Cửu Dung

quyển 4 chương 14: yêu hận và sân si

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng chuyện của Thẩm gia lại càng ngày càng khó lo liệu. Trong hơn mười ngày nay, đều do Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi cùng đi thăm tù. Vì Băng Ngưng và Hải Đông Thanh đã thân quen nên việc vào nhà tù của Đại Lý Tự cũng không phải quá khó. Nhưng đến lúc sau cùng, muốn vào thăm nhóm người Lão phu nhân, đã không thể được nữa rồi.

Sau khi vết thương trên chân tôi khá hơn, tôi đặc biệt cầu khẩn Vương gia, Vương gia đích thân đến gặp người của Đại Lý Tự, tôi mới có thể đi vào bộ Hình thăm tù. Lúc tôi nhìn thấy Lão phu nhân, vẻ mặt của bà lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Bà nói đã biết rồi, bản thân chạy trời không khỏi nắng. Vì tôi cũng từng nghe Băng Ngưng nói, Đại Lý Tự tam ti hội thẩm, vì người của Thẩm gia không thể lấy ra được bằng chứng có sức thuyết phục để chứng minh bọn họ không mưu hại Tiểu công chúa nên có lẽ là không thể lật lại án oan này. Hơn nữa, tôi còn nghe nói, rượu kia vốn là dành cho Hoàng thượng, chẳng qua do trùng hợp nên Tiểu công chúa mới uống. Nếu Hoàng thượng mà uống phải, người trúng độc chỉ sợ sẽ là Hoàng thượng. Cho nên Thẩm gia hẳn đã phạm vào đại tội hành thích vua, theo lý phải tru di cửu tộc. Nhưng Hoàng thượng niệm tình Thẩm gia đã cống rượu cho triều đình vài thập niên, có công với triều đình, hạ lệnh chỉ chém đầu người của Thẩm gia. Ngay cả là phu thê Thẩm Tề, mặc dù đã chạy trốn từ đầu, nhưng Hoàng thượng vẫn hạ lệnh phái người truy nã bằng được. Có lẽ chỉ mấy ngày sau cũng sẽ bị áp giải đến kinh thành.

Tiểu công chúa vẫn hôn mê bất tỉnh. Đại Lý Tự dựa theo ý của Hoàng thượng nên phán người của Thẩm gia chịu hình phạt xử trảm, Chính Ngọ bảy ngày sau sẽ hành hình. Vốn tôi cũng đứng trong hàng ngũ những người bị trảm, nhưng vì Viên Chấn Đông và Tiết vương gia ra sức bảo đảm tôi vô tội với Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới mở lưới phóng sinh, tha cho tôi.

Lúc nghe được tin tức này, tôi liền muốn đi tìm Tiết vương gia, nhưng tìm mãi không thấy. Hỏi thăm mới biết, thì ra Thanh Dao vương phi kia lại phát cáu, làm Tiết vương gia giận đến độ ra khỏi phủ rồi. Chúng tôi đành phải ngồi đây chờ đợi. Đến khi màn đêm buông xuống, Tiết vương gia mới trở về. Dù tiểu tư đã dìu lấy nhưng y đi đường vẫn loạng choạng đôi phần, chắc là đã uống say.

Dưới tình hình như thế, đương nhiên là không tiện nói chuyện với y. Tôi đành phải thở dài, tiếp tục bàn bạc với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng. Thời gian từ giờ đến lúc triều đình xử tử người của Thẩm gia chỉ có bảy ngày, mà nay một ngày đã qua rồi. Trong lòng tôi vô cùng sốt ruột. Nhưng bàn bạc với Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi cả nửa buổi mà vẫn không nghĩ ra được cách nào hay.

Tôi đành phải thở dài, hy vọng ngày mai có thể gặp được Vương gia.

Hôm sau, mới tang tảng sáng tôi đã đi thẳng đến Di Trần hiên tìm Vương gia. Nhưng không ngờ trước cửa Di Trần hiên, tôi lại gặp phải người tôi không muốn gặp nhất. Người đó dĩ nhiên là Thanh Dao vương phi.

Ban đầu tôi đi rất vội vàng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn đường, thình lình xô phải một người. Tôi vốn không ngờ mới sáng sớm như thế lại có người đi lại trong vương phủ, nên bị dọa sợ chết khiếp. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một nữ tử dung mạo xuất chúng, ăn vận lộng lẫy. Nàng ta vận áo lụa mỏng hồng hoa kim điều, đầu cài trâm hoa chín nhánh, trên áo có chín hàng hoa văn chim trĩ thêu, hiển nhiên là Thanh Dao vương phi, không còn gì để nghi ngờ nữa. Huống chi, sau lưng nàng ta còn có mấy thị nữ đi theo, trong số mấy người đó, đúng thật là có một thị nữ mắt xếch lên, thoạt nhìn tướng mạo có phần hung ác.

Tôi không ngờ lại gặp phải nàng ta, đành hành lễ nói: “Bái kiến Vương phi. Mới vừa rồi đắc tội với Vương phi, xin Vương phi thứ lỗi”.

Vương phi kia lại không làm ầm ĩ lên như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại chỉ liếc mắt nhìn tôi vài lần, hỏi: “Ngươi là nha đầu của phòng nào? Không biết va phải bản cung là tội gì à?”

Tôi thấy nàng ta thần sắc bình tĩnh, trái lại rất bất ngờ, đành phải nói: “Xin Vương phi thứ tội. Tôi thật sự không cố ý, xin Vương phi đại nhân khoan hồng độ lượng”.

Lúc này, cái cô Ảnh cô nương đứng phía sau Thanh Dao vương phi mới thì thầm mấy câu vào tai nàng ta, sắc mặt Thanh Dao vương phi nhất thời thay đổi. Tôi đã đoán được Ảnh cô nương kia nói gì. Vốn Thanh Dao vương phi cũng không biết tôi, chỉ nghĩ tôi là nha đầu của một phòng nào đó mà thôi. Nhưng chẳng hiểu vì sao Ảnh cô nương kia lại nhận ra tôi. Mới vừa rồi cô ta kề miệng sát tai Thanh Dao vương phi nói một chập, đương nhiên là báo cho Vương phi tôi là ai.

Quả nhiên, Thanh Dao vương phi trở nên rất không khách khí, nàng ta nói: “Gần đây ta nghe nói Vương gia bị một con hồ ly tinh mê hoặc, thì ra đó chính là ngươi à? Ta những tưởng trang quốc sắc thiên hương nào đó, thật không ngờ hóa ra chỉ là một nữ nhân thường thường bậc trung. Con mắt của Vương gia từ xưa đến nay đều không tầm thường, lần này sao lại nhìn nhầm thế này?”.

Tôi nghe nàng ta nói lời sỉ nhục, trong lòng hiểu giờ không phải lúc để kèn cựa hơn thua, cho nên nhẫn nhịn chịu đựng không nói một lời.

Nhưng nào ngờ Thanh Dao vương phi kia thấy tôi không nói năng gì lại cho rằng tôi chột dạ, càng thêm không kiêng dè: “Làm sao thế? Bị ta nói trúng tim đen phải không? Chẳng lẽ ngươi không biết ngoại trừ ta ra, Vương gia còn có ba mươi sáu phòng cơ thiếp sao? Nhưng nào có ai được lâu dài? Ta thấy ngươi hình người dạng người, cũng không giống loại con gái chốn trăng hoa khói liễu, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, biến mất trước mặt Vương gia cho sớm đi. Bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng đừng trách bản vương phi đã không nhắc nhở ngươi”.

Lúc Thanh Dao vương phi nói những lời nói này, khuôn mặt bỗng trở nên dữ tợn. Tôi vốn không có chút hảo cảm nào với vị vương phi này, nhưng thấy nàng ta như thế, trong lòng bỗng lại thấy đáng thương và đồng tình với nàng ta. Thì ra nữ tử này cũng không phải chỉ là quân cờ của Hoàng thái hậu và Hoàng thượng, nàng ta vốn có tâm ý của mình. Tôi có thể nhận ra, nàng ta thật lòng thật dạ với Vương gia, nếu không, nàng ta cũng sẽ không làm ra dáng vẻ này. Thường ngày nàng ta khuôn dung xinh đẹp, trong những người tôi đã từng gặp, gần như chỉ có Liễu Vũ Tương mới có thể sánh với nàng ta, những người còn lại đều thua kém. Lúc nàng ta không nói chuyện cũng rất điềm đạm đáng mến. Nếu nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, tính nết cũng có thể bớt phóng túng hơn. Nói không chừng nàng ta và Vương gia thật sự có thể trở thành một đôi giai ngẫu. Nhưng hiện giờ xem ra hai người như nước với lửa. Đó gọi là tạo hóa trêu ngươi, đại khái là vậy.

Thanh Dao vương phi thấy tôi không nói không rằng, ngược lại càng cáu hơn.

Nàng ta nhìn tôi chòng chọc, hung dữ nói: “Ngươi là kẻ câm hay cái hũ nút hả? Nửa buổi không nói câu nào, ngươi có ý gì?”.

Tôi thấy nàng ta thật sự nổi giận, không muốn gây chuyện thị phi, vội vàng đáp: “Lời Vương phi nói, tôi nhất định sẽ ghi nhớ”.

Thanh Dao vương phi gật đầu: “Thế thì được. Vậy giờ ngươi còn đứng đây làm gì? Không mau chóng thu dọn hành lý cuốn xéo đi, chẳng lẽ còn cần bản cung phái người đuổi ngươi đi à?”.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi cũng đi thật rồi, không phải vì tôi không nhịn nổi cơn giận này, mà là tôi thật sự không đành lòng khiến cho Vương gia và Vương phi bất hòa vì việc của bản thân. Nhưng hiện giờ, tôi lại không thể đi. Bởi từ bây giờ đến lúc người của Thẩm gia bị hành hình chỉ còn có sáu ngày, nếu tôi không thể tìm Vương gia để bàn bạc cho ra đối sách, thì chuyện ắt không còn cơ cứu vãn.

Vậy nên, tôi lên tiếng: “Xin Vương phi nương nương bớt giận. Hiện giờ Cửu Dung tìm Vương gia, thật sự là có việc quan trọng cần bàn bạc. Đợi đến khi việc này xong xuôi, không cần Vương phi nương nương căn dặn, Cửu Dung tự nhiên sẽ rời khỏi vương phủ, xin nương nương thứ lỗi”.

Thanh Dao vương phi nổi cơn lôi đình: “Theo những gì ngươi nói, ý của ngươi là không chịu đi phải không? Có phải không?”.

Ảnh cô nương phía sau nàng ta trừng đôi mắt xếch, nhiếc móc: “Đúng thật là không biết xấu hổ, cứ ở lì trong nhà người khác không chịu đi. Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì hả? Chẳng phải chỉ là một kẻ bị trượng phu ruồng rẫy thôi sao? Vương phi nương nương của chúng ta nói chuyện với ngươi như thế là tôn trọng ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đừng có trèo lên mặt mũi người ta, đúng là không biết dơ!”.

Tôi nghiêm mặt nói: “Cửu Dung quả thực có việc quan trọng phải làm nên mới tìm Vương gia. Việc này xong xuôi, tôi nhất định sẽ rời khỏi vương phủ, tuyệt không nuốt lời, xin Vương phi nương nương hãy yên tâm”.

“Yên tâm?” Thanh Dao vương phi trừng đôi mắt phượng, nói: “Ngươi có tư cách gì mà dám bảo ta yên tâm hay không yên tâm? Nếu ngươi còn không cút đi, còn bám chặt lấy Vương gia, bản cung nhất định sẽ không khách khí với ngươi! Tin chắc rằng ngươi cũng đã nghe nói, di nương của bản cung là đương kim Hoàng thái hậu, người bà sủng ái nhất chỉ có ta thôi. Ta muốn ngươi chết, thật sự chỉ đơn giản như giết chết một con kiến!”.

Tôi thầm thở dài, biết có tiếp tục tranh cãi với Vương phi cũng không kết quả gì. Vương phi này vốn không thể nói đạo lý được. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nàng ta, tựa như chuyện gì cũng có thể làm. Không phải tôi e ngại, có điều đại sự trước mắt, đương nhiên là có thể bớt được việc nào hay việc đó. Huống hồ, đây cũng là Tiết vương phủ, tôi không muốn mang đến cho Vương gia thêm bất cứ phiền toái nào nữa. Dẫu vậy, nếu không thể gặp được Vương gia, vậy thì chuyện của Thẩm gia, tôi thật sự không biết phải tìm ai thương lượng mới tốt. Trong phút chốc, tôi có phần hơi khó xử.

Thanh Dao vương phi thấy tôi lộ vẻ mặt khó khăn, có chút đắc ý nói: “Sao hả? Hiện giờ biết sợ rồi à? Nếu đã biết sợ thì hãy ngoan ngoãn rời khỏi chỗ này đi, trước kia ngươi đã từng làm những việc xấu xa gì, bản cung nhất định sẽ không truy cứu. Từ trước đến nay bản cung đại nhân đại lượng, điều này ai ai cũng biết”.

Tôi cười nhạt, nói: “Vương phi là người thế nào không liên quan đến Cửu Dung, không phải sao? Vương phi nương nương thật là ngại quá, Cửu Dung thật sự cần tìm Vương gia vì có việc quan trọng, xin cáo từ”. Tôi nói xong, liền nhấc chân đi về phía Di Trần hiên. Thanh Dao vương phi thấy tôi không đếm xỉa đến thể diện của nàng ta, nhất thời nóng nảy, nàng ta quát mắng: “Lãnh Cửu Dung, ngươi có ý gì hả? Ngươi nói rõ ràng cho bản cung!”.

Tôi không để ý đến nàng ta, đi thẳng về phía trước. Thanh Dao vương phi hét to: “Ngăn cô ta lại cho ta, không được để cô ta đi gặp Vương gia!”. Ngay sau đó, liền có mấy nha hoàn bà bà tiến lại gần, hòng ngăn cản tôi.

Đúng lúc này, bỗng có người nói: “Các người đang làm cái gì thế hả?”. Giọng nói

kia giống như giọng trẻ con, nghe như tiếng trời vậy. Tôi đang thấy kỳ lạ sao lại có một đứa bé xuất hiện, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người lùn cao chừng ba thước đang đứng trước Di Trần hiên. Người lùn kìa không rõ là nam hay nữ, nhưng tuổi tác hắn cũng cao rồi, trên trán chi chít đầy những nếp nhăn, cổ áo của y phục dựng lên rất cao, song đại khái vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt vẩn đục.

Vừa mới thấy người lùn này, tôi bị dọa sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lập tức đã định thần lại.

Thay vào đó, Thanh Dao vương phi thấy thế, trên mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng, khàn khàn cất giọng hỏi: “Tả bà bà, bà… bà không phải đã hồi hương thăm người thân sao? Sao đột nhiên bà lại xuất hiện ở đây?”.

Người lùn kia mặt mày lạnh tanh nói: “Hồi hương thăm người thân xong thì không thể quay lại sao?”. Nghe người lùn kia nói chuyện, tôi mới giật mình phát hiện giọng nói dễ nghe như giọng trẻ con, thì ra là phát ra từ miệng bà ấy. Hơn nữa, bà cũng không phải là nam nhân, mà là một bà bà - Tả bà bà. Tôi nhớ lúc mới đến vương phủ, Tiết vương gia đã từng giới thiệu Tô đại tỷ là nhị quản gia của vương phủ, vương phủ còn một đại quản gia tên là Tả Nhất, hồi hương thăm người thân vẫn chưa về. Nói vậy thì chắc đây là Tả bà bà rồi.

Một câu bác lại của Tả bà bà đã làm cho Thanh Dao vương phi không còn gì để nói. Tả bà bà lại thêm: “Mới tờ mờ sáng sớm, các người ở đây đôi co cái gì?”.

“Việc này…” Thanh Dao vương phi lắp ba lắp bắp, không biết phải nói sao cho phải. Mấy người sau lưng nàng ta cũng co rúm lại, chắc hẳn đều rất e ngại Tả bà bà này. Thật ra cũng không có gì khó hiểu, tuy rằng tôi không biết Tả bà bà là người thế nào, nhưng chỉ riêng nhìn thấy dáng dấp của bà, rồi lại nghe tiếng trẻ nhỏ như tiếng trời vọng lại thế này, đã cảm thấy hết sức quỷ dị rồi. Làm cho người ta bất giác liên tưởng đến việc, người đang đứng trước mặt là một lão yêu bà.

Đôi mắt của Tả bà bà cũng không hề chớp lấy một lần. Bà vẫn dùng giọng ngọt ngào dễ nghe nói: “Vương phi nương nương, có phải người đến tìm lão nô không?”.

Thanh Dao vương phi vội vàng lắc đầu nói: “Không phải ta đến tìm Tả bà bà đâu, ta chỉ … chỉ đi ngang qua đây mà thôi. Ta lập tức đi ngay, lập tức đi ngay…”. Thanh Dao vương phi vừa nói vừa dẫn người của mình đi mất. Nàng ta đi đến là hoảng loạn, cũng chẳng kịp liếc mắt nhìn tôi cái nào. Trước khi nàng ta đi, Tả bà bà vẫn không quên dặn với theo một câu: “Vương phi nương nương, lần sau người còn tìm người luận bàn với ta thì nhớ tìm mấy người được việc ấy”. Thanh Dao vương phi không nói câu nào, vội vội vàng vàng đi mất hút.

Tôi nào giờ không biết trong vương phủ còn có một quái nhân bậc này, đang không biết phải nói thế nào cho phải, lại nghe Tả bà bà mở miệng: “Tại sao không có việc gì mà cô cứ nhìn chằm chằm ta thế?”.

Giờ tôi mới kịp phản ứng, vội vàng nói: “Tả bà bà, ngại quá, Cửu Dung thất lễ rồi. Tôi muốn … tôi muốn cầu kiến Vương gia. Không biết hiện giờ có tiện hay không?”.

Tả bà bà bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn tôi một cái, ánh mắt của bà thoạt nhìn rất vẩn đục, nhưng cái nhìn này lại cho tôi cảm giác trong mắt bà có tinh quang bắn ra bốn phía, khiến cho người khác không ai dám nhìn bà.

Bà nhẹ nhàng nói: “Cô đi theo ta”. Tôi gật gật đầu, bước lên bậc thềm, đi theo bà vào Di Trần hiên. Bà cũng không kiêng kỵ gì, dẫn tôi đi thẳng vào phòng của Tiết vương gia. Tôi không khỏi lúng túng đôi chút, bà lại coi như không thấy.

Trong phòng của Vương gia tràn đầy mùi rượu, Vương gia vẫn đang nằm trên giường, còn chưa tỉnh lại. Tả bà bà nhẹ nhàng đi đến bên, gõ vào mép giường hai cái, nói: “Vương gia, nên thúc dậy rồi”. Bà liên tục gọi vài lần, Vương gia mới mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra. Thấy Tả bà bà, y cũng không ngạc nhiên chút nào, chỉ nói: “Tả bà bà, bà đã về rồi à? Hôm qua ta không cẩn thận uống nhiều quá”.

Tả bà bà cũng không nói gì thêm nữa, chỉ bảo: “Ta biết tất cả rồi. Vị cô nương này tìm người”.

Giờ Tiết vương gia mới nhìn thấy tôi, không khỏi có phần mất tự nhiên. Cũng may, y chỉ không mặc áo khoác mà thôi, còn lại vẫn bận đồ mà ngủ, tôi thật sự cũng không cảm thấy gì. Hơn nữa, tình hình khẩn cấp, chính sự vẫn quan trọng hơn. Mấy tiểu tiết này chẳng đáng kể gì.

Tiết vương gia hỏi: “Cửu Dung, cô làm sao thế? Tìm ta có việc gấp à?”. Tôi gật gật đầu. Tiết vương gia nói: “Tả bà bà, bà đưa Cửu Dung ra ngoài ngồi một chút, ta sẽ ra ngay”. Tả bà bà gật đầu, dẫn tôi ra ngoài. Chưa đến một lát sau, Tiết vương gia đã ăn vận chỉnh tề đi ra. Tả bà bà liền lui xuống.

Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy của Tả bà bà, cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hình như Tiết vương gia nhìn thấu tâm tư của tôi, y hỏi: “Cửu Dung, cô tò mò về Tả bà bà à?”.

Tôi gật đầu, thuật lại chuyện mình gặp Thanh Dao vương phi bên ngoài một lần.

Tiết vương gia nói: “Ra là thế. Thanh Dao vốn sợ Tả bà bà”.

Tôi hỏi: “Vì sao lại thế? Thanh Dao vương phi cũng coi như cành vàng lá ngọc, sao lại sợ Tả bà bà?”.

Tiết vương gia cười nói: “Cái này nói ra thì dài dòng lắm. Không ai biết Tả bà bà là người như thế nào, nghe nói lúc Hoàng gia gia của ta còn đang tại vị, Tả bà bà đã ra vào trong cung rồi. Ban đầu, bà giúp việc trong nhà bếp, tất cả mọi người đều tưởng bà là nam nhân. Về sau này, bà đã cứu Hoàng gia gia, Hoàng gia gia ban cho bà một cung nữ, bảo gả cho bà làm thê tử. Bà bất đắc dĩ mở miệng nói chuyện, mới biết được thì ra bà vốn là nữ nhân, hơn nữa giọng nói lại đặc biệt dễ nghe, vĩnh viễn tựa như con trẻ. Hoàng gia gia phát hiện Tả bà bà thông minh cơ trí, võ công sâu không lường được, liền giữ bà lại bên cạnh làm tâm phúc. Tả bà bà lúc nào cũng khoác áo xám trên mình, ánh mắt vẩn đục, tựa như vài chục năm nay chưa bao giờ thay đổi. Sau khi Hoàng gia gia băng hà, Tả bà bà lại đi theo phụ hoàng, sau đó thì đến lượt ta. Bà là người Hoàng gia gia vừa ý nên Đương kim Hoàng thái hậu và Hoàng thượng cũng không thể gạt bà ra được. Tả bà bà cũng là người ta tín nhiệm nhất. Trước kia có lần ta gặp nguy hiểm, Tả bà bà tới cứu ta, chẳng những không thành công mà thiếu chút nữa còn hại ta chí tử. Tuy rằng sau cùng may mắn biến nguy thành an, song từ đó về sau, Tả bà bà vẫn thấy áy náy với ta nên đối xử với ta đặc biệt tốt”.

Tôi nói: “Chẳng trách Thanh Dao vương phi sợ Tả bà bà như vậy, hóa ra chính vì nguyên cớ này”.

Tiết vương gia gật đầu nói: “Cũng không phải thế, mà là vì thế này. Thanh Dao há chỉ sợ Tả bà bà không, nàng cũng hận Tả bà bà thấu xương. Nàng từng nghĩ ra rất nhiều cách để hại Tả bà bà, có điều mãi vẫn không thành công, cho nên đến giờ, nàng càng kính sợ bà. Một thời gian trước, Thanh Dao làm cả phủ không yên, đó là vì Tả bà bà không ở đây. Giờ bà đã về rồi, Thanh Dao sẽ yên tĩnh hơn nhiều”.

Tôi nhủ thầm: Thì ra là thế. Chẳng trách Tả bà bà lại cảnh cáo Thanh Dao vương phi, nói là lần sau có tìm người luận bàn với bà thì nhớ tìm mấy người được việc. Hóa ra Thanh Dao vương phi thừa dịp Tả bà bà hồi hương thăm người thân, đã phái sát thủ đến ám sát bà, chỉ hiềm một nỗi vẫn không thành công.

Tiết vương gia hỏi: “Cửu Dung, đúng rồi, sáng sớm cô đến tìm ta là vì chuyện gì? Có phải là chuyện của Thẩm gia không?”

Tôi gật đầu đáp: “Đúng thế. Không biết Vương gia có biết triều đình đã hạ lệnh xử trảm người của Thẩm gia chưa?”.

“Từ lúc nào? Sao lại nhanh như thế?” Tiết vương gia có phần không hiểu ra sao. Hiển nhiên là y còn chưa biết chuyện này.

Tôi nói: “Hôm qua, người của Thẩm gia đã nói với tôi là bảy ngày sau. Đã mất một ngày rồi, đến hôm nay chỉ còn sáu ngày nữa thôi”.

Tiết vương gia như thấy có lỗi, nói: “Cửu Dung, thật xin lỗi, hôm qua ta…”.

Tôi vội ngắt lời y, cười bảo: “Cửu Dung đến tìm Vương gia cũng vì thật sự không nghĩ ra được cách nào hay, chẳng hay Vương gia có thể nghĩ ra được diệu kế gì để cứu mạng người của Thẩm gia chăng?”.

Tiết vương gia trầm ngâm nói: “Chỉ e việc này hơi khó. Để ta nghĩ xem”. Tiết vương gia nhíu mày trầm tư, tôi cũng không dám quấy rầy. Cứ như thế một hồi lâu. Cuối cùng tôi không kiềm chế được nữa hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ chuyện này không có con đường nào để cứu vãn sao? Chẳng lẽ người của Thẩm gia thật sự cứ như vậy…”. Tôi nói đến đây, không đành lòng nói thêm điều gì nữa.

Tiết vương gia nhìn tôi, ánh mắt kiên định, nói: “Cửu Dung, cô yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng để cứu giúp Thẩm gia. Ta lên buổi triều sớm đã, sau rồi sẽ nói tiếp chuyện này với Hoàng thượng”.

Tôi gật đầu, nhìn Tiết vương gia rời đi. Y đi càng lúc càng xa, tôi nhìn theo bóng lưng ấy, lần đầu tiên trong lòng bỗng sinh một cảm giác khác lạ. Cảm giác này hoàn toàn không giống như tình ý dành cho Viên Chấn Đông thời niên thiếu, cũng khác với tình cảm dành cho Thẩm Hồng. Cảm giác này không thể dùng lời để diễn tả, chỉ là bất chợt trong lúc đó cảm thấy đối với tôi mà nói, con người này rất quan trọng, rất quan trọng.

Tôi cười tự giễu, nghĩ: Chỉ vì Tiết vương gia hết lòng hết sức giúp đỡ, trong lòng tôi vạn phần cảm kích nên mới có ảo giác này mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio