Mấy nhân viên phục vụ đi tới, vừa đẩy vừa dẫn Tô Ý Hoan bước vào phòng trang điểm.
Cô ngồi trước gương, nhìn đồ trang điểm bày la liệt trên bàn, tất cả đều là thương hiệu cao cấp mà Tô Giản Nhu hay dùng.
Bà chủ đi tới phía sau lưng cô, lướt mắt nhìn một vòng rồi thốt lên:
“Jay, cô gái này thật sự rất đẹp đó!”
Theo sau câu nói đó, một chàng trai trẻ bước ra, liếc mắt nhìn Tô Ý Hoan một cái rồi hừ lạnh: “Đẹp hơn nữa thì đã sao? Người xứng tầm ngồi vào vị trí Cửu phu nhân chỉ có thể là Cố tiểu thư thôi.”
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, người đàn ông tên Jay tò mò hỏi Tô Ý Hoan:
“Cô có quan hệ gì với Cố tiểu thư hả? Cửu gia là anh rể của cô ư?”
Tô Ý Hoan trả lời: “Tôi họ Tô, tên Ý Hoan…”
Khóe miệng cô giương lên một nụ cười vô cùng châm biếm: “Chính là người đã biến vị hôn thê Cố Diệp Uyển của Cửu gia Diệp Thành trở thành người thực vật.”
Nói đến đây, cả căn phòng lạnh ngắt như tờ.
Người đàn ông tên Jay của cũng không ngờ lai lịch của cô lại như vậy, ngẫm nghĩ một lúc anh ta cũng không nói gì nữa, bắt tay vào trang điểm.
Dù sao việc của Cửu gia đâu phải cái anh ta nên quan tâm.
Nửa tiếng sau, Tô Ý Hoan bước ra khỏi phòng trang điểm, đi xuống lầu.
Sợi xích mỏng trên chân cô tạo thành tiếng leng keng nghe rất chói tai.
Bên dưới lầu, nghe thấy tiếng xích kêu, Trần Niệm Lâm ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt lạnh lùng bỗng xẹt qua một nét ấm áp khó nắm bắt.
Tô Ý Hoan mặc một chiếc váy dài màu đen, khuôn mặt được đánh một lớp phấn trắng mịn, mái tóc xoăn sóng to buông xõa trên vai, đôi mắt thường ngày vốn đã đẹp nay lại được đánh một tầng phấn hồng, rắc thêm nhũ lấp lánh, nhìn quả thực rất đặc biệt.
Trong nét đáng yêu ẩn chứa sức hút.
Trái tim trong lồ ng ngực người đàn ông như trễ nhịp.
Mãi cho tới khi…
Tô Ý Hoan bước tới trước mặt Trần Niệm Lâm.
Anh chẳng nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, sâu trong ánh mắt người đàn ông là cảm xúc mà Tô Ý Hoan không thể nào suy đoán được.
Một lúc sau, Trần Niệm Lâm rút trong túi áo ra một chiếc khóa nhỏ, đưa cho nhân viên bên cạnh: “Tháo sợi xích ra cho tôi.”
Nhân viên cúi xuống mở khóa, tháo dây xích ra.
Lúc này Trần Niệm Lâm mới thấy chỗ cổ chân bị xích quấn kia đã bầm tím lên cả, vài chỗ còn bị cọ xước.
Cơ thể này da thịt thật non mềm…
“Cô cứ giữ bộ mặt lạnh lùng đó đi, chỉ hy vọng lát nữa khi hầu hạ kẻ khác đừng tỏ ra mình là con cá chết.”
Dứt lời, khóe môi Trần Niệm Lâm giương lên, chờ đợi phản ứng từ cô.
Quả nhiên, mọi điều ban nãy Tô Ý Hoan đoán già đoán non giờ đã phơi bày ra trước mắt.
Trần Niệm Lâm muốn đưa cô đi tiếp khách?
Tên đàn ông xấu xa này!
“Anh định làm gì tôi?” Tô Ý Hoan lùi lại phía sau: “Anh không thể bỉ ổi như vậy được, Trần Niệm Lâm!”
“Ha, đó chẳng phải điều cô muốn hay sao? Là cô cam chịu hạ tiện, giờ còn trách tôi bỉ ổi?” Trần Niệm Lâm bỏ mặc cái nhìn xung quanh, trực tiếp đi tới bóp cằm Tô Ý Hoan, ép cô phải nhìn mình: “Tôi chỉ đang thỏa mãn ước nguyện của cô thôi.
Đi!” Nói xong, anh trực tiếp vác cô lên vai, rời khỏi spa.
Cô gái nhỏ bị anh vác trên vai không ngừng giãy giụa, nào đấm, nào đá nhưng chẳng thay đổi được cục diện, người đàn ông vẫn bước từng bước vững chãi về phía bãi đỗ xe, ném thẳng cô vào ghế sau rồi giơ tay giáng một phát vào gáy cô.
Lực đạo vừa phải, đủ để Tô Ý Hoan bất tỉnh.
Lúc này Trịnh Sâm gọi điện tới: “Báo cáo, đã hẹn người đến rồi ạ.”
“Được, tôi tới đây.” Trần Niệm Lâm cúp máy, nhìn qua gương chiếu, thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của cô thì nhếch miệng cười.
Bỉ ổi?
Đúng là đem bụng ta suy bụng người.
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe đã dừng lại ở một khu nghỉ dưỡng người giàu ven ngoại ô.
Đây là nơi tụ tập của nhiều cậu ấm cô chiêu, cũng là nơi tụ tập của rất nhiều người nổi tiếng.
Tô Ý Hoan lúc này cũng đã tỉnh lại.
Cô còn chưa kịp định hình tình huống trước mắt đã bị lôi xuống xe.
Trần Niệm Lâm không để cô có thời gian tỉnh táo, kéo thẳng vào thang máy, ấn số tầng .
“Trần Niệm Lâm, nếu anh thực sự dám làm thế, tôi sẽ hận anh cả đời!” Tô Ý Hoan nép vào một góc trong thang máy, giọng run rẩy.
“Ồ!” Trần Niệm Lâm liếc nhìn cô: “Chẳng phải năm trước cô đã hận tôi thấu xương sao? Vậy thì cứ hận đi.”
Ting!
Cửa thang máy mở ra.
Tô Ý Hoan tiếp tục bị lôi ra ngoài, chân trần bước trên thảm nhung trải dọc hành lang.
Trần Niệm Lâm đến trước một căn phòng, đưa tay gõ cửa, bên trong có tiếng người trả lời lại:
“Cửu gia, mời!”
Tô Ý Hoan cứ thế bị đẩy vào phòng, Trần Niệm Lâm ở ngoài giữ chặt tay nắm, cô không sao chạy thoát được.
Đối diện với căn phòng trang trí xa hoa, Tô Ý Hoan biết điều gì đang chờ đợi mình.
Sức cô dù sao cũng yếu thế hơn cánh đàn ông, bên ngoài có một tên canh gác, bên trong một tên d xồm, kiếp này coi như hết.
Tô Ý Hoan tuyệt vọng đứng dựa sát người vào cửa, ánh mắt đảo quanh tìm một vật phòng thân, một vật có thể đập đầu đối phương.
Tiếng bước chân trong phòng ngày một đến gần, cả người cô căng như dây đàn.
“Cửu gia, anh đến muộn phút, phải phạt.” Lời nói vừa dứt, một thanh niên từ bên trong phòng ngủ đi ra.
Dáng người cao ráo, cơ bắp rắn chắc màu đồng, khuôn mặt tuy không quá đẹp trai nhưng đổi lại là sự thân thiện, ấm áp.
Người đàn ông lúc này chỉ quấn bên dưới một chiếc khăn tắm, nước trên người còn chưa khô hết, từ từ chảy xuống ngực, xuống eo rồi mất hút sau lớp khăn.
Khi Tô Ý Hoan nhìn thấy người này, bàn tay đang cầm giá nến của cô khẽ run lên một cái, giá nên tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất.
“C…” Chàng trai kia cũng bị giật mình khi nhìn thấy cô, run rẩy mở lời, nhưng còn chưa nói tròn chữ đã bị Tô Ý Hoan ôm chặt.
Tô Ý Hoan với đôi mắt rưng rưng, lao vụt tới ôm chầm lấy chàng trai trước mặt.