Cửu Dung

quyển 5 chương 33: chuyện hợp ngang chia dọc (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi hừ lạnh, bảo: “Nếu bản cung vẫn cứ dẫn người theo thì sao? Chẳng lẽ bản cung còn phải nghe theo lời Quốc sư của các ngươi à?”.

Tiểu thái giám kia thấy tôi ra chiều muốn trở mặt, câm bặt không dám lên tiếng. Tiền Tam công công nhân cơ hội, nói: “Đương nhiên không phải. Nếu nương nương muốn dẫn thì cứ dẫn theo đi, xin Thục phi nương nương hãy đi với lão nô”. Nói xong, liền đi phía trước dẫn đường, tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Thư Vũ theo ông ta đi một mạch ra khỏi Sư Cưu cung. Men theo hành lang khúc khuỷu trong ngự hoa viên, đi qua một chặng đường quanh co ngoằn ngoèo, rồi lại đi thêm một đoạn đường rất dài nữa, cuối cùng thì đi đến Vũ Hoa cung. Vũ Hoa cung là chỗ ở của một vị phi tử của Tiên hoàng, phi tử kia vốn được Tiên hoàng sủng ái tột cùng, bởi thế nên Vũ Hoa cung được xây dựng hết sức quy mô, tất cả trang trí lại càng tao nhã. Có điều sau khi Tiên hoàng băng hà được hai năm, vị phi tử kia bị Hoàng thái hậu độc chết nên Vũ Hoa cung từ đó trở đi liền sa sút. Đến giờ cỏ ngải trong sân đã cao cỡ nửa người, nhưng bất kể là trên cột đá cẩm thạch có điểm kim loan phượng uốn quanh, hay là ngói phỉ thúy lưu ly óng ánh lung linh trên mái hiên cao đều chứng minh sự huy hoàng của nơi này ngày xưa.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên quả thật là cáo già, tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng, gã sẽ giấu người ở đây. Nếu không phải hiện giờ gã tính trước kỹ càng, cho rằng tôi không có năng lực cứu hai người Băng Ngưng và Tiết Tú Cát từ chỗ này đi thì chắc là sẽ nhất định không chịu đưa tôi đến đây gặp hai người. Tiền Tam công công và tiểu thái giám kia dẫn đường phía trước, tôi và Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi cùng đi theo tiến vào một gian sương phòng trong cung. Đến bây giờ Vũ Hoa cung đã điêu tàn không thể tả, trong sương phòng cũng thi thoảng có con chuột lủi qua, khiến Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy hết sức kích động, gần như quên béng mất mục đích đến đây lần này không còn một mẩu.

Tiền Tam công công lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng, nói: “Nương nương, Quận chúa và Thế tử ở ngay bên trong, người đi vào ngó một cái đi, nhưng mà đừng nán lại lâu quá. Chỉ sợ Quốc sư sẽ trách móc xuống”.

Tôi hơi ngoái đầu lại, nghiêm túc nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi”. Tiền Tam công công đáp lời: “Vâng”, rồi dẫn tiểu thái giám kia ra ngoài.

Trong sương phòng có hơi tăm tối, chúng tôi từ bên ngoài vào, một lúc lâu sau mới thích ứng được ánh sáng trong phòng. Tôi thấy có một bé con mới hai ba tuổi đang rúc vào góc tường, thu lu mình lại, cả người run lẩy bà lẩy bẩy. Băng Ngưng muội muội nằm cạnh đứa bé. Băng Ngưng muội muội nằm đó, không hề nhúc nhích, tôi thấy thế mà trong lòng cả kinh.

Tôi đi lên phía trước, trước tiên sờ sờ đứa bé kia, dịu dàng nói: “Con là Tú Cát à?”.

Đứa bé cũng không nói chuyện, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi, dường như đã phải chịu nỗi hoảng sợ nghiêm trọng. Tôi thấy đứa bé không sao, trong đầu lại nhớ đến Băng Ngưng, liền quay sang xem Băng Ngưng.

Lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đã lắc lắc thân mình Băng Ngưng mấy lần, lớn tiếng gọi tên cô bé, nhưng Băng Ngưng lại không có chút động tĩnh nào. Thư Vũ tiến lên sờ trán cô bé, quay người lại nói với tôi: “Khởi bẩm nương nương, trán Quận chúa nóng lắm, chắc là bị ốm”.

Tôi thở dài, căn dặn Thư Vũ: “Làm phiền cô cô nói với Tiền Tam công công, bảo ông ta lập tức phái người đưa thái y đến đây xem bệnh cho Băng Ngưng”. Thư Vũ vâng lời đi ra ngoài. Tôi liền nghe thấy Thư Vũ thấp giọng nói lại một lần những điều tôi đã căn dặn, Tiền Tam công công còn chưa nói gì, tiểu thái giám kia đã vội vàng lên tiếng: “Quốc sư cũng không dặn chúng ta xem bệnh cho Ngâm Tuyết quận chúa. Tiền Tam công công, hay là chúng ta đừng tự mình ra chủ trương, để tránh Quốc sư trách móc xuống, chúng ta không gánh vác nổi”.

Tiền Tam công công vẫn còn chưa nói gì, Thư Vũ đã lạnh nhạt bảo: “Ngâm Tuyết quận chúa đường đường là quận chúa của Đông Ngụy, nếu có xảy ra chuyện gì, các ngươi liệu gánh vác nổi không? Nếu vì thế mà khiến cho hai nước giao tranh, chỉ sợ tội lỗi sẽ rất lớn đấy. Tiền Tam công công, ông là người hiểu chuyện, chắc hẳn ông cũng hiểu tôi không bắn tiếng đe dọa”.

Tiền Tam không nói một lời, hình như đang do dự trong chốc lát, lập tức nói: “Được, cứ làm theo lời căn dặn của Thư Vũ. Tiểu Lạc Tử, ngươi nhanh đi mời thái y đến đây”.

“Việc này...” Thái giám tên gọi Tiểu Lạc Tử kia hình như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói, đi ra ngoài mời thái y đến.

Giờ tôi mới yên tâm, một lần nữa đi đến bên cạnh Tú Cát, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Tú Cát, con là Tú Cát của Tiết vương gia sao? Không ngờ con đã là đứa nhóc lớn thế này rồi. Mấy ngày nay con phải chịu khổ rồi, những gì hôm nay con phải chịu, cô cô nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả gấp bội. Bé con ngoan”.

Tú Cát cất tiếng khóc chào đời sau khi Tiết vương gia đã ra biên ải, cho đến giờ còn chưa được ba tuổi, cậu bị giam trong này vài ngày, cả người trở nên nhút nhát, cắn móng tay, không chịu nói một lời. Tôi lại tiếp tục nói: “Sau khi con sinh ra, phụ vương con chưa từng nhìn thấy con. Trước khi phụ vương con ra biên ải từng trịnh trọng phó thác cô cô phải hết lòng chăm sóc con, giờ đây, cô cô lại chưa từng làm tròn trách nhiệm của mình. Bé con ngoan, sau này cô cô sẽ trả lại tất cả những gì còn nợ phụ vương con, nợ con. Con phải gắng lên, biết không?”.

Điều khiến tôi cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên chính là Tú Cát lại chậm rãi gật gật đầu, tựa như có thể hiểu được tôi đang nói gì. Trong bóng tối, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi của cậu, nhưng tôi nghĩ, sẽ rất giống Tiết vương gia. Tiết vương gia ra đi im hơi lặng tiếng, tôi nhìn thấy Tú Cát, chung quy cũng giống như nhìn thấy người. Trong lòng tôi dần nảy sinh một chủ ý, sau này phải làm thế nào, tôi lại càng suy nghĩ rõ ràng. Có một vài món nợ, bất kể là ai nợ ai, cuối cùng vẫn phải trả. Cũng như hoàng gia Tây Tống này nợ Tiết vương gia, nợ Tú Cát, dù thế nào cũng phải trả. Nếu như không có người ra mặt trả, tôi sẽ thay người trả, có gì mà ngại?

Ngay lúc tôi đang trầm tư, Tiền Tam công công xông vào trong phòng, chung quanh không có ai, liền quỳ xuống trước tôi. Tôi bị dọa phát khiếp, nhưng không nói ra, vẫn bình tĩnh hỏi: “Tiền Tam công công, ông đang làm gì thế?”.

Trong giọng nói của Tiền Tam công công mang theo một chút đau lòng, nói: “Nương nương, xin người cứu lấy Hoàng thượng đi.”

Tôi mặt mày tỉnh rụi: “Tại sao công công lại muốn ta cứu Hoàng thượng? Hoàng thượng đường đường là vua của một nước, ta há có thể cứu được? Huống chi, đã bao ngày nay Hoàng thượng không đến Sư Cưu cung của ta, đến cả mặt của Hoàng thượng ta còn không gặp, nói gì đến chuyện cứu Hoàng thượng chứ”.

“Việc này...” trong giọng nói của Tiền Tam công công có phần ủ rũ: “Nương nương, lần trước lão nô đã nói với nương nương, Hoàng thượng trúng phải âm mưu của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên, hiện giờ đã trở nên... gần như là hấp hối rồi. Nếu mà nương nương không cứu Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng thượng... không sống được quá mấy ngày nữa”.

Tôi vẫn không nhận ra là Tiền Tam công công đang nói thật hay ông ta là một quân cờ của Trương Đạo Cơ, cố tình đến dò xét tôi. Cho nên tôi chỉ thờ ơ nói: “Tiền Tam công công cần gì phải tung tin động trời?”.

Tiền Tam nói: “Nương nương, người cũng biết lão nô không tung tin động trời mà. Cuộc trao đổi giữa Quốc sư và nương nương, lão nô cũng biết. Lão nô chỉ thỉnh cầu nương nương ngàn vạn lần đừng ưng thuận, nếu người đồng ý với điều kiện của Quốc sư và Vệ Cần Thiên, với thủ đoạn của hai người bọn chúng, nhất định sẽ lập tức giết chết Hoàng thượng. Còn cả Ngâm Tuyết quận chúa và Tiểu thế tử Tú Cát, Quốc sư cũng nhất định sẽ không để lại nhân chứng sống. Ngay cả nương nương, nói không chừng sau này hai lão tặc đó cũng sẽ giết người diệt khẩu”.

“Ha ha”, tôi nhẹ giọng cười, nói: “Hiện giờ Tiền Tam công công chẳng phải là tâm phúc trước mặt Quốc sư đó sao? Nếu Quốc sư biết ông nói thế, liệu ông có còn mạng không?”.

“Nương nương”, Tiền Tam công công thì thào: “Đối với Quốc sư và Vệ Cần Thiên, lão nô chỉ giả vờ quy phục mà thôi. Nếu lão nô không chịu nguyện trung thành với hai người bọn chúng, chỉ sợ lão nô cũng không còn mạng nữa. Lão nô mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao mới tốt? Lão nô và Tạ Tứ gia một lòng chỉ muốn cứu Hoàng thượng, nhưng mà hai lão tặc kia vô cùng giảo quyệt, chúng nô tài dùng hết mọi cách có thể mà vẫn không thành công. Nương nương, nếu người không chịu cứu Hoàng thượng, chỉ e lần này Hoàng thượng thật sự là chạy trời không khỏi nắng”.

Tôi thấy vẻ mặt ông ta khẩn thiết, không giống giả bộ, vừa nói tiếp vài câu thăm dò thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, giọng nói của thái giám tên Tiểu Lạc Tử kia vang lên: “Ngự y, chính là chỗ này”. Tiền Tam công công cũng nghe thấy lời hắn nói, ông ta đứng lên ngay tắp lự, xông đến cạnh cửa, đứng ở đó như cũ, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đúng lúc hai người bên ngoài đã bước vào.

Tuy rằng bên ngoài trời sáng, nhưng trong phòng lại hết sức tối tăm. Tiểu Lạc Tử cầm đèn trên tay. Ngự y tựa hồ không lường được tôi sẽ ở trong này, vội vấn an tôi. Tôi nói: “Thôi, ngươi hãy xem bệnh cho Ngâm Tuyết quận chúa đi đã, nếu như thấy có khởi sắc, bản cung sẽ thưởng xứng đáng. Còn nếu không thể chữa khỏi cho Quận chúa, vậy thì hậu quả bản thân ngươi hãy nghĩ đi”.

Ngự y kia nơm nớp lo sợ, nói: “Vâng”, liền tiến lên bắt mạch cho Băng Ngưng.

Ban đầu, sắc mặt y có phần khủng hoảng, qua thời gian nửa ly trà nhỏ, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói: “Bẩm Thục phi nương nương, Ngâm Tuyết quận chúa chỉ bị lạnh, lại thêm hỏa khí công tâm, chỉ là bệnh thường thôi. Thần lập tức kê toa, chỉ cần Quận chúa uống thuốc theo toa này, cam đoan ba ngày là có thể khỏi hẳn”.

Tôi nghe nói Băng Ngưng chỉ bị chứng hư hàn, lúc này mới yên lòng. Tiền Tam công công lại dặn dò tiểu thái giám kia đi lấy thuốc.

Tiểu thái giám kia gật đầu đồng ý, nhưng lại nói thêm: “Tiền Tam công công, Dung phi nương nương thăm nom Ngâm Tuyết quận chúa cũng được một lúc rồi. Tiễn nương nương về đi thôi”.

Tiền Tam công công hình như có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ta đưa Dung phi nương nương trở về. Ngươi đi bốc thuốc cho Ngâm Tuyết quận chúa đi”.

Tiểu thái giám kia không vui, nói: “Công công, tuy nói hiện giờ ngài đường đường là tổng quản đại nội, nhưng trước sau gì ngài vẫn là người của Hoàng thượng. Để tránh hiềm nghi, nô tài nghĩ cứ để nô tài đưa nương nương về Sư Cưu cung an toàn đi. Về phần thuốc của Ngâm Tuyết quận chúa, công công cứ tùy ý căn dặn ai đó đi làm cũng được”.

Tiền Tam công công lại không cự tuyệt, gật đầu đồng ý. Giờ tôi mới hiểu, thì ra thái giám Tiểu Lạc Tử này đúng là tâm phúc của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên, cho nên Tiền Tam công công cũng phải nhường nhịn hắn vài phần.

Tôi liếc mắt nhìn Băng Ngưng và Tú Cát một cái, nói: “Đi thôi”, nói xong, dẫn theo Minh Nguyệt Hân Nhi và Thư Vũ đi thẳng về phía trước. Tiểu Lạc Tử vội vui vẻ theo sau, một mạch đưa tôi về Sư Cưu cung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio