Cả người Tô Ý Hoan cứng đờ, cô không tin vào tai mình.
Trần Niệm Lâm vừa nói gì?
Bảo mẫu của Tiểu Di?
Như vậy là thời gian cô ở bên con bé sẽ nhiều hơn?
“Anh… anh nói thật?” Giọng Tô Ý Hoan run rẩy.
“Cô đừng bụng ta suy bụng người, tôi không có ý đồ gì cả.
Chỉ là ông cụ ở nhà sức khỏe gần đây kém hơn lúc trước, không thể chăm sóc con bé, nó lại gần gũi với cô, vậy nên dứt khoát để cô chăm sóc tôi sẽ yên tâm hơn.”
Ngụ ý là khắp Diệp Thành này đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cô đừng hòng giở trò, phải yên phận làm một bảo mẫu.
“Tấm thẻ lần trước Trịnh Sâm đưa chỉ được tiêu vào những việc chính đáng.”
Những việc chính đáng ở đây là chi tiêu cho con gái anh.
Tô Ý Hoan đè nén cảm giác vui mừng trong lòng, cố bày ra vẻ mặt bình thản: “Tôi biết rồi.”
Trần Niệm Lâm nhìn đồng hồ: “Bây giờ còn chưa tới giờ tan học, bình thưởng con bé tan học lúc :, lát nữa cô tự quẹt thẻ bắt taxi tới đón, giờ tôi phải về doanh trại.”
Người đàn ông nói xong đánh tay lái đưa cô về biệt thự, trước khi đi còn để lại một câu: “Chiều nay đón con bé xong cô về thăm ông cụ đi.”
Chiếc xe đi mất hút rồi Tô Ý Hoan vẫn đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà.
Cô nhớ lại dáng vẻ hiền từ của ông cụ Trần mỗi lần Trần Niệm Lâm quát tháo, nhớ lại ánh mắt buồn bã, thất vọng của ông khi biết tin cô vào tù.
Đối với Tô Ý Hoan, ông cụ Trần không phải bên nhà chồng mà giống như ông nội ruột thịt của cô hơn, bao lâu nay cô hổ thẹn, trốn tránh hiện thực, ra tù vẫn không chịu tới thăm ông.
Hiện giờ sức khỏe của ông cụ đã yếu hơn trước, có lẽ đã đến lúc cô nên gặp ông rồi.
Tô Ý Hoan thở dài, xoay người đi vào nhà.
Cô cởi chiếc váy cầu kỳ trên người ra, gấp gọn để trên giường, sau đó bước vào phòng tắm…
......
Trong phòng nghỉ riêng của Thiếu tướng tại doanh trại, hai người đàn ông đang ngồi, một người là Trần Niệm Lâm, người còn lại là Uy Vũ.
“Điều tra ra rồi?” Trần Niệm Lâm nghịch khẩu súng trên tay, chưa buồn mở hồ sơ ra xem.
Uy Vũ ngồi bên cạnh chủ động lật dở tệp hồ sơ, lôi bên trong ra một sấp ảnh siêu âm đã bị mờ khá nhiều thông tin, còn cả hồ sơ bệnh án.
“Đúng như những gì anh nghi ngờ, cô Tô quả thực đã từng sinh nở.”
Khẩu súng đang xoay tròn trên tay Trần Niệm Lâm bỗng khựng lại, anh liếc mắt nhìn Uy Vũ: “Tiếp tục.”
“Theo như thông tin trong hồ sơ bệnh án, giấy tờ siêu âm, khoảng thời gian siêu âm lần đầu là tuần ngày, cách thời gian cô Tô vào tù một tháng.
Như vậy là khi Cố tiểu thư xảy ra tai nạn, cô Tô đã mang thai được tuần.” Uy Vũ lật mở đống giấy tờ trên tay, đưa tới trước mặt Trần Niệm Lâm, trong lòng anh chàng thầm nghĩ, một người lính tay cầm súng để bảo vệ quốc gia mà cũng có lúc đột nhập ăn cắp giấy tờ riêng tư liên quan tới việc sinh sản của phụ nữ thế này, nếu ai biết thì thật mất mặt.
Một lúc sau anh chàng mới hắng giọng nói tiếp: “Trong bệnh án không ghi giới tính thai nhi, cũng không rõ thời gian sinh nở cụ thể, thông tin về cuộc phẫu thuật đã bị tiêu hủy hoàn toàn, tạm thời chỉ có thể phán đoán đứa bé đó sinh cùng năm với tiểu thư bé.”
Đôi mắt Trần Niệm Lâm híp lại, trong ánh mắt là những suy nghĩ sâu xa khó nắm bắt, Uy Vũ cũng không rõ cấp trên của mình đang suy nghĩ điều gì.
Đứng ở góc độ cá nhân anh, điều này hoàn toàn dễ đoán, chỉ cần xác minh lại một lần nữa thôi...
Đúng lúc này Trần Niệm Lâm đứng lên, gom hết đống hồ sơ bày la liệt trên bàn nhét vào ngăn tủ, sau đó anh đứng lên chỉnh trang lại áo quần, nhét khẩu súng vào bao da ở thắt lưng, lạnh giọng: “Xem ra cậu phải cùng tôi tới nhà họ Tô một chuyến rồi.”
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi doanh trại, hướng thẳng tới biệt thự nhà họ Tô.
Ngồi trên xe, Trần Niệm Lâm nhìn ra ngoài bầu trời, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Anh hoàn toàn không có ký ức nào về chuyện đó, nhưng đêm mặn nồng hôm trước quả thực lúc c ởi đồ, anh đã nhìn thấy vết sẹo mờ ở bụng dưới Tô Ý Hoan, thiết bị y tế trong trại giam không hiện đại cho lắm, đường khâu không thẩm mĩ để lại vết sẹo lồi, trên nền da trắng mịn của cô trông lại càng nổi bật.
Vào tù thai đã được tuần, vậy thời điểm thụ thai chẳng phải đêm hôm đó sao? Nhưng rõ ràng khi tỉnh dậy người nằm bên cạnh là Cố Diệp Uyển.
Cố Diệp Uyển đã trở thành người thực vật được năm trời, không thể là mẹ đẻ của Tĩnh Di.
Vậy thì chỉ có một khả năng, một người duy nhất có thể tiếp cận được anh trong trạng thái đó, trong dinh thự nhà họ Trần, đó là Tô Ý Hoan.
Chỉ cần lấy thêm thông tin từ nhà họ Tô, mọi việc sẽ rõ ràng.
Rõ ràng mọi chuyện hiện tại vô cùng đơn giản, thế nhưng cõi lòng Trần Niệm Lâm lại dâng trào cảm giác sợ hãi.
Anh không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Nếu thật sự Tô Ý Hoan là mẹ của con gái anh thì sao? Chính tay anh đã tống cô vào tù, còn nếu không phải, vậy thì đứa bé mà Tô Ý Hoan mang nặng đẻ đau là của ai? Cô dám cắm sừng anh ư?
“Thiếu tướng, tới rồi.”
Trần Niệm Lâm hồi thần, nhìn cánh cổng sắt trước mặt: “Không cần nhấn chuông, đánh sập nó luôn đi.”
Dù chuyện này là đúng hay sai thì nhà họ Tô đều mang tội giấu diếm.