Chap này ngắn thôi vì mình review một khoảng khắc thôi.
Review tối hôm qua:
Chả là hôm qua Q.A có sang nhà mình chơi, cứ đòi ăn mực phơi khô quài thôi (ai còn nhớ ), trẻ con ứ chịu được. đứa đang ngồi vắt vẻo trước hiên ăn bánh thì bà hàng xóm, cách nhà tui căn bế con Husky hus kẻo gì ấy đi ngang. Thế là nhỏ chạy ra nựng nựng, khoái lắm, lúc vào thì thấy mặt nhỏ ham muốn dữ lắm. Tui hỏi anh gồ thì cha mẹ ơi, tận củ con chưa kể nuôi có chết hay không.
- Anh ơi nó dễ thương quá.
- Xùy. Sao mà bằng anh.
- Ơ thế ra anh chỉ đẹp hơn chó thôi à.
Cốp.. cốp... tui cú nhỏ cái không thương tiếc. Nhỏ ôm đầu mặt mếu mếu.
- Thích đúng không?
- Dạ.
- Mai có.
- Đâu ra.
- Miễn có là được.
- Hihi, nhất anh rồi.
- Giỏi nịnh.
Chở nhỏ về thì tui cũng về lại nhà. Móc bóp ra đếm đếm.
- ..
Thế rồi tui móc điện thoại ra gọi cho thằng Huy.
- Alo tối rãnh không?
- Rãnh chi?
- Mua vài bịch thuốc mê bột sang đây.
- Chi?
- Trộm chó.
Phải dùng hạ sách chiều lòng người đẹp thôi, trong tui còn k thì mua được cứt chó Husky ấy. Xong, tui lân la tìm hiểu địa hình cho tối nay. Tui qua nhà bà đó, thỉnh thoảng tui vẫn qua giúp bả khiên mấy chậu cây mà. Tui bế nó lên rồi hỏi.
- Dễ thương ha cô?
- Ừ, thằng con cô mua.
- Để trong nhà không sợ ỉa đái hã cô.
- Có đâu, cô làm cái lỗ nhỏ ở cửa sau ấy, muốn là nó đẩy miếng gỗ chuôi ra à, khôn lắm.
Ờ thì khôn, tui quát sát địa hình thì tường cũng tương đối, khổ là gai hơi nhiều, nhưng cẩn thận tí là ok. Rồi ra về, đúng hẹn, h thằng Huy tới, trên tay cầm cái bịch trắng trắng nhỏ.
- Hết chuyện làm hã mày?
- Định mệnh nhỏ Q.A đòi quá.
- Chó gì?
- Husky.
- má tự đi đi mày.
- Mày ngon về đi.
Rồi tụi tui đổ bột ra cái khăn nhỏ. Công đoạn leo ra khó khăn vãi ra, những cái gông nhọn như những cậu bé hùng dũng chực chờ đâm vào lỗ ass mỏng manh của tụi tui, đã leo vào được. Nhà bà này ngủ tương đối sớm nên chả sợ cho lắm. Đang đi thì Bộp.
- Nằm xuống.
Thế là thằng nằm sạp xuống vì tui nghe thấy tiếng động.
- Im lặng.
- Quân. - nó vỗ vai tui bộp bộp.
- Im.
- Quân.
- Cái thằng....
- Tao mới á, nghe cái bộp phải hông?
Thực tình lúc đó tui chỉ muốn hét lên rồi tọng nó một cái, lúc nào đéo , đợi đang ăn trộm lại , vãi rắm. Mon men một hồi thì cũng tới cửa sau và đây là công đoạn hồi hợp nhất. Tôi kêu tục tục nhỏ nhỏ, cái tiếng tục tục để kiêu chó ấy. Cái lỗ nhỏ lập tức mở ra và... má chuột cống, hai thằng xém hét lên vì sợ, ôi thần linh ơi. Lại kiên nhẫn tục tục, phút trôi qua, vẫn không có tiếng động gì. Tui bỏ cuộc, bổng thằng Huy nó chổng đít nhăn mặt làm bụt bụt bụt, thối um cả lên, định đạp nó phát thì ôi thần linh ơi phép màu xảy ra, cánh cửa nhỏ bật mở và con Husky bé bóng ló ra quẩy đuôi. Quá nhanh quá nguy hiểm, tụi tui bịt ngay tấm khăn tẩm thuốc mê rồi bế nó chuồng êm. Thành công mĩ mãn. Trả k tiền thuốc mê cho thằng Huy, tui bế nó về nhà rồi lấy dây cột mỏ nó lại, nó ngủ cũng đáng yêu phết. Cứ tưởng tượng sáng mai nhỏ ôm lấy tui mà hôn là rợn cả da gà. Nhưng tui đã lầm, tối qua tui dặn h sáng dậy để tui đem chó qua sớm, để bọn kia đi tìm thì khổ. h sáng tui dậy thì con chó nó cũng dậu rồi, nó rên ư ử rồi đưa chân quẹt quẹt lên sợi dây cột ngay mỏ, tui tháo ra, nó cũng chẳng la ó gì mà quẩy đuôi chạy nhông nhông trong phòng. Nhanh chóng tui đem nó sang nhà nhỏ. Gọi một hồi nhỏ cũng ra mở cửa, nhìn tui đầy khó hiểu.
- Sao thế anh?
- Anh muốn xếp.. nhầm, có cái này em giữ hộ anh.
Rồi tui ra xe xách cái bị đen vào, trong đó chứa gì thì mấy thím biết rồi. Nhỏ mở ra thì hét thiệt to, tui nhắm mắt lạu chờ đợi nụ hôn thì thực sự là đéo có gì xảy ra. Nhỏ ôm nó vừa hôn vừa nói
- Em ơi em dễ thương quá.
Đậu mẹ, giờ tui thấy ghét nó cực kì.
- Đâu ra dị anh.
- Lụm.
Nhỏ bễu môi nhìn tui rồi nhón chân lên hôn tôi phát, vào môi nhé.
- Cảm ơn anh yêu.
Rồi vào nhà, nhỏ kêu tui vào nhưng tui không vào để về nhà ngủ tiếp. Mà có ngủ được đâu, con mẹ hàng xóm cứ
- Bi ơi, tục tục tục tục.
- Bi ơi, tục tục tục tục.
Không ngủ được..