Nhà gì? Nhẫm Cửu ngây người.
“Nơi để bài tiết!” Sở Cuồng gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhanh…”
Nhẫm Cửu lại ngẩn ra, thuốc X dược tính mạnh ông chủ hiệu thuốc vỗ ngực đảm bảo, thì ra… đối với Sở Cuồng lại là thuốc xổ mạnh…
Đồ bán thuốc giả khốn kiếp!
Không cho Nhẫm Cửu nghĩ thêm, bàn tay níu cổ tay Nhẫm Cửu của Sở Cuồng siết chặt, hắn không nói nên lời nữa, Nhẫm Cửu vội nói: “Chàng buông ta ra đã, ta để bô dưới giường đó, ta lấy ra cho chàng. Chàng mắc quá thì cứ ở đây…”
“Không… không thể hiểu nổi!” Sở Cuồng nhịn cơn đau quằn quại trong bụng, “Đây rõ ràng là chỗ ngủ! Làm sao có thể…” Chưa dứt lời, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt càng khó coi hơn, “Cô nói mấy ngày nay tôi ngủ trên chiếc giường có giấu bô ở dưới sao?” Hắn như sắp phát điên.
Nhẫm Cửu gãi đầu: “Có gì không đúng sao?”
Cằm Sở Cuồng co giật một hồi, hắn gần như nghe thấy được con người xưa nay luôn khắc chế của mình đang gào thét trong lòng, không đúng! Vô cùng không đúng! Trong vật bài tiết có bao nhiêu bệnh khuẩn các người không biết sao! Là nguồn sinh trưởng của bao nhiêu bệnh khuẩn truyền nhiễm các người không biết sao! Tại sao còn có thể trấn tĩnh như vậy! Tại sao còn có thể điềm nhiên hỏi hắn “Có gì không đúng sao?”!
Có chỗ nào là đúng đâu!
Tinh cầu này không bình thường! Những con người này đều không bình thường!
Bụng lại quặn đau, sắc mặt Sở Cuồng tái xanh, hắn dùng tinh thần mạnh mẽ để khắc chế, “Tôi muốn ra ngoài…” Giọng hắn hơi run rẩy, “Những chuyện khác khoan hãy nói, đưa tôi đi…”
Nhẫm Cửu gần như vác Sở Cuồng vào nhà xí, vừa đến cửa, hắn vô thức sờ lên người, nhưng phát hiện lúc này hắn đang mặc y phục rộng rãi Nhẫm Cửu tìm cho mình, toàn thân hắn cứng lại: “Mặt nạ cách ly hạt của tôi đâu rồi…”
Nhẫm Cửu tuy không thể hiểu nổi sự cố chấp của hắn ở một số phương diện, nhưng tình huống này rồi mà hắn còn có thể chú ý đến những thứ đó, chắc là đồ quan trọng lắm, Nhẫm Cửu nói: “Chắc ở trong phòng, ta đi lấy cho chàng.”
Sở Cuồng nhịn một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, kéo cửa nhà xí xông vào, cửa gỗ “két” một tiếng khép lại, bên trong truyền ra giọng nói hình như đang bóp mũi của hắn: “Không cần đâu.”
Sở Cuồng ra ngoài hành quân xưa nay chỉ bài tiết nước tiểu chứ không đại tiện, vì viên dinh dưỡng nồng độ cao sẽ hoàn toàn được cơ thể hấp thu, biến thành dưỡng chất và năng lượng, không sản sinh bất kỳ chất thải nào, nên đương nhiên không cần bài tiết. Nhưng lúc này, cuộc đời đã được quy hoạch đầy đủ của hắn lần đầu tiên bị đau bụng một cách ngoài ý muốn.
Khi hắn giải quyết xong lần đầu, bước ra khỏi nhà xí tràn ngập bệnh khuẩn kia, hắn tưởng ác mộng đáng sợ này đã kết thúc, nhưng không ngờ đây mới chỉ là khởi đầu…
Hắn trên ói dưới tiêu bị giày vò cả đêm.
Giờ Mão trời sáng, Sở Cuồng cuối cùng được Nhẫm Cửu dìu lấy, nằm lên chiếc giường thuộc về mình, so với nhà xí, chiếc giường ấm áp sạch sẽ này thật giống thiên đường. Sở Cuồng thở dài, nghiêng người nằm lên.
- giờ
Tiếng kêu ầm ĩ trong bụng rốt cuộc cũng lắng xuống, quầng xanh dưới mắt hắn càng rõ ràng hơn trong ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ, môi khô nứt không còn huyết sắc.
Nhẫm Cửu đắp chăn cho hắn, một lúc sau mới hỏi một câu: “Vẫn ổn chứ?”
Làm sao mà ổn được…
“Tôi cho rằng hiện tại xác suất tử vong của tôi là bảy mươi phần trăm.” Giọng Sở Cuồng khản đặc, “Nếu tôi bất hạnh hi sinh, phiền các hạ nhất định bảo quản đồ đạc của tôi thật kĩ, sau này nhất định có đồng đội của tôi đến tìm cô lấy di vật…”
“Chàng đau bụng tuy có hơi đáng sợ một chút, nhưng làm sao mà chết được chứ, bây giờ trăn trối cũng khoa trương quá rồi đó.”
Mặt Sở Cuồng xám xịt: “Chuyện gì cũng phải dự tính tình huống xấu nhất. Không… chết có khi lại không phải là tình huống xấu nhất hiện nay.” Sở Cuồng một mình lẩm bẩm, “Ở quý tinh cầu thật sự quá đỗi lạ lùng, nói không chừng tôi sẽ rơi vào trạng thái sống dở chết dở, khắp người thối rữa nhưng lại không tự sát được… Nếu là tình huống đó xin các hạ nhất định phải giúp tôi.”
Ở đây rốt cuộc khiến hắn tuyệt vọng đến mức nào vậy…
Nhẫm Cửu nuốt nước bọt, do dự một lúc rồi nói: “Xin lỗi, khiến chàng chịu khổ như vậy…”
Sở Cuồng lắc đầu: “Không phải lỗi của các hạ.” Hắn tái mặt nghiêm túc phân tích như thường ngày, “Tôi đoán trong khí quyển của quý tinh cầu có loại nguyên tố nào đó mà tôi không thể nào phát hiện ra được, nó khiến cơ thể tôi hoặc khiến dược vật biến chất lên men dẫn đến thảm kịch hôm nay. Trước mắt không thể nào tập hợp số liệu chính xác nên không xác nhận được, nhưng điều duy nhất có thể xác nhận là năng lực miễn dịch của cơ thể tôi gần đây đã sút giảm, nên bị độc tố trong khí quyển xâm nhập, ngoài ra, điều này cũng cho thấy gần đây tôi dự đoán tình hình quá mức lạc quan, không dự phòng đầy đủ các phương diện, lơ là…”
“Không… Không liên quan gì tới mấy chuyện đó hết.” Nhẫm Cửu ngắt lời hắn, cẩn thận nhìn hắn mấy lần, gãi đầu nói, “Thật ra là ta bỏ thuốc… thuốc ấy trong viên thuốc của ngươi.”
Sở Cuồng nghe xong lời này, ánh mắt dừng trên mặt Nhẫm Cửu hồi lâu cũng không dời đi: “Cô hận tôi trước đó đã giết mấy sinh vật phi nhân hình trong sơn trại các người sao?” Hắn nhíu mày, “Lúc đó tôi không biết các người coi đó là thức ăn, tôi cho rằng chúng có tính uy hiếp, tôi đang giúp các người mà. Kẻ không biết không có tội, các hạ không nên hận tôi như vậy.”
“Không phải, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện đó hết… Chàng hiểu sai rồi, không phải ta bỏ thuốc độc cho chàng, là thuốc X.”
Sở Cuồng ngẩn ra hồi lâu rồi mới nghi hoặc hỏi: “Có ý nghĩa gì?”bg-ssp-{height:px}
Ý nghĩa? Làm chuyện này còn có thể có ý nghĩa gì nữa? Nhẫm Cửu nói: “Xác định quan hệ, để chúng ta thân mật hơn, hoặc là một thủ đoạn chiếm hữu, đại khái là có ý nghĩa như vậy đó.”
Sở Cuồng lắc đầu, hắn cựa quậy ngồi dậy, giống như hạ quyết tâm gì đó, ánh mắt kiên định nhìn Nhẫm Cửu nói: “Kỳ vọng của các hạ đối với Sở Cuồng sẽ không thành và tuyệt đối không thể nào thành được.” Hắn nghiêm túc nói, “Tôi là sĩ quan cấp một thuộc hạm đội Húc Nhật, phục tùng tổ chức và thượng cấp, không thuộc quyền sở hữu của bất kỳ cá nhân nào, cho dù là người có khế ước hôn nhân cũng không thể chiếm hữu tôi, đó là một. Thứ hai, trước đó tôi đã từng nói rất rõ, khế ước hôn nhân của tôi và cô được ký kết ngoài ý muốn, tôi không muốn và cũng không thể có quan hệ với cô, chúng ta có thể dùng quan hệ hợp tác để thân mật hơn, thậm chí có thể thân mật ở một quan hệ xác định nào đó, nhưng tuyệt đối không thể dính líu đến quan hệ tình dục.”
“Nhưng mà…”
Sở Cuồng ngắt lời nàng, tiếp tục nói: “Thứ ba, cho dù hôm nay mưu kế của cô thành công thì cũng chỉ là thành công của hôm nay thôi, không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với phán đoán logic sau này của tôi. Tôi hối thúc các hạ sau này cùng tôi về tinh hệ Sâm Long giải trừ khế ước hôn nhân đa phần là nghĩ cho các hạ, tôi chỉ ở tinh cầu này chấp hành một nhiệm vụ ngắn hạn, sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ rời đi, sau này sẽ không còn quan hệ gì với các hạ nữa, bởi vậy có khế ước hôn nhân đối với các hạ là một trói buộc rất lớn. Vì trong thời gian tồn tại khế ước hôn nhân, nếu các hạ có quan hệ với người không ký kết khế ước, sẽ khiến trong máu có cảm giác nóng rát nhất định.”
Điều này khiến Nhẫm Cửu rất bất ngờ, nàng lạ lẫm sờ môi mình. Sở Cuồng trịnh trọng nói: “Nếu sau này cô kiên trì không chịu giải trừ khế ước với tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng đó là một quyết định sẽ gây nhiều tiếc nuối với cả hai bên. Cuối cùng…” Sở Cuồng thở dốc, “Với bộ dạng hiện giờ của tôi, cô bỏ thuốc… thật sự có ý nghĩa sao?”
Bỏ thuốc khiến Sở Cuồng thành ra như vậy thật ngoài dự liệu của Nhẫm Cửu, nàng trầm ngâm một hồi, lấy y phục mang tới cho Sở Cuồng, sau đó lấy hộp đựng thuốc, mở ra đưa cho hắn xem: “Vậy phải làm sao đây, thuốc trong hộp này của chàng bị ta rải thuốc X hết rồi.”
Ánh mắt Sở Cuồng cứng đờ nhìn thuốc trong hộp, sau khi yên lặng hồi lâu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Các hạ hận tôi đến mức nào vậy?”
Nhẫm Cửu phẩy tay: “Ta thật lòng yêu chàng.”
Một ngày mới, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, sau tiếng gà gáy chó sủa, nam nhân nằm trên giường hít một hơi thật sâu nói: “Sau hành vi không lý trí của các hạ, viên dinh dưỡng không thể tiếp tục dùng nữa, không có nguồn dự trữ khác, bởi vậy bây giờ phải thay đổi kế hoạch.” Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, “Trong trạng thái đói khát, tôi có thể giữ được năng lực hiệu quả cao trong ba ngày, hôm nay cơ thể quá yếu, cần phải nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta phải nhanh chóng lấy máy bay về, vì kế hoạch thay đổi, sau khi lấy được máy bay tôi sẽ lập tức trở về tinh hệ Sâm Long, nếu cô bằng lòng phối hợp giải trừ khế ước hôn nhân với tôi, vậy ngày mai sau khi lấy lại máy bay hãy cùng tôi về tinh hệ Sâm Long…”
Nhẫm Cửu vội lắc đầu: “Ta không bằng lòng.”
“Tôi cũng đoán được.” Sở Cuồng không hề bất ngờ, giọng điệu bình thản tiếp tục nói, “Tôi sẽ một mình trở về hành tinh mẹ tiến hành bổ sung viên dinh dưỡng, sau đó tôi sẽ quay lại nơi này lần nữa, tiếp tục nhiệm vụ của tôi. Nhưng đến lúc đó tôi không đảm bảo còn có thể gặp cô nữa.” Sở Cuồng nghiêm túc nhìn Nhẫm Cửu, “Cô có hiểu không? Bỏ lỡ cơ hội cùng tôi trở về tinh hệ Sâm Long lần này, chúng ta có thể sẽ mãi mãi không gặp nhau nữa, và mãi mãi không giải trừ được khế ước hôn nhân, đến khi một trong hai người đột ngột chết đi.”
Nhẫm Cửu không thức thời mà xa rời trọng điểm: “Tại sao nhất định phải đột ngột chết đi? Không thể chết yên lành sao…”
Sở Cuồng không đếm xỉa đến nàng: “Các hạ vẫn muốn làm theo ý mình sao?”
Nhẫm Cửu nghĩ một lúc, “Ngày mai xem sao đã, dù sao bây giờ nói cũng vô ích.” Nàng lắc lắc cổ, “Hầu hạ ngươi cả đêm ta cũng mệt chết rồi, ta phải đi ăn sáng sau đó về ngủ một lúc đã.” Nàng vừa ngáp vừa bước ra khỏi cửa.
Sở Cuồng một mình trong phòng dựa vào đầu giường lẩm bẩm: “Hành vi không có kế hoạch không có quy luật trình tự gì cả này thật khiến người ta nghiến răng căm hận …”
Nữ nhân khiến hắn căm hận trở về phòng mình, nằm ngửa ra rồi nhắm mắt, khò khò ngủ thiếp đi.
Mắt trời mọc phía Đông lặn phía Tây, chớp mắt lại sắp đến lúc mặt trời xuống núi, Nhẫm Cửu ở trong trại tự làm mấy món chuẩn bị ăn cơm, dưới núi Chi Lương, trong trấn Chi Lương, có một tiểu viện nhỏ cũng bốc lên khói bếp, Tưởng Đệ tỷ tỷ của Nhẫm Cửu đang nấu cơm chờ tướng công làm quan sai ở Huyện nha trở về như thường lệ.
Nhưng hôm nay cứ chờ mãi, chờ đến khi sao treo đầy trời rồi mà tướng công nhà mình vẫn chưa về, thức ăn trong nồi hâm đi hâm lại đã mấy lần. Lúc đêm khuya dần, cuối cùng cũng có người xách lồng đèn trở về nhà, Tưởng Đệ còn chưa kịp hỏi câu nào đã thấy tướng công mặt mũi tái nhợt vội vã vào nhà.
Tưởng Đệ kỳ quái nhìn hắn, Ngô Lâm vội vã kéo nàng vào nhà, khóa chặt cửa phòng, sáp lại bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Đại sự không hay rồi, Khâm sai đại nhân điều tra đến huyện chúng ta rồi, biết trên núi Chi Lương có một ổ thổ phỉ, ngài ấy và Huyện lệnh đang thương lượng chuyện đi diệt phỉ đó!”
Tưởng Đệ vừa nghe đã kinh hoàng thất sắc: “Nhà mẹ thiếp tuy xuất thân thổ phỉ nhưng chưa từng làm chuyện gì thất đức hết! Mấy năm nay mọi người cơ bản cũng thật thà yên phận, tại sao phải tiêu diệt?”
“Hình như là Khâm sai này nôn nóng lập công, vốn định điều người từ Kinh thành đến diệt phỉ, kết quả là ngài ấy cảm thấy nửa tháng quá lâu nên đột ngột thay đổi thời gian rồi, trực tiếp điều binh trong quận đến luôn, nói là tối mai sẽ đi diệt phỉ đó!”
Sắc mặt Tưởng Đệ đã hoàn toàn tái nhợt: “Vậy phải làm sao đây! Cửu muội còn ở trên núi, nó còn kế thừa vị trí Trại chủ nữa, đến lúc đó nếu bị bắt thật… vậy… vậy chẳng phải sẽ bị chém đầu sao?” Nàng không ngồi yên được nữa, “Không được, thiếp phải đi cho họ biết, bảo họ hôm nay phải chạy nhanh.”
“Bây giờ đang giới nghiêm đó! Nàng không thể ra ngoài!”
“Vậy sáng mai thiếp sẽ đi.”
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, lòng như lửa đốt, chỉ mong trời có thể sáng thật nhanh.
Lúc gà còn chưa gáy Sở Cuồng và Nhẫm Cửu đã thu xếp chuẩn bị xuất phát đi Huyện nha. Sở Cuồng mặc y phục đen của mình, khoác y phục to rộng của thổ phỉ Ất bên ngoài. Đầu dùng dây vải quấn mấy vòng, bộ dạng như sắp đi làm việc nặng nhọc.
Nhẫm Cửu giúp hắn chỉnh sửa dây vải trên đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, chúng ta nhân lúc còn chưa hết giới nghiêm mà vào trấn đi, lúc này vẫn còn tối, quan binh tuần tra cũng lười biếng, lúc chúng ta đến Phủ nha thì người làm việc ở đó vẫn chưa tới, nô bộc của Huyện lệnh cũng chưa tỉnh, là thời gian tốt nhất để trộm đồ.”
Sở Cuồng nhíu mày: “Hình như cô có vẻ hiểu rõ lắm?”
“Ta có một tỷ tỷ gả cho tướng công làm quan sai ở Huyện nha, lúc tỷ ấy về nhà thỉnh thoảng có nhắc đến công việc của tướng công.” Nàng xem xét y phục Sở Cuồng mấy lần, “Ta nói có chỗ không ổn mà, thì ra là mặc vạt áo qua trái rồi.” Nàng vừa lẩm bẩm vừa nâng hai tay Sở Cuồng lên, cởi thắt lưng hắn ra.
Bên trong Sở Cuồng còn mặc bộ y phục đen bó sát của hắn, bởi vậy không cảm thấy có gì không đúng, hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng bất tri bất giác quen với tiếp xúc của Nhẫm Cửu rồi, bao gồm động tác lúc nàng cởi thắt lưng gần như dán cả người vào người hắn.
Nhẫm Cửu mặc lại y phục cho hắn, đưa hắn xuống núi lẻn vào trong trấn, tìm đến Huyện nha, lúc họ đang leo tường vào trong Huyện nha thì tam tỷ của Nhẫm Cửu đang vội vã ra khỏi trấn, đi về hướng Sơn trại.