Cửu Đỉnh Ký

chương 89: uy lực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước tấm bia đá.

Không ít người đang cầm bút lông, giấy, ghi lại nội dung 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết'. Đằng Thanh Hổ cũng từ bên cạnh mượn được giấy bút, cũng không ngừng ghi chép.

Cả 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' tổng cộng hơn hai ngàn chữ, Đằng Thanh Hổ lực cổ tay đủ mạnh, một mạch viết gần một canh giờ mới hoàn toàn sao chép lại hơn hai ngàn chữ kia.

"Hả? Sao lại chỉ có nội dung sáu tầng trước? Đằng Thanh Hổ nhìn trước nhìn sau tấm bia đá lớn mộ lần, phát hiện trên tấm bia đá này chỉ có khẩu quyết tâm pháp của 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' sáu tầng trước, từ tầng bảy đến tầng chín căn bản không có.

"Thanh Sơn, Thanh Sơn."Đằng Thanh Hổ gọi sang bên cạnh.

Đằng Thanh Sơn đang nhắm mắt tu luyện nội dung đệ lục tầng 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết', từng huyệt vị của 'Thủ thái dương' và 'Thủ thái âm' kinh mạch đang trận trận tê dại, phảng phất như có người lấy ngón tay dùng lực ấn vào những huyệt vị này. Bản thân kinh mạch cũng trận trận tê dại.

Từng tia nội kình đang vây lấy huyệt vị, hòa quyện rất nhanh.

Nội kình phảng phất như con sâu nhỏ, nhẹ nhàng cắn lấy kinh mạch, kích thích kinh mạch.

"Vị tiền bối sáng tạo ra 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' thực sự lợi hại. Không ngờ lại nghĩ ra được phương pháp kích thích, cường hóa kinh mạch như vậy! Đằng Thanh Sơn thầm tán thưởng.

Nội kình bí tịch này có vận chuyển chu thiên, cũng có kích thích huyệt vị, cường hóa bộ phận kinh mạch, cũng có phương pháp phát ra nội lực từ hai tay.

Nội kình của 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' này là bộc phát ra từ hai tay, cho nên chỉ chủ tu hai đường kinh mạch 'Thủ thái dương' và 'Thủ thái âm' trong thập nhị chính kinh, hai đường kinh mạch này tựa như hai 'ống đại bác', bắn 'đạn dược' là nội kình này ra.

Cho nên 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' gần như đại bộ phận thời gian đều hao phí trên việc cường hóa hai đường kinh mạch này.

Kinh mạch càng thô, càng cứng cáp, mới có thể phóng ra nội kình càng nhiều.

"Hả?" Đằng Thanh Sơn mở mắt, "Sao vậy, biểu ca?"

Kinh mạch Đằng Thanh Sơn hoàn toàn thông suốt nên hoàn toàn có thể tùy lúc ngừng tu luyện, vốn không sợ nội kình chạy vào đường rẽ.

"Thanh Sơn, 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' chỉ có sáu tầng trước, ba tầng sau không tìm thấy a." Đằng Thanh Hổ vội nói. "Bản bí tịch này ban đầu còn nói có chín tầng mà, trên bia đá sao lại chỉ có sáu tầng trước, cả bia đá ta đều nhìn trước nhìn sau một lần rồi."

Đằng Thanh Sơn cả kinh: "Không có ba tầng sau?"

Chính mình đã tu luyện sáu tầng, hơn nữa lấy cảm giác đối với kinh mạch của mình, mình hoàn toàn có thể tiếp tục tu luyện.

"Ê này, Thanh Hổ huynh đệ, có sáu tầng trước, còn không đủ sao?" Quân sĩ Hắc Giáp Quân bên cạnh có một người cũng vừa mới gia nhập hôm qua, hắn quen Đằng Thanh Hổ, "Chỗ này đầy đủ sáu tầng, tu luyện đến tầng năm chính là nhất lưu võ giả! Tu luyện đến tầng sáu có lẽ không ít bách phu trưởng đều không phải đối thủ của ngươi. Đừng tham lam quá, có thể tu luyện tốt sáu tầng đã không tệ rồi."

"Ách, cũng đúng."

Đằng Thanh Hổ sờ đầu, "Thiết Đầu, ta vừa rồi không nghĩ đến điểm này, sáu tầng đã đủ rồi."

Đủ?

Đủ cái rắm!

Đáy lòng Đằng Thanh Sơn cười khổ, sáu tầng trước của 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' chỉ là đã nhử mình 'nghiện' rồi. Với độ dẻo dai kiên cường của kinh mạch mình, đến tận phương pháp vận chuyển của tầng sáu đối với kích thích kinh mạch mới có cảm giác rõ ràng. Chỉ là vẫn không cảm thấy áp lực như trước.

Thân thể như quái vật của Đằng Thanh Sơn, thực sự quá mạnh mẽ.

"'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' dù sao cũng là nhân cấp bí tịch." Đằng Thanh Sơn quan sát tấm bia đá cao lớn trước mắt, "Khắc trên bia đá, công khai cho phép quân sĩ Hắc Giáp Quân xem. Giấu đi ba tầng uy lực cực lớn cũng không kì lạ."

"Thanh Sơn, ngươi không sao chép à?" Đằng Thanh Hổ nghi hoặc hỏi.

"Sao chép làm gì?" Đằng Thanh Sơn cười nói, "Chút khẩu quyết này, liếc mắt một lần đã nhớ kỹ rồi."

"Coi một lần đã nhớ kỹ?" Đằng Thanh Hổ sững sờ.

Hơn hai ngàn chữ a! Coi một lần đã nhớ kỹ?

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười, mình tu luyện một lần, lộ tuyến, phương pháp vận chuyển đương nhiên nhớ rõ ràng rành mạch. Hơn nữa tu luyện đến tầng sáu, tu luyện chỉ cần sử dụng phương pháp tầng sáu là được, không cần sử dụng năm tầng trước.

oo

Buổi chiều.

Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đứng trong đình viện của mình.

Đằng Thanh Sơn tâm ý vừa động, nội kình lập tức dựa theo khẩu quyết 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' tầng thứ sáu, từ trong đan điền bộc phát, sau đó chia thành năm cỗ, đi qua năm đường kinh mạch trong kì kinh bát mạch. Sau đó mau chóng ở tay phải Đằng Thanh Sơn.

"Rầm!"

Luân Hồi thương đột nhiên đập xuống đất, sinh ra tiếng gió rít mãnh liệt, bùn đất bay tứ tung, trên mặt đất đình viện xuất hiện một cái hố rất sâu.

Đằng Thanh Sơn quan sát hố bùn lớn kia một lần, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' nói không sai, đạt đến tầng sáu, uy lực đích xác mạnh hơn tầng năm nhiều! Một kích của ta, tương đương với lực lượng ba vạn cân."

Đằng Thanh Sơn có lực lượng cường đại, hắn thông qua lực phá hoại của nội kình có thể phán định một kích này tương đương với lực lượng rất mạnh.

"Có điều, người bình thường tu luyện đến tầng sáu, kinh mạch hẳn không cứng cáp, rộng như ta, lực bộc phát của nội kình hẳn cũng yếu hơn ta. Có lẽ khoảng hai vạn cân." Đằng Thanh Sơn mặc dù dựa theo phương pháp bộc phát nội kình của tầng thứ sáu 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết', nhưng kinh mạch hắn chứa quá nhiều nội kình nên uy lực cũng càng cao, càng lớn.

Nhưng…

"Nội kình tiêu hao quá kinh người! Nếu điên cuồng sử dụng nội kình như thế này, có lẽ sử ba mươi lần, nội kình sẽ hết sạch. Cho dù với tốc độ khôi phục của tầng sáu, thấp nhất phải tốn thời gian một ngày mới có thể khôi phục đầy đủ nội kình." Đằng Thanh Sơn nhưng lại hiện vẻ tươi cười.

Đáy lòng hắn rất vui vẻ.

"Ha ha, so với nội kình, sự lâu dài của lực lượng nhục thể phải lớn hơn nhiều!" Đằng Thanh Sơn rất hả hê.

"Nội kình của ta bây giờ đã coi như tương đối hùng hậu, nhưng toàn lực sử dụng nội kình, Luân Hồi thương, vung thương ba mươi lần thì nội kình sẽ hết sạch! Nếu là võ giả bình thường, nội kình mà háo sạch thì chỉ chờ chết thôi."

"Nhưng lực lượng thân thể ta phải mạnh mẽ hơn nhiều, hai tay có chừng mười tám vạn cân cự lực! Hơn nữa, hai tay ta chò dù sử dụng hơn mười mấy vạn cân cự lực, một ngày đều sẽ không mệt!" Đằng Thanh Sơn phát hiện, lực lượng cơ nhục có chỗ chiếm ưu thế hơn so với lực lượng nội kình.

Đó chính là tính lâu dài!

Thân là một nội gia quyền tông sư, lúc công kích cùng thời điểm chỉ có cực ít bộ phận cơ nhục rơi vào trạng thái bộc phát.

Chẳng hạn như đánh ra một quyền.

Phát lực từ lòng bàn chân một đường dọc theo hông, phần vai,phần khủy tay truyền lực cho đến tận nắm tay. Trong quá trình này cơ nhục phần chân chỉ ngay từ đầu phát lực chứ lúc truyền đến phần hông, cơ nhục phần chân lập tức rơi vào trạng thái nghỉ ngơi. Cho dù điên cuồng chiến đấu, Đằng Thanh Sơn cũng có thể khiến phần lớn cơ nhục thân thể được nghỉ ngơi.

Điều này khiến cho…

Đằng Thanh Sơn có thể một mạch chém giết một ngày một đêm mà sẽ không có chuyện gì.

Còn võ giả bình thường, sẽ bị nuốt sống sạch sẽ nội kình, sau đó bị giết chết!

"Tuy nhiên sau này ta cũng có thể quang minh chính đại, thỉnh thoảng sử ra lực lượng hai vạn cân rồi." Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, khí lực của mình là một con át chủ bài, kiếp trước thân là sát thủ nên khiến Đằng Thanh Sơn vun đắp thành một thói quen…

Không tới thời khắc cuối cùng sẽ không để lộ con át chủ bài.

Ngay cả chiến đầu với Nhạc Tùng, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ sử ra khí lực vạn cân thôi.

Mà hiện tại đã học được 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' nên Đằng Thanh Sơn có thể quang minh chính đại thỉnh thoảng sử ra lực khí hai vạn cân, người khác hỏi Đằng Thanh Sơn vì sao mạnh như vậy, Đằng Thanh Sơn có thể nói nguyên nhân là do 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết'.

oo

Vào lúc sẩm tối.

"Đằng huynh, Đằng huynh!" Bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi.

Đằng Thanh Hổ lập tức chạy ra mở cửa.

"A, thiếu tông chủ, Thanh Thanh cô nương." Đằng Thanh Hổ nhìn thấy hai người bên ngoài, kinh ngạc vui mừng đến nỗi mặt hơi ửng đỏ, ngay sau đó mới phản ứng lại, vội nói: "Mau vào đi."

Hai huynh muội Gia Cát Vân và Gia Cát Thanh sóng vai đi tới.

Gia Cát Thanh và Gia Cát Vân, hai người đều toàn thân bạch y.

"Là thiếu tông chủ và Thanh Thanh cô nương." Đằng Thanh Sơn đang một mình uống rượu, một tay kia ném phi đao vội đứng dậy tiếp đón.

"Ha ha, gọi thiếu tông chủ gì chứ, thực không sảng khoái. Trực tiếp xưng hô huynh đệ không hay hơn sao? Có lẽ, Đằng huynh còn nhỏ hơn ta đó." Thiếu tông chủ Gia Cát Vân ha ha cười, hắn cùng Đằng Thanh Sơn đều mười sáu tuổi, đích xác không nói được chính xác ai lớn hơn.

"Hả? Ta sinh ra vào đầu mùa xuân, thiếu tông chủ thì sao?" Đằng Thanh Sơn hỏi ngược lại.

"A, xem ra ta phải gọi Đằng huynh một tiếng đại ca rồi." Gia Cát Vân bất đắc dĩ nói, "Ta sinh ra vào mùa hạ, Đằng đại ca, tiểu đệ hôm nay cùng với muội muội đến mới hai huynh đệ ngươi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm tối, cũng xem như là tiếp đón các ngươi từ phương xa đến Quy Nguyên Tông ta."

Gia Cát Thanh bên cạnh nói: "Ca muội hôm qua đã muốn mời Thanh Sơn đại ca và Thanh Hổ đại ca rồi, chỉ là hôm qua cả Hắc Giáp Quân ăn mừng cho nên chúng ta hôm nay mới tới."

"Thanh Sơn đại ca, Thanh Hổ đại ca, hai huynh sẽ không từ chối chứ?" Gia Cát Thanh nhìn về phía hai người.

Bị Gia Cát Thanh nhìn chăm chú, Đằng Thanh Hổ chỉ biết gật đầu: "Đi, đương nhiên đi rồi. Thanh Sơn, ngươi nói đúng không?"

"Thiếu tông chủ và Thanh cô nương đều tự mình đến đây, ta sao dám không đi chứ?" Đằng Thanh Sơn đứng dậy.

oo

Đi trên đường lớn trong quận thành Giang Trữ, Gia Cát Thanh kia liền quấn khăn che mặt.

"Không cách nào khác, muội muội ta nếu không đeo khăn che, đi tới đâu đều sẽ có người vây quanh xem." Gia Cát Vân bất đắc dĩ nói, Đằng Thanh Sơn gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh cô nương này, Đằng Thanh Sơn liền phát hiện nàng có một cỗ mị hoặc trời sinh. Biểu ca Đằng Thanh Hổ của mình lần đầu tiên lại càng ngây ngốc, đương nhiên rất nhiều võ giả khác cũng bị mê hoặc.

Nhất cử nhất động của nữ nhân, thậm chí cao hứng, phẫn nộ đều có sự gợi cảm tận trong xương tủy.

Gợi cảm là mị hoặc.

Mà loại tinh khiết phảng phất như tiên nữ hạ phàm, rung động lòng người cũng tương tự là mị hoặc.

"Hiện tại, đều có rất nhiều người tới Quy Nguyên Tông ta cầu thân, muốn lấy muội muội ta đấy." Gia Cát Vân thấp giọng nói.

"Ca!" Thanh cô nương buồn bực.

"Tông chủ không đáp ứng chứ?" Đằng Thanh Hổ có chút sốt ruột nói, cười nói: "Đương nhiên không rồi, chỉ mấy tên tiểu tử đó mà cũng xứng để lấy muội muội ta? Cha ta cũng nói, hôn sự của muội muội ta phải được bản thân muội muội và cha hai người đều đồng ý, mới xem như xác định."

"Như vậy thì tốt." Đằng Thanh Hổ gật đầu.

Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ liếc qua biểu ca mình, biểu ca đích xác là một hán tử lỗ mãng chưa từng thấy qua thiên tiên mỹ nữ, nhìn thấy Gia Cát Thanh này, đều có chút thất thố: "Thanh cô nương này, mị hoặc đích xác lớn, hơn nữa cũng là tiểu cô nương thuần khiết. Biểu ca thích nàng cũng không lạ, biểu ca nếu thực sự muốn lấy thì quả là mối nhân duyên tốt. Có điều… Với địa vị của Gia Cát Thanh, biểu ca muốn với tay đến, rất khó a!"

"Đi nào, phía trước chính là Lãm Nguyệt Lâu! Chúng ta vào thôi." Gia Cát Vân cười, dẫn đầu bước vào Lãm Nguyệt Lâu.

Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ, Gia Cát Thanh ba người cũng đi vào theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio