Cửu Dung

quyển 4 chương 23: hong ba quỳnh ngọc đình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi Trầm Ngư hiên, vượt qua một rừng trúc tươi xanh biêng biếc, đi chưa đến vài bước đã tới Quỳnh Ngọc đình. Từ phía xa xa đã thấy một người hơi có vẻ gầy yếu đang tản bộ trong đình, tuy rằng chỉ thấy được bóng dáng, nhưng nếu không phải Tiết vương gia thì là ai?

Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đùn đùn đẩy đẩy để tôi mau đến đó. Tôi thong thả đi về phía trước. Lúc sắp đến nơi thì chậm rãi cúi đầu xuống thật thấp. Tuy rằng người thì vẫn vậy, nhưng lần này gặp lại, giữa chúng tôi đã có rất nhiều thay đổi.

“Vương gia, từ độ chia ly người có khoẻ chăng?”. Tôi cúi đầu nói, Tiết vương gia không nói năng gì, cũng không quay đầu lại. Tôi chỉ nghĩ y vẫn còn giận chuyện tôi tiến cung, cũng không nói một lời, bầu không khí nhất thời có phần sa vào im lặng.

Hai chúng tôi cứ đứng lặng như vậy, một lát sau, tôi nói: “Vương gia, Cửu Dung phải đi đây, chuyện trước kia xin Vương gia cứ coi như một giấc mộng, sau này chúng ta cũng không cần gặp lại. Cho dù gặp lại, Cửu Dung cũng đã… là người của Hoàng thượng rồi. Sau này người phải hết lòng đối đãi với Thanh Dao vương phi, đối đãi tử tế với các thị thiếp của người”. Tôi cố nén đau đớn trong lòng, chậm rãi nói ra những lời đoạn tuyệt.

Tiết vương gia vẫn không quay đầu lại, cũng không nói gì. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lại người này, trong lòng chợt cả kinh. Tuy rằng nhìn từ xa, người này có hơi gầy, nhưng đi đến gần lại không như vậy. Chỉ là thời tiết đầu mùa đông, ai nấy đều ăn vận rất dày dặn, nhưng người này lại không mặc nhiều như vậy, cho nên thoạt nhìn mới có chút gầy yếu. Trên thực tế, so với Tiết vương gia, người này còn vạm vỡ hơn một chút.

Người này rốt cục là ai? Sao lại xuất hiện ở đây đúng lúc này? Băng Ngưng đã nói rõ ràng Tiết vương gia hẹn gặp mặt tôi… Trong lòng tôi u ám, chẳng lẽ chuyện tôi và Tiết vương gia gặp mặt đã bị người ta biết tỏng?

Người đó từ từ quay đầu lại, một gương mặt có vài phần tương tự với Tiết vương gia hiện ra trước mặt tôi, nhưng người này nhiều hơn Tiết vương gia vài tuổi, dưới cằm còn có chút râu lơ thơ.

Trong lòng tôi cả kinh, đã đoán ra người này là Hoàng thượng, vội vàng hành lễ trong cung, nói: “Nô tỳ Lãnh Cửu Dung tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”.

Điều tôi lo lắng nhất lúc này là sự an nguy của Tiết vương gia. Trong lòng vị Hoàng đế này hiển nhiên là không chú ý đến tôi, chẳng qua thuật sĩ giang hồ nói lời tà đạo để mê hoặc đám đông, bảo tôi sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Hoàng vị của Hoàng đế đoạt từ trong tay Tiết vương gia, tất nhiên ngài sẽ sợ ngồi trên ngai báu không được yên ổn.

Rất lâu sau, Hoàng thượng bỗng cất tiếng mắng: “Lãnh Cửu Dung, ngươi thật to gan, đã bị bệnh đậu mùa mà còn không an phận, vẫn muốn gặp gỡ riêng đệ đệ ruột của trẫm. Ngươi không sợ bị trẫm xử tử sao?”.

Tôi biết Hoàng đế hiện giờ đang nổi nóng, do đó nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Nếu Hoàng thượng muốn trị tội Cửu Dung, Cửu Dung cũng không còn gì để nói. Cửu Dung vốn là kẻ nghèo hèn, chết không có gì đáng tiếc, nhưng Tiết vương gia là huynh đệ ruột thịt của Hoàng thượng, ngay cả Vương gia mà Hoàng thượng cũng không tin sao? Chuyện đã đến hôm nay, Cửu Dung chỉ mong chết cho nhanh. Nếu Hoàng thượng còn niệm tình huynh đệ, xin hãy thứ lỗi cho Tiết vương gia. Còn nếu Hoàng thượng không chịu nhớ đến tình nghĩa huynh đệ, cũng không thương tiếc Tiên hoàng thái hậu đã yên giấc ngàn thu, muốn trị tội Tiết vương gia, vậy nô tỳ cũng không còn gì để nói”.

Hoàng thượng lại bị tôi chọc giận, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống, dùng sức nâng cằm tôi lên, giọng nói có phần hung dữ: “Lãnh Cửu Dung, không phải ngươi muốn chết sao? Được, vậy trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện! Có người nói ngươi sẽ thành mẫu nghi thiên hạ, được, trẫm sẽ cho ngươi thành mẫu nghi thiên hạ dưới địa phủ!”. Nói xong, ngài dùng sức giật một cái, mạng che trên mặt tôi từ từ rơi tuột xuống, lộ ra một dung nhan trơn láng.

Người nhìn mặt tôi, nhất thời lặng đi đôi chút, ngược lại nói: “Lãnh Cửu Dung, rõ ràng là ngươi không mắc bệnh đậu mùa, lại vì trốn tránh mà giả vờ mắc bệnh. Ngươi nói xem, ngươi đáng tội gì?”.

Tôi chậm rãi quỳ rạp xuống, bình tĩnh nói: “Cửu Dung chỉ mong được chết mau! Xin Hoàng thượng tác thành. Cửu Dung phạm tội khi quân, không liên quan đến ai cả, xin Hoàng thượng đừng trút giận lây sang người khác”.

Lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng thấy có gì không ổn, đã toan chạy tới, nhưng khi thấy người tôi gặp phải là Hoàng thượng, hai cô bé đều không dám lại gần. Băng Ngưng đứng đó một chốc rồi không biết đã đi đâu mất, chỉ còn lại một mình Minh Nguyệt Hân Nhi trơ trọi đứng trong gió Tây vặn vặn tay.

Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Ngươi muốn trẫm tha cho người bên cạnh ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết phạm tội khi quân sẽ liên luỵ đến cả cửu tộc? Nô tài bên cạnh ngươi biết rõ sự tình mà không báo, lại cùng với ngươi che giấu, ngươi còn muốn trẫm tha cho bọn chúng, ngươi coi trẫm là cái gì hả?”.

Tôi quỳ trên mặt đất, không nói một lời, chỉ cầu chết cho nhanh.

Hoàng thượng vô cùng tức giận: “Được được được, ngươi đã muốn chết như vậy, trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện”.

Đúng lúc này, chợt nghe có người hô to một tiếng: “Hoàng huynh, đừng!”. Trong lòng tôi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Băng Ngưng dẫn Tiết vương gia và Tả bà bà đến.

Tôi thầm trách Băng Ngưng cứ để Tiết vương gia bị liên luỵ. Song chuyện đã đến nông nỗi này, tôi cũng chẳng còn cách nào.

Tiết vương gia rảo bước tiến lại, quỳ xuống nói: “Hoàng huynh, bất kể Cửu Dung

có chỗ nào xúc phạm đến người, xin người hãy bỏ qua cho nàng đi”.

Hoàng thượng cả giận: “Hi Kiếm, Lãnh Cửu Dung hiện giờ đã thân là quý nhân, khuê danh của nàng ta nên để cho đệ gọi sao?”.

Tiết vương gia vội vàng nói: “Xin Hoàng huynh thứ tội, là thần đệ nhất thời lỡ lời, vẫn xin Hoàng huynh bỏ qua cho nàng lần này. Cho dù nàng có làm sai chuyện gì, xin Hoàng thượng hãy nhớ những lời ngày xưa người từng đồng ý thần đệ mà tha thứ cho nàng một lần. Thần đệ trung thành với Hoàng thượng, trời cao ở trên, đất dày ở dưới, Tiết Hi Kiếm đệ nếu lòng mang chí khác, xin chịu vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đệ và Quý nhân nương nương, tuyệt đối thanh bạch, nếu làm việc gì có lỗi với Hoàng thượng, sau khi chết sẽ bị năm ngựa xé xác!”. Nói xong, y nhìn Hoàng thượng, không nói thêm gì nữa.

Tình cảm huynh đệ giữa Hoàng thượng và Tiết vương gia chắc hẳn cũng hết sức sâu nặng. Nghe thấy Tiết vương gia thề độc, người thở dài, nói: “Hi Kiếm, đệ cần gì phải thề độc như thế?”, rồi quay lại nói với tôi: “Thôi, Lãnh Cửu Dung, lần này niệm tình Tiết vương gia liều chết cầu tình cho ngươi, trẫm tạm bỏ qua tội khi quân của ngươi. Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bây giờ trẫm giáng ngươi xuống làm tuyển thị thứ cửu phẩm, ngươi có gì thắc mắc không?”.

Tôi cười, nói: “Cửu Dung lĩnh chỉ, tạ ân điển Hoàng thượng không giết”.

Tả bà bà bước lên phía trước, chu toàn, nói: “Hoàng thượng, Vương gia, hai người là huynh đệ ruột đấy, phải hết sức hoà thuận, đừng vì việc nhỏ mà tổn thương đến hoà khí của hai huynh đệ. Già thấy Cửu Dung nương nương là một cô nương còn trẻ tuổi, Hoàng thượng, người cũng đừng so đo với cô ấy nữa. Chọc giận bản thân mình, mẫu hậu người sẽ lo lắng đấy”.

Tả bà bà tuy là bậc nữ nhi, ngày thường lại quái dị, nhưng dù sao cũng là nguyên lão tam triều. Hoàng thượng nghe xong lời bà thì nói: “Bà bà yên tâm đi. Trẫm đã hứa với Tiên hoàng và Tiên hoàng hậu, sẽ hết lòng chăm sóc hoàng đệ, cùng hoàng đệ ‘huynh đệ đồng lòng, nên sắc đứt vàng’[]. Sẽ không bởi chút chuyện vặt mà giận quàng sang hoàng đệ.

[] Lấy ý từ câu “Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim” trong Kinh dịch, nghĩa là hai người đồng lòng thì sẽ tạo nên sự sắc bén chặt được vàng, ý khuyên người ta phải biết kết bạn để làm nên nghiệp lớn.

Đúng lúc này, chợt nghe có thái giám báo tin: “Hoàng hậu giá lâm!”. Ngay sau đó, liền thấy một nữ tử đầu đội mũ long phượng châu ngọc, thân vận áo tay rộng đỏ tươi đi đến trong sự vây quanh của một đám thái giám cung nữ. Nàng khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ răng trắng mắt ngời, băng thanh ngọc khiết, da phấn nõn nà, tay như hành bóc, miệng tựa chu đan, quả thật tướng mạo dáng tĩnh nhân nhàn, mậu nghi thiên hạ.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại Thư Vũ đã nói Đương kim Hoàng hậu không được sủng ái, trong lòng thật sự có đôi chút hoài nghi. Tuy nữ tử xinh đẹp tôi đã thấy nhiều, nhưng người đẹp như Hoàng hậu thì vẫn chưa từng thấy.

Hoàng hậu tiến lại gần, cười nói: “Hoàng thượng, mới vừa rồi thần thiếp không thấy Hoàng thượng trong gia yến liền ra ngoài tìm. Thật không ngờ Hoàng thượng ăn vận phong phanh đến vậy rồi lại tới đây thế này, nếu bị cái lạnh làm hại thân thể, vậy sao mà khoẻ được? Người đâu, mau đi lấy áo khoác kim điêu noãn ngọc của Hoàng thượng đến đây”. Lập tức có thái giám vâng lời chạy đi.

Lúc này Hoàng hậu mới nhác trông sang, phát hiện tôi và Tiết vương gia đều đang quỳ trên mặt đất. Âm điệu nàng vẫn không thay đổi, nói: “Hoàng thượng, sao thế này? Sao giữa thời tiết lạnh lẽo thế mà lại để hoàng đệ quỳ ở đây? Nếu bị mẫu hậu biết được, lão nhân gia người sẽ trách đấy. Hoàng đệ, mau đứng lên đi. Phi Phượng, ngươi đi lấy lò sưởi ở chỗ ta đến đây cho Vương gia sưởi ấm”. Một cung nữ vâng lời rời đi.

Hoàng hậu lại không để mất thời cơ, nói: “Vị muội muội này là ai? Chính là quý nhân mới được tấn phong Cửu Dung muội muội à?”. Nàng nhìn nhìn mặt tôi, đã biết tôi nói dối bị mắc bệnh đậu mùa, nhưng cũng không nói ra, chỉ bảo: “Trời lạnh thế này, còn quỳ trên mặt đất lạnh như băng thế làm gì? Con gái bé nhỏ không thể so với nam nhân được, thân thể vốn đã yếu đuối rồi, mau đứng lên đi, nói xong, thì nháy mắt với cung nữ bên cạnh, cung nữ kia đỡ tôi lên, tôi vội vàng nói: “Cửu Dung tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương”.

Đúng lúc này, thái giám cung nữ về lấy áo khoác, lò sưởi đều đã quay lại. Hoàng hậu khoác áo cho Hoàng thượng, dịu dàng nói: “Trời lạnh lắm, chúng ta về đi thôi, cứ ở trong này mãi, nếu cảm lạnh thì biết làm sao?”, nói xong, dùng ánh mắt trưng cầu, nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng gật đầu: “Dẹp đường hồi cung!”, nói xong, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, nói: “Lãnh tuyển thị, ngươi về Trầm Ngư hiên, nghiêm túc quay mặt vào tường mà kiểm điểm lỗi lầm đi. Trẫm cấm túc ngươi ba tháng, không được bước ra khỏi Trầm Ngư hiên một bước!”. Sau đó liền dẫn theo Hoàng hậu, Tiết vương gia, Tả bà bà và một đám thái giám cung nữ rời đi.

Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng bước lên phía trước đỡ lấy tôi, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, vừa rồi doạ muội chết khiếp luôn”.

Tôi nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Hoàng thượng, Hoàng hậu, nói: “Không sao hết, chỉ có điều hy vọng Tiết vương gia cũng vô sự thôi”.

Băng Ngưng cả kinh, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, ý tỷ là sợ Hoàng thượng tìm Tiết vương gia tính sổ à? Đều tại muội không tốt, thật sự là không nên làm nhiều chuyện như thế, lại hại hai người… Có điều muội thật sự không biết, rõ ràng việc này chỉ có mình muội và Tiết vương gia biết, sao lại truyền đến nơi khác. Sao Hoàng thượng lại biết được nhỉ”.

Tôi nghĩ ngợi, nói: “Ta đoán hơn phân nửa là lúc muội đến Tiết vương phủ đã bị người khác chú ý. Cuộc trò chuyện của muội và Tiết vương gia đã bị người ta nghe lén, Lý Thanh Dao liền nói cho Hoàng thượng. Vừa rồi Tiết vương gia không thể đến, có lẽ là bị người ngăn chặn, để cho Hoàng thượng đến xem kết quả. Thật ra Hoàng thượng không đoái hoài gì đến ta đâu, nhưng người lại kiêng kỵ lời kẻ thuật sĩ giang hồ kia nói ta sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Chuyện này, chắc chắn giờ đã lọt đến tai Hoàng hậu rồi. Phi tần trong hậu cung, ai mà không muốn thành mẫu nghi thiên hạ? Chỉ sợ sau này, những ngày trong cung của ta sẽ càng ngày càng khó khăn hơn”.

Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đều không dám nói chuyện. Tôi lại hỏi: “Băng Ngưng, muội mời Tiết vương gia đến đây như thế nào?”.

Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội thấy tỷ bị Hoàng thượng trách móc, sợ xảy ra chuyện gì nên chạy đi tìm Tiết vương gia, nhưng bị bọn thị vệ ngăn lại, may mà gặp được Tả bà bà, bà ấy liền đi vào đưa Vương gia ra”.

Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Được rồi được rồi, trước tiên đừng nói mấy chuyện này nữa, Quỳnh Ngọc đình lạnh thế này, chúng ta vẫn nên trở về trước rồi hẵng nói”.

Chúng tôi cùng nhau trở về Trầm Ngư hiên, Thư Vũ vội chào đón, nhìn thấy cái mạng che mặt của tôi đã bị rơi mất, sắc mặt tái nhợt, thì đã biết có chuyện gì đó xảy ra. Ngay trước mặt các cung nữ thái giám, cô cũng không nhiều lời, chỉ lên tiếng nói: “Nương nương đã bận bịu cả nửa buổi hôm nay, cũng mệt mỏi rồi. Về phòng nghỉ ngơi trước đi ạ, nô tỳ lập tức bảo Linh Châu xuống bếp làm một ít đồ ăn để nương nương dùng cho ấm người”.

Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng lập tức đỡ tôi vào phòng, không bao lâu sau, Thư Vũ cũng theo vào. Trong tay cô còn bưng một bát cháo hạt sen, đưa đến bên cạnh tôi, nói: “Nương nương, người ăn chút cháo cho ấm đi. Trong phòng bếp vẫn còn một ít, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng cũng tự xuống lấy ăn đi”.

Tôi nếm thử, hỏi: “Cháo này không phải Linh Châu nấu, là cô cô tự mình nấu à?”.

Sắc mặt Thư Vũ có phần khó coi, nhưng vẫn nói: “Là nô tỳ nấu, nô tỳ sợ Linh Châu nấu không ngon, không hợp khẩu vị của nương nương”.

Tôi mỉm cười, trong lòng biết nhất định là mấy người Linh Châu bắt nạt tôi thế bại, không nghe Thư Vũ sai khiến. Tôi thông cảm cho nỗi khổ tâm của Thư Vũ, bởi vậy cũng không nói gì nữa.

Tôi vừa ăn cháo vừa hỏi: “Thư Vũ cô cô, cô từng nói với ta rằng Đương kim Hoàng hậu không được Hoàng thượng sủng ái, nhưng hôm nay ta thấy, tình cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu dường như cũng không tệ lắm. Hơn nữa Hoàng hậu thật sự là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành…”.

Thư Vũ không đợi tôi dứt lời, tức khắc nói: “Nương nương, những điều người nhìn thấy cũng không sai. Có điều Hoàng thượng mặc dù trọng đãi Hoàng hậu nương nương có thừa, nhưng cũng không sủng ái nàng. Bọn họ có thể nói là tương kính như tân, có điều đây cũng là việc gần đây thôi. Từ trước đến nay, Hoàng hậu đều ngoan ngoãn phục tùng Hoàng thượng, cũng hết sức nhường nhịn Minh quý phi, nhưng so với sự sủng ái nồng hậu Minh quý phi có, Hoàng hậu lại kém hơn nhiều. Chẳng qua là vì Hoàng hậu hiền thục, Minh quý phi ỷ được sủng khinh người, từ lâu đã khiến cho rất nhiều người bất mãn, chỉ là bọn họ dám giận mà không dám nói, cho nên một ngày kia Minh Thiên Hạc bại thế, đương nhiên Minh quý phi cũng sẽ sụp đổ theo”.

Tôi khẽ gật đầu: “Hôm nay ta nhìn thấy Hoàng hậu, cảm thấy nàng là người cũng không tệ. Nhưng biết người biết mặt khó biết lòng, rốt cục lòng dạ như thế nào thì cũng không dễ gì biết hết được. Nghe cô cô nói, Minh quý phi cậy được sủng ái mà kiêu căng ngạo mạn, ngược lại vì vậy mà dễ nhìn thấu”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio