai Hạt tử kiếm thánh.
Khoảng cách hai bên bị thu hẹp với tốc độ kinh người.
"Nhanh quá, nhanh quá rồi." Sắc mặt Hạt tử kiếm thánh rất khó coi.
Bùng. Bùng.
Ngay khi Hạt tử kiếm thánh phá đất bay ra, gần như cùng lúc Bất tử phượng hoàng lưng chở Đằng Thanh Sơn cũng bay ra khỏi mặt đất.
- Ủa?
Hạt tử kiếm thánh sững người, cảm thấy hai luồng khí tức cường đại cản ngay trước mặt.
Chỉ thấy một con thần điểu to lớn như tắm mình trong ngọn lửa, toàn thân lông vũ màu lửa đỏ, chính là Bất tử phượng hoàng trong truyền thuyết.
Trên lưng Bất tử phượng hoàng, một thanh niên mặc áo trắng, tay cầm một cây thương tua đỏ đang đứng. Trong tay y còn xách theo một người, chính là đảo chủ Thanh Hồ đảo, Thiết Phàn.
- Thiết Ngũ! n oán giữa ta và ngươi, ân oán giữa ta và Thanh Hồ đảo kết thúc ở đây đi! Giọng Đằng Thanh Sơn vang lên.