Tô Ý Hoan để mặc bờ môi phả đầy hơi men kia cắn xé mình, trong đầu cô lúc này là một mảng trống rỗng.
Chưa ly hôn sao?
Anh ta chưa hề ký đơn ly hôn?
Rốt cuộc Trần Niệm Lâm có ý gì? Khi đó không phải anh khăng khăng muốn cưới Cố Diệp Uyển vào cửa sao? Cô đã tác thành cho hai người họ, chủ động ký đơn ly hôn rồi mà?
Nghĩ tới đây, Tô Ý Hoan bèn đẩy mạnh Trần Niệm Lâm ra.
“Tôi chẳng hiểu anh nói gì hết, dù sao đơn tôi đã ký, giữa chúng ta quả thực đã chấm dứt rồi.
Nếu anh không say thì tự đi về đi.” Dứt lời, cô xoay người vừa đi vừa chạy, như sợ bị người phía sau tóm được.
Thế nhưng người thường sao có thể so với người huấn luyện lâu năm trong quân đội, lại trải qua bao trận chiến ác liệt vùng biên giới.
Trần Niệm Lâm chẳng tốn chút sức nào, dễ dàng đuổi theo túm lấy cổ áo Tô Ý Hoan, lôi cô lại sau đó vác hẳn lên vai.
“Á! Trần Niệm Lâm! Anh làm gì thế? Thả tôi xuống!” Tô Ý Hoan bất ngờ bị vác ngược lên vai, cô hoảng hốt kêu lên: “Á, dép của tôi!”
Trần Niệm Lâm hung hăng vỗ mạnh vào mông cô một cái, hừ lạnh: “Đau vai tôi, cấm cựa quậy! Để xem về nhà tôi xử lý cô thế nào!”
Tô Ý Hoan lập tức cứng đờ người.
Về nhà?
Xử lý?
Anh ta định trở về căn hộ ư?
Anh ta định làm gì cô?
Chiếc xe quen thuộc của Trần Niệm Lâm nhanh chóng đỗ lại ở bãi đỗ xe, anh lại tiếp tục lôi kéo rồi vác Tô Ý Hoan như bao cát trên lưng, đi về phía biệt thự.
Hoài Nhu ngồi trong phòng khách nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vội gạt mấy miếng dưa chuột đắp trên mặt, lê dép quẹt quẹt ra mở cửa.
“Ôi, cuối cùng cô đã về, con bé ngủ…” Hoài Nhu còn chưa dứt lời đã thấy người đàn ông cao ráo đứng trước cửa, hàng xóm của cô thì bị vác trên vai anh ta.
Tô Ý Hoan cảm thấy vô cùng mất mặt trước Hoài Nhu, cọ quậy đòi đứng xuống.
Trần Niệm Lâm cũng biết ý, thả cô xuống rồi chỉnh lại bộ trang phục trên người mình.
“Hoài Nhu, cảm ơn cô đã giúp tôi trông con bé.”
“Không có gì, vậy tôi về đây.” Chẳng hiểu sao Hoài Nhu có cảm giác sợ hãi trước Trần Niệm Lâm, cô vội vàng chào tạm biệt rồi chạy về nhà mình.
Tô Ý Hoan mở toang cửa, mặc kệ người phía sau, cô đi thẳng vào bếp rót một cốc nước, mới uống được một ngụm, chưa kịp nuốt xuống đã bị Trần Niệm Lâm đẩy tựa sát vào bàn đá bếp, anh cúi người, đưa tay giữ lấy cằm cô:
“Đậu Đậu là ai?”
Khụ, khụ, khụ.
Tô Ý Hoan lập tức bị sặc nước.
“Anh nói gì thế? Tôi không hiểu gì hết.”
Cô lảng tránh vấn đề, định tìm cách lách người chuồn đi, nhưng Trần Niệm Lâm hết sức tinh ý, giờ hơi men đã ngấm, đầu óc anh hơi choáng váng, cũng mệt mỏi không muốn vòng vo tam quốc với người phụ nữ trước mặt làm gì, anh trực tiếp ngả bài:
“Cô đừng tưởng tôi không biết, nhà họ Tô đã thú nhận cả rồi.
Năm năm trước, đứa bé mà cô sinh ra trong đó là Đậu Đậu, cũng là Tĩnh Di.
Nói cách khác, người đêm hôm đó không phải Cố Diệp Uyển mà là cô!”
Sự thật bẽ bàng phơi bày trước mắt, Tô Ý Hoan bỗng chốc nhớ lại đêm mặn nồng năm năm về trước.
Hôm ấy Cố Diệp Uyển lấy cớ đến hàn huyên đêm khuya với cô, ngủ lại căn biệt thự.
Sau đó, tuy không có chứng cứ, nhưng có thể khẳng định chị ta đã giở trò bỏ thuốc ngủ vào ly nước cam.
Chỉ tiếc Tô Ý Hoan cả ngày phiền muộn nên không thiết tha nuốt miếng cơm nào, nước cam vào bụng cồn cào khiến dạ dày trào ngược, cô nôn ra bằng sạch, tác dụng của thuốc vì vậy mà giảm đi rất nhiều.
Đêm hôm đó tỉnh lại từ cơn mê man, cô vô cùng khát nước, thế là mon men theo mép tường đi xuống bếp, đến khi quay trở lại thì đi nhầm vào phòng ngủ của Trần Niệm Lâm, hiển nhiên anh tiệc tùng xã giao với cấp trên đã thấm men say, về nhà lại bị tính kế, hoàn toàn không làm chủ được bản thân mình.
Sáng hôm sau Tô Ý Hoan tỉnh sớm hơn, cô xóa sạch dấu vết của mình trong căn phòng đó rồi lê thân mình đau nhức trở về phòng.
Chỉ có điều vết máu đỏ thẫm trên ga giường lại thành lý do để Cố Diệp Uyển có thể đường đường chính chính đạp cô xuống khỏi cái ghế phu nhân nhà họ Trần.
Bị người mình tin tưởng nhất tính kế đau chứ!
Thế nhưng nếu người anh yêu là Cố Diệp Uyển, cô cam tâm tình nguyện tác thành.
Rời đi một tháng mới biết bản thân mình có thai, vốn dĩ dự định đến hôn lễ ngắm nhìn anh từ xa, sau đó cô sẽ mang theo đứa bé bỏ đi biệt tăm.
Ai ngờ, vụ tai nạn đã khiến cô và con gái xa cách nhiều năm như vậy…
Tô Ý Hoan gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lồ ng ngực, cô hít một hơi thật sâu, bật cười:
“Phải, Đậu Đậu là Tĩnh Di, ngày đầu tiên gặp lại con bé tôi đã thấy nghi ngờ.
Nếu anh đã điều tra rõ ngọn ngành, chắc cũng có thể điều tra ra sự thật năm xưa.
Rốt cuộc vụ tai nạn đó có phải do tôi gây ra không anh thừa đủ khả năng để biết mà.
Không điều tra chỉ vì anh căn bản không có hứng thú điều tra.
Bản thân anh từ xưa đã luôn nhận định tôi là kẻ xấu xa, xứng đáng gánh chịu tội lỗi đó.
Tại anh khiến mẹ con tôi phải chia lìa, là anh khiến Tĩnh Di có một người mẹ với lý lịch tội lỗi đầy mình, giờ anh có tư cách gì chất vấn tôi?”
Tô Ý Hoan như đang dồn cả sức lực, cảm xúc tủi thân suốt năm năm qua vào từng câu cô nói ra.
Khi nói, giọng cô run rẩy, nghẹn ngào mà cũng đầy oán trách, từng lời như chiếc búa gõ mạnh vào lồ ng ngực Trần Niệm Lâm, khiến anh khó chịu đến ngộp thở.
Phải, năm xưa Uy Vũ đã điều tra ra mọi chuyện, tai nạn xe đó là sự cố đứt dây phanh, người điều khiển cũng không phải Tô Ý Hoan.
Chẳng qua bản thân anh vốn dĩ chẳng mặn mà với cô, phó mặc tất cả cho nhà họ Tô đổi trắng thay đen.
Khi đó cái anh cần là câu trả lời thỏa đáng cho nhà họ Cố, còn cô hay Tô Giản Nhu vào tù cũng chẳng quan trọng với anh.
Giờ phút này đây đúng như cô nói, chính anh là người đã gián tiếp khiến con gái mình thiếu vắng hơi ấm của mẹ.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ tới bước đường này, năm xưa nhất định anh sẽ không làm như vậy.
Sau nhiều năm đứng ở vị trí cao chót vót ngàn người phục tùng, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình đê tiện, thấp hèn.
Bầu không khí lặng ngắt làm Tô Ý Hoan thấy ngột ngạt, chuyện cũ đã qua cô cũng không muốn nhắc lại, càng không muốn để nó ảnh hưởng đến con đường thăn tiến của bất kỳ ai, dù là em trai Tần Nam Sơ hay người đàn ông trước mặt này.
Tô Ý Hoan đẩy Trần Niệm Lâm ra, định đi lên phòng ngủ, thế nhưng lúc này trên bậc cao nhất của cầu thang lại vang lên giọng nói non nớt đầy nghẹn ngào:
“Mẹ,…là mẹ ư?”
Trần Tĩnh Di đang đứng trên cầu tháng, tay ôm thỏ bông nhỏ, đôi mắt đong đầy nước mắt, môi mím lại đầy tủi thân.