Tình hình như thế kéo dài cho đến tận tháng Sáu. Màu hạ năm nay, thời tiết nóng rực khác thường, mới sáng sớm mỗi ngày, mặt trời đã khạc ngọn lửa nóng phừng phừng xuống mặt đất.
Một hôm sau giờ Ngọ, mặt trời vốn chói chang lóa mắt bỗng nhiên biến mất, đất trời trở nên âm u mù mịt, làm người ta cảm thấy nặng nề khách thường. Tôi đang dỗ dành Linh Nhi bi bô tập nói trước mặt Lão phu nhân, bỗng nhiên có hạ nhân vào bẩm báo: “Bẩm Lão phu nhân, bên ngoài có hai bổ khoái nói muốn gặp người”.
Sắc mặt Lão phu nhân nhất thời có phần kinh hãi, nói với tôi: “Từ xưa đến nay Thẩm gia không giao du với quan phủ, bỗng nhiên sao lại có hai bổ khoái đến đây, có việc gì thế nhỉ?”.
Tôi cũng không để tâm lắm, đáp: “Lão phu nhân, bất kể ra sao thì người vẫn nên gặp bọn họ đi, dù gì cũng là người của nha môn”.
Lão phu nhân gật đầu nói: “Cũng phải, gặp cũng không sao”, Lão phu nhân lập tức căn dặn hạ nhân mời hai bổ khoái kia vào.
Hai bổ khoái nọ trên người vận y phục sai dịch đỏ thẫm, khác với y phục nha dịch màu xanh sẫm của bổ khoái trong huyện, có lẽ là người nơi khác. Lão phu nhân ngay lập tức mời hai người bọn họ ngồi, bảo nha hoàn dâng trà, rồi mới lên tiếng: “Chẳng hay hai vị bổ khoái đại nhân là người chỗ quan nha nào? Hôm nay đến Thẩm gia ta có chuyện gì không?”.
Có một bổ khoái cao to chắp tay nói: “Lão phu nhân, lần này ty chức phụng mệnh của Đỗ Diên Sùng Đỗ đại nhân, đặc biệt đến Thẩm phủ mời Lão phu nhân lên huyện nha một chuyến”. Tôi nghe thế, có chút nghi ngờ hỏi: “Đỗ đại nhân và Thẩm gia chúng tôi vốn là chỗ thông gia. Đỗ đại nhân đến đây, sao không tới quý phủ chúng tôi chơi mà lại muốn mời Lão phu nhân đến huyện nha chứ?”.
“Việc này…” Bổ khoái cao to hơn một chút nghe tôi hỏi thế, hổi lâu mới lên tiếng: “Lần này Đỗ đại nhân đến Duy huyện không phải để tới thăm tiểu thư nhà chúng tôi, mà là vì một vụ án mạng”.
“Án mạng?” Điều này, đừng nói là tôi, ngay cả Lão phu nhân nhất thời cũng kinh ngạc đôi chút, bà hỏi: “Rốt cục là án mạng gì? Sao lại mời Lão phu nhân đến đó?”.
Bổ khoái ục ịch hơn nói: “Thẩm lão phu nhân, tôi cũng không ngại nói rõ hơn. Khổ chủ của án mạng này tố cáo với đại nhân chúng tôi, hung thủ là bà”.
Lão phu nhân lập tức biến sắc, bà quát hỏi: “Là ai đến tố cáo lão thân? Cho tới giờ lão thân không ra khỏi cửa, khi nào lại dính dáng đến án mạng chứ?”. Tôi cũng cười bồi, nói: “Phải đó, hai vị bổ khoái đại ca, chẳng lẽ là nhầm ư?”.
Hai bổ khoái kai nhìn Lão phu nhân, vẫn là bổ khoái cao to lên tiếng: “Lão phu nhân, loại án mạng này, chúng tôi sao có thể nhầm người. Người tố cáo bà cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì, cũng coi như là người đứng đầu Duy huyện, đó chính là Huyện lệnh Duy huyện Mai Mặc Mai đại nhân”.
“Hả?” Lão phu nhân hỏi: “Vì sao Mai đại nhân lại tố cáo ta? Ông ta có thể tố cáo ta tội gì?”.
Bổ khoái ục ịch kia nói: “Thẩm lão phu nhân, Mai đại nhân tố cáo với Đỗ đại nhân rằng bà bức tử con gái ruột của ông ấy là Mai Nhiêu Phi, xem mạng người như cỏ rác, tội không thể tha thứ”. Không nói tới Lão phu nhân sau khi nghe xong những lời này, vẻ mặt khiến người ta khiếp sợ ô cùng, mà riêng tôi cũng nghĩ mãi chưa ra. Chuyện Mai Nhiêu Phi đã qua lâu như vậy, lúc ấy Lão phu nhân cũng phái người báo cho Mai Mặc rằng con gái ông ta qua đời vì một cơn bạo bệnh. Mai Mặc ước chừng đã nghe được chân tướng từ phía Tiêu Nhĩ, thấy Lão phu nhân báo thế, ông ta cũng không nói gì, và cũng không có ý muốn truy cứu.
Thi thể của Mai Nhiêu Phi đã được Thẩm Phúc chôn cất, ngay cả một cỗ quan tài mỏng cũng không có. Thẩm gia chưa từng tổ chức tang lễ này nọ cho Mai Nhiêu Phi, Mai Mặc cũng không trách tội. Nhưng vì sao đến hôm nay, ông ta lại truy cứu? Hơn nữa, còn không nói một lời mà kiện Lão phu nhân lên tận chỗ Tri phủ Đỗ Diên Sùng, chuyện này thật sự làm cho người ta nghĩ mãi không ra.
Lúc Lão phu nhân vẫn còn đang kinh ngạc, bổ khoái cao to kia đã đứng lên, hai tay chắp thành quyền nói: “Giờ mời Lão phu nhân theo chúng tôi lên huyện nha một chuyến. Nếu Lão phu nhân có cần dặn dò gì đừng ngại dặn dò luôn”.
Tôi thấy Lão phu nhân nhất thời có phần hoảng hồn chưa ổn định lại, bởi thế nên nói với hai vị bổ khoái: “Hia vị bổ khoái đại ca, có lẽ các vị cũng biết, Thẩm gia chúng tôi là danh gia vọng tộc trong Duy huyện, lại phụ trách nấu rượu cho hoàng gia. Lần này Lão phu nhân đến nha môn, tuy rằng chẳng mấy là có thể về, nhưng có một số việc vặt thật sự không thể không dặn dò được. Mời hai vị bổ khoái đại ca về huyện nha hồi báo với Tri phủ Đỗ đại nhân như vậy trước, Lão phu nhân chúng tôi sẽ đến sau”.
Hai bổ khoái kia đưa mắt nhìn nhau, có phần khó xử: “Nhưng lệnh của Đỗ đại nhân là phải… lập tức đưa Lão phu nhân đến huyện nha”.
Tôi cười bảo: “Vậy thì làm phiền hai vị bổ khoái đại ca về nói với Đỗ đại nhân rằng, việc này là ý của tôi. Tôi là Lãnh Cửu Dung, bằng hữu của Tiểu Lang Tiết vương gia, tôi tin rằng Đỗ đại nhân sẽ giữ thể diện cho Tiết vương gia”.
Hai bổ khoái kia nghe thấy tên của Tiết Vương gia, vẻ mặt tức khắc trở nên kính nể: “Tất thảy cứ làm theo lời phu nhân nói”.
Tôi gật gật đầu, nói: “Nếu vậy, cảm tạ hai vị bổ khoái đại nhân”. Lúc này tôi mới ra lệnh để hạ nhân lấy ngân lượng đưa cho hai người bọn họ rồi tiễn họ ra khỏi phủ.
Sau khi hai bổ khoái kia đi rồi, vẻ mặt Lão phu nhân vẫn có chút khó coi, bà nói: “Nghiệp chướng mà ! Nghiệp chướng mà! Quả là nghiệp chướng mà! Thẩm gia ta mấy năm nay sao mà gia môn bất hạnh thế?”.
Tôi bế Linh Nhi, nói: “Lão phu nhân, việc này, trước tiên người đừng hoảng sợ. Theo con thấy, bất kể là có người có ý định hãm hại Thẩm gia, khơi mào rắc rối cũng được, hoặc là Mai đại nhân thật sự thay đổi ý định, muốn báo thù cho con gái cũng xong, việc khẩn cấp chúng ta cần làm trước mắt là tìm một trạng sư thật giỏi”.
Lão phu nhân gật đầu: “Con nói rất phải, Cửu Dung, việc này đã mang lại phiền toái cho con rồi. Kỳ thật nếu ngày hôm đó ta chịu tha cho Mai Nhiêu Phi thì sẽ không có hậu quả như hôm nay. Quả tình là nghiệp chướng mà”.
Tôi biết tính tình Lão phu nhân cương nghị, muốn bà thừa nhận sai lầm thì quả là không dễ dàng, hiện giờ bà lại có thể nói ngay trước mặt tôi, hơn nữa còn rất ăn năn, thật sự là cực kỳ hiếm thấy. Nhưng nếu sớm biết có ngày hôm nay, hà tất khi xưa còn làm vậy?
Tôi nghe bà nói thế, không thêm lời nữa, chỉ dặn dò Khánh thúc đi mời trạng sư giỏi nhất trong Duy huyện.
Linh Nhi đã hơi đói bụng, tôi bèn sai vú em đưa đi uống sữa. Tôi và Lão phu nhân nói chuyện câu được câu chăng thì thấy Minh Nguyệt Hân Nhi chạy xộc vào. Trước tiên con bé chào hỏi Lão phu nhân rồi chạy đến nói với tôi: “Thiếu phu nhân em có chuyện muốn nói với cô và Lão phu nhân”.
Tôi cười bảo: “Nha đầu ma mãnh này, em có cách nào thì đừng ngại nói ra”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngượng ngập đáp: “Thiếu phu nhân, em muốn chuộc thân rời đi”.
Tôi nghe xong, không thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Em có tính toán gì chưa?”.
Con bé đáp: “Đến giờ Tiêu Tiếu cũng tích góp được chút bạc rồi. Tận đáy lòng huynh ấy cũng không thích cuộc sống có nhiều thị phi. Bởi thế hai người chúng em tính rằng chờ sau khi em chuộc thân xong, sẽ về quê huynh ấy ở Từ Châu thành thân, sau đó chàng cấy cày thiếp dệt vải, sống những ngày yên bình. Thiếu phu nhân, em biết hiện Thẩm gia đúng thời kỳ rối ren, lúc này chúng em bỏ cô mà đi thì quả tình không phải. Nếu cô không muốn chúng em đi, chúng em sẽ không đi nữa, ở lại giúp đỡ cô”.
Tôi lắc đầu nói: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý, sao có thể vì Thẩm gia nhiều việc mà không để em đi? Một đại gia tộc lớn như Thẩm gia, lúc nào chẳng có nhiều việc. Ta giữ các em lại được một lúc, chứ có giữ các em được cả đời không? Em cứ yên tâm xuất giá đi!”. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi nói vậy, da mặt nhất thời đỏ ửng lên.
Con bé lại đi đến trước mặt Lão phu nhân, quỳ xuống nói: “Lão phu nhân, người nuôi Minh Nguyệt Hân Nhi con khôn lớn nếu không có người, cũng sẽ không có Minh Nguyệt Hân Nhi này. Trước kia con luôn làm người tức giận , người đừng để bụng. Sau khi con đi rồi, con sẽ thường xuyên nhớ đến người. Người phải cố gắng chăm sóc cho mình”. Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, có phần nghẹn ngào.
Lão phu nhân lại đích thân đỡ con bé dậy: “Con ngoan, con ngoan. Con theo ta ngần ấy năm, cũng hầu hạ ta ngần ấy năm. Ta đã coi con như con gái của ta rồi. Tiêu Tiếu kiai cũng là một người không tệ. Lúc đầu ta nghĩ oan cho nó, nhưng sự thật thì không phải vậy. Minh Nguyệt Hân Nhi, con cũng đừng nói chuộc thân hay không chuộc thân gì hết. Chờ sau khi ta xong vụ kiện này, ta nhất định sẽ gả con xuất giá rình rang như gả con gái ta vậy. Còn tặng cho con của hồi môn thật hậu, để con và Tiêu Tiếu sống thật thoải mái. Thẩm gia chúng ta đã lâu rồi không có chuyện vui, cũng nên làm chuyện gì đó náo nhiệt một chút !”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vốn là người xử sự theo cảm tính, nghe Lão phu nhân nói xong thì nước mắt lưng tròng, một lúc sau mới lên tiếng: “Cảm tạ Lão phu nhân”.
Đúng lúc này, Khánh thúc được tôi phái đi mời trạng sư đã ủ rũ trở lại. Thấy ánh mắt ông, tôi liền biết lo liệu mọi sự không hề thuận lợi.
Tôi hỏi: “Khánh thúc, sao thế?”. Khánh thúc đáp: “Lão phu nhân, Thiếu phu nhân…”. Nói đến đây, ông lập tức trở nên ấp úng.
“Sao thế? Khánh thúc. Cứ nói thẳng đừng ngại”, Lão phu nhân nói.
“Dạ”. Khánh thúc nói, “Tôi đi mời mấy đại trạng sư trong huyện, thế nhưng khi bọn họ nghe nói là vụ kiện của Lão phu nhân thì không ai chịu nhận. Chẳng còn cách nào, tôi lại đi tìm mấy tiểu trạng sư khác, nhưng bọn họ vẫn không chịu. Tôi nghe ngóng hồi lâu mới biết rằng, thì ra Mai teri huyện đã ngầm nói với những trạng sư đó, nếu ai muốn làm trạng sư cho Lão phu nhân thì tức là gây sự với Mai tri huyện. Tục ngữ nói huyện quan không bằng hiện quản []. Mai đại nhân đã phong thanh như thế, ai còn dám nhận vụ kiện này nữa?”.
[] Ý muốn nói khi có việc gì đó xảy ra, tìm người quản lý cấp cao thì chẳng thà tìm người quản lý địa phương trực tiếp còn hơn.
Tôi nghe xong lời Khánh thúc nói, trong lòng chấn động, càng thêm khẳng định chuyện này có người tính toán phía sau, muốn gây khó dễ cho Lão phu nhân và Thẩm gia. Nhưng tôi nghĩ cả buổi cũng không ra được là ai. Nếu là phu thê Thẩm Tề , chỉ e bọn họ thật sự không có bản lãnh lớn đến thế, khiến Huyện lệnh ra tay bán mạng cho mình. Về phần Cúc ma ma, lại càng không thể.
Khuôn mặt Lão phu nhân phủ một tầng khí lạnh, không nói không rằng. Tôi lên tiếng: “Khánh thúc, nếu Thẩm gia chúng ta chịu chi ra nhiều bạc, chẳng lẽ cũng không ai dám nhận vụ kiện này à?”.Khánh thúc lắc đầu đáp: “Phí mời trạng sư bình thường cùng lắm chỉ mấy trăm lượng thôi. Tôi đã ra giá đến một vạn lượng, thế mà vẫn không có ai chịu ra mặt. Bạc dĩ nhiên quan trọng, thế nhưng những người này còn băn khoăn, chính là tính mạng của bản thân và người thân họ nữa”. Tôi gật đầu, nói: “Vậy thì ra roi thúc ngựa, đi sang huyện khác bên cạnh mới trạng sư đến đây vậy”.
Khánh thúc vẫn lắc đầu, ông thở dài nói: “Lão phu nhân, những lời này tôi vốn không nên nói ra, tránh cho người nghe xong đau lòng. Nhưng mà tôi nghe trạng sư Trần Thiên Mật quen thân với tôi nói, trạng sư trong tỉnh đã được hạ lệnh thông cáo rằng, Lão phu nhân bức tử con dâu, tội nghiệt ngút trời, nhất định là lẽ trời vằng vặc, báo ứng xác đáng, chỉ cần là trạng sư Sơn Đông, không ai được phép nhận vụ kiện của Lão phu nhân. Nếu ai ra mặt giúp Lão phu nhân, sẽ bị hủy đi tư cách trạng sư”.
Lão phu nhân nghe nói thế, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, nhất thời bệnh khí công tâm, lên cơn ho suyễn, cuối cùng lại thổ ra máu. Minh Nguyệt Hân Nhi vội đấm lưng cho Lão phu nhân.
Tôi nhất thời cũng nhíu mày không lên tiếng. Chuyện đến nước này đã rất rõ ràng, có người cố ý phá rối sau lưng, muốn lật đổ Thẩm gia. Hơn nữa, người này chắc chắn là kẻ có quyền cao chức trọng, nói không chừng, chính là Tri phủ Đỗ Diên Sùng kia. Bởi người có thể khiến toàn bộ trạng sư trong tỉnh không ai dám nhận vụ kiện của Thẩm gia cũng chỉ có thể có mình lão. Tuy rằng Đỗ Linh Nhược gả vào Thẩm gia, nhưng trước sau đủ việc xảy ra, hơn nữa Đỗ Linh Nhược cũng chỉ là bình thê của Thẩm Hồng, chẳng hề được Thẩm Hồng săn sóc yêu chiều. Có lẽ vì Đỗ Diên Sùng yêu thương con gái, ghi hận trong lòng, đây cũng không phải là chuyện không thể. Mà nay, vụ kiện này lại do lão làm chủ thẩm, tình hình xem ra vô cùng bất lợi với Lão phu nhân, với Thẩm gia.
Lão phu nhân vất vả lắm mới nén được cơn ho, hỏi tôi: “Dung Nhi, theo ý con, chuyện này phải làm sao bây giờ?”.
Toi cười, an ủi bà: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Nếu quả thật không có trạng sư, tự chúng ta đi cãi vụ kiện này đi. Cái chết của nhị đệ muội ngày hôm đó không có quan hệ trực tiếp với Lão phu nhân. Tuy rằng Lão phu nhân có bắt buộc muội ấy rời khỏi Thẩm gia, đúng là có quá đáng đôi chút, nhưng cũng chỉ bởi muội ấy làm việc sai trái, mà Lão phu nhân lại đương cơn giận dữ. Tội bức tử vừa nói hiển nhiên là không thể thành lập”.
Lão phu nhân nghe tôi nói vậy, vẻ mặt cũng dịu đi vài phần, nhưng không phải không còn lo âu: “Nếu Mai Mặc tìm được người một mực chắc chắn rằng ta bức tử Phi Nhi, chúng ta lại không có trạng sư, vậy thì phải tính sao?”.
Tôi biết hiện giờ Lão phu nhân đang hoang mang lo sợ, trong lòng cũng hiểu được có thể là do có người rắp tâm muốn hại bà – chủ Thẩm của vụ án này – nhưng lại không tiện nói ra. Nghe bà hỏi thế, tôi cũng nhất thời khó mà trả lời.
Minh Nguyệt Hân Nhi bỗng nhiên mở miệng: “Đúng rồi, mọi người không nhắc tới em cũng thiếu chút quên luôn, em có quen một trạng sư đấy!”.
Nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói thế, tôi hỏi lại: “Minh Nguyệt Hân Nhi, người mà em quen thì ta cũng biết hơn phân nửa, sao em lại quen một trạng sư chứ? Ta chưa từng nghe em nhắc đến”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần đắc ý nói: “Thiếu phu nhân, chuyện cô không biết về em còn nhiều lắm. Nhưng mà trạng sư này mọi người đều biết cả”.
“Ai?” Tôi và Lão phu nhân đồng thanh hỏi.
Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Người đó chính là….. Tiêu Tiếu!”.