Người đàn bà kia đi khuất, những người xung quanh cũng tản ra dần.
Chẳng mấy chốc, hành lang chỉ còn một mình Cửu Châu.
Không gian càng vắng lặng, con người càng cảm thấy lẻ loi và cô độc, thân hình cao lớn dựa vào tường, vô lực trườn xuống mặt đất.
Hiện tại hắn đang rất rối, mọi thứ dường như cứ đảo lộn lên.
Cửu Châu thực sự rất muốn bước qua cánh cửa kia để được nhìn thấy cô, muốn hỏi thăm xem liệu cô có ổn không.
Có điều, sau những gì bản thân đã làm, hắn không có cách nào có thể đối diện với cô được.
Lời nói của bác sĩ Trần vẫn còn hiện lên văng vẳng trong đầu hắn: “Nếu yêu thương cô ấy thật lòng thì hãy để cho cô ấy sống một cuộc đời mà cô ấy thích chứ không phải sự ràng buộc bằng mấy sợi dây.
Còn nếu như cậu không yêu thương được cô ấy thì để người khác thương.
Trên thế gian này, không phải cứ cố chấp là được đâu".
Hắn biết hắn cố chấp.
Nhưng hắn cũng rất thương yêu cô.
Hắn không muốn rời xa Triệu Gia Hân một chút nào.
Dường như việc ở bên cạnh cô đã là thói quen của hắn, Cửu Châu sẽ không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ ra sao nếu như cô bỏ đi.
- Cậu chủ!
- Trạch Nhân, sao cậu vẫn ở đây?
Đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ tiêu cực, một âm thanh vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ đó.
Cửu Châu vẫn cúi gầm xuống nhìn những viên gạch dưới sàn, hai mắt mông lung.
Khỏi cần nhìn hắn cũng có thể biết người đó là ai.
- Cậu đứng dậy đi, có lẽ Triệu tiểu thư đang chờ anh đấy.
- Hử, cô ấy không chờ tôi đâu.
Cửu Châu vừa bĩu môi vừa trả lời.
Một người ưa sạch sẽ như hắn, ngày hôm nay lại dám chạm tay xuống dưới đất, men ngón tay theo những đường viền của viên gạch.
Có lẽ nổi bất lực với thái độ của Triệu Gia Hân đã biến hắn trở thành một đứa trẻ đang giận dỗi.
- Trạch Nhân! Tôi đang làm sai đúng không?
Dạ?
Nhìn dáng vẻ này của người đàn ông mình luôn tôn sùng, Trạch Nhân cũng chẳng biết nên trả lời ra sao mới phải nữa.
Anh ta dở khóc dở cười nghĩ nếu như bây giờ anh gật đầu, có lẽ sẽ làm tổn thương trái tim bé bỏng của cậu chủ mất.
Biết là vậy, anh ta vẫn phải nói:
- Cậu chủ, anh buông tha cho Triệu tiểu thư đi! Có lẽ khoảng thời gian vừa rồi, cô ấy cũng đã mệt lắm rồi.
Ai nhìn cũng có thể nhận ra Triệu Gia Hân không hề thích Cửu Châu.
Một người có ngoại hình chuẩn nam thần, có nhiều tiền và quyền lực như Cửu Châu đối xử chân thành với cô như vậy, suốt bao nhiêu ngày tháng mà cô không động lòng thì chắc chắn Triệu Gia Hân thực sự không thích Cửu Châu.
Hoặc nói cách khác, có lẽ Cửu Châu không phải là kiểu người mà cô thích.
Anh nghĩ tâm lí của cô như vậy cũng là bình thường.
Cô làm trong giới showbiz, đâu thiếu những người đẹp trai nhiều tiền, có thể kém cỏi hơn Cửu Châu một chút nhưng lại được rất nhiều người tôn sùng, yêu thích.
Còn Cửu Châu lại chẳng khác nào một kẻ bnh hoạn, bin thái giam cô trong một cái lồ ng son, không cho cô tự do mặc dù cho cô sống sung sướng.
Ở độ tuổi hai mươi, là cái tuổi mà con người ta thích phóng khoáng, trải nghiệm, giao lưu.
Đâu có ai muốn bị kìm hãm đâu.
Kìm hãm tự do là một chuyện, hơn thế nữa, hắn còn cấm cô giao lưu với tất cả đàn ông trừ Long.
Thử hỏi, với sự bá đạo độc chiếm cô ở bên mình ấy, có cô gái nào mà chịu nổi?.
- Chậc...!Chậc...!Thì ra cậu cũng nghĩ thế à.
Cửu Châu bất giác nở một nụ cười, nụ cười đẹp đến thê lương.
Hắn bặm môi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nếu khi nãy, Trạch Nhân trả lời hắn rằng hắn không làm sai điều gì thì có lẽ hắn còn một chút can đảm để trói buộc cô.
Nhưng đến tia hi vọng cuối cùng này cũng dập, hắn chẳng còn lí do gì để giữ Triệu Gia Hân ở lại bên mình nữa rồi.
Cửu Châu không ngốc, hắn đủ thông minh để nhìn ra ánh mắt của cô từ lần đầu tiên gặp hắn, ánh mắt xa cách đến lạnh lùng.
Và ánh mắt đó vẫn luôn giữ nguyên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô mỗi khi gặp hắn.
Có đôi lúc, Cửu Châu lầm tưởng Triệu Gia Hân vốn là thế, cô, nhìn ai cũng như vậy.
Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng cô đối diện với người khác, còn có cả Long, Cửu Châu mới biết, hóa ra cô ấy tỏa nắng ấm với cả thế giới, ngoại trừ hắn.
- Thôi được rồi, đi thôi!
Hắn chống tay vào gối khó khăn đứng dậy.
Cảm giác ngồi quá lâu khiến hai chân tê cứng, hai tay hắn run run, hai chân hắn cũng run run.
Không hiểu là do vì vận động nhiều hay suy nghĩ tiêu cực mà cơ thể hắn như không còn hơi sức, chỉ biết bám víu vào bức tường thành dày đặc, chậm chạp đi ra ngoài.
Trông hắn giống như kẻ có thân hình ba mươi mà sức khỏe tám mươi tuổi vậy.
- Cậu chủ, không vào thăm tiểu thư hay sao?
Không.
Không cần nữa.
Gọi điện cho Long đến đi! Nói là tôi bảo cậu ấy “Có lẽ cô ấy cần cậu ấy hơn tôi" .
Phải thốt lên những lời này, trái tim hắn không biết đã bị vỡ thành bao nhiêu mảnh vụn.
Cửu Châu đau lắm, đau đến không thở được.
Cuộc đời đang trêu đùa hắn.
Những lời nói đau đớn đến thế, hắn vẫn phải thốt lên, bởi vì nó là sự thật.
Triệu Gia Hân đâu có cần hắn, hắn ở lại chỉ tội làm bệnh tình cô thêm nặng thêm thôi.
- Cậu để xe ở đâu? Ngoài kia à? Tôi ra đó đợi.
Rảnh không? Chơi bi-a đi! Đã lâu lắm rồi tôi không chơi rồi, không biết trình độ có kém đi không nữa.
Trước khi đưa ra quyết định để rời khỏi người con gái mình yêu, hắn cần bình ổn lại tâm trạng đã.
Chơi mấy môn sở trường của hắn có thể sẽ làm tâm trạng hắn tốt lên.
Không chừng khi Triệu Gia Hân đi khỏi, tâm tình sẽ không quá nặng nề.
- Mau lên! Tôi với cậu đấu một ván.
Còn nữa, bảo cả Long nữa, nói rằng nếu cậu ấy có tâm trạng thì hãy đến chơi cùng chúng ta.
Còn nếu không, cứ để cậu ấy bên Triệu Gia Hân đi.
Ánh nắng chiếu xuống mặt đất, rọi vào bệnh viện qua ô cửa kính màu trong suốt.
Bóng dáng người đàn ông tóc bạch kim cô đơn trong nắng, một mình đáng thương.
Ánh nắng của cuộc đời hắn sắp đi xa rồi, ánh nắng của mặt trời còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Rồi ngày mai, Cửu Châu lại bắt đầu bước đi trên một con đường mới mà không có cô bên cạnh, con đường ấy lẻ loi và cô độc.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
Trạch Nhân vừa lẩm bẩm vừa làm theo lời Cửu Châu.
Hắn dám chắc hẳn sẽ chẳng nghe thấy lời anh nói.
Anh không hiểu lắm về tình yêu, nhưng anh hiểu tâm trạng đó của hắn là đang thất tình.
Anh ta không ngờ Cửu Châu yêu Triệu Gia Hân đến đậm sâu mà lại đồng ý buông tha cho cô.
Cuối cùng thì chủ nhân của hắn cũng tỉnh táo rồi.
Vậy cũng tốt, làm như thế, cả hai sẽ được giải thoát, dù trái tim có đau.
Trên thế gian này, cái gì cũng có thể mua được bằng tiền và quyền, nhưng chỉ có tình cảm là không thể.
Biết đâu, vào một ngày đẹp trời nào đó, hai người họ có duyên gặp lại nhau.
Anh không còn bá đạo độc chiếm, cô không còn trẻ con, ngang bướng.
Rồi sau đó, họ lại bắt đầu một mối quan hệ mới, dần tiến đến giai đoạn yêu nhau như bao cặp đôi khác thì sao?