“Cửu gia, cửu gia, Diệp Uyển… Diệp Uyển tỉnh rồi.”
Trần Niệm Lâm nghe thấy vậy, lập tức chuyển hướng lái thẳng tới bệnh viện .
Đã rất lâu rồi anh không đặt chân tới đây, bình thường chỉ có Uy Vũ mang theo quà cáp và định kỳ tới kiểm tra.
Lúc bước vào trong phòng bệnh, Trần Niệm Lâm ngửi thấy mùi huân hương trong máy xông tinh dầu, anh khẽ nhíu mày.
Lúc này các bác sĩ đang tất bật đứng xung quanh giường bệnh kiểm tra, Lục Cẩm Hoa cũng đừng một góc xa xa, vẻ mặt vô cùng lo âu.
“Ban nãy… rõ ràng tôi thấy ngón tay của Diệp Uyển khẽ cử động.”
Trần Niệm Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa, tay chống cằm, chờ các bác sĩ kiểm tra rồi đưa ra kết luận.
Một lúc sau, cuộc hội chẩn ngay tại phòng bệnh đã kết thúc, Cố Bắc Thần là người đầu tiên đi tới trước mặt Trần Niệm Lâm và Lục Cẩm Hoa:
“Có thể là người nhà đã nhìn nhầm, cũng có thể xảy ra trường hợp bệnh nhân có những phản xạ bước đầu, tuy nhiên còn cách thời gian khôi phục ý thực rất xa.
Hiện tại Cố tiểu thư vẫn đang trong trạng thái cũ, không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại ngay.
Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sát sao và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp.”
“Ừm.” Trần Niệm Lâm gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra cửa: “Cố phu nhân, nếu không còn việc gì khác, tôi trở về doanh trại đây.”
“Được, Cửu gia bận trăm công nghìn việc, cậu cứ đi đi, cứ đi đi.”
Lục Cẩm Hoa gượng gạo cười, sau đó tiễn Trần Niệm Lâm ra tận cửa, mãi đến khi bóng dáng người đàn ông biến mất sau cửa thang máy, nụ cười giả dối trên khuôn mặt bà ta mới biến mất.
Ban nãy khi xuất hiện trong phòng bệnh, vẻ mặt của Cửu gia hờ hững, lạnh lùng, chẳng thấy bất cứ biểu cảm nào khác lạ chứ đừng nói là hân hoan, vui mừng khi biết tin.
Trong lòng Lục Cẩm Hoa chợt rung lên hồi chuông cảnh báo.
Thực ra ban nãy khi bác sĩ báo cáo kết quả, bà ta cũng chẳng có thắc mắc gì.
Bởi thực chất Cố Diệp Uyển chưa từng tỉnh lại, cũng chưa từng có phản xạ nào như tay động đậy, mắt chớp mở.
Tất cả chỉ vì bà ta muốn thăm dò thái độ của Trần Niệm Lâm, đã lâu rồi người đàn ông này không tới đây, vả lại bà ta nghe ngóng được không ít tin tức Cửu gia xuất hiện chung với vợ cũ.
“Diệp Uyển à Diệp Uyển, nếu còn không mau chóng tỉnh lại, e là vị trí thiếu phu nhân đó con không giữ nổi nữa, thậm chí kế hoạch lớn của bố con cũng sắp đổ bể rồi.”
......
Bận bịu công việc ở quân doanh, mãi tới giờ đêm Trần Niệm Lâm mới trở về, lúc đi ngang qua phòng Trần Tĩnh Di, bước chân của anh bỗng dừng lại, chần chừ một lúc rồi khẽ đẩy cửa bước vào.
Trần Niệm Lâm cũng chẳng biết mình bị ma xui quỷ khiến hay gì, chỉ là cả ngày không thấy khuôn mặt cau có đó của con mèo nhỏ, bỗng dưng thấy trong lòng ngứa ngáy, rất muốn nhìn thấy cô.
Trong phòng ngủ tối om, chỉ còn một chiếc đèn ngủ tỏa ánh sang yếu ớt ở đầu giường.
Trần Tĩnh Dĩ nằm một bên, cuộn tròn người ôm lấy chiếc gối ôm, còn Tô Ý Hoan thì nằm ở phía bên cạnh, ngang bụng đắp hờ một chiếc chăn mỏng, đang nhắm mắt ngủ rất say.
Trần Niệm Lâm bước không ra tiếng, đi đến bên giường ngủ, ngắm nhìn khuôn mặt vì thai nghén mà có phần xanh xao của cô, bỗng nhớ lại cảnh tượng trong phòng bệnh của Cố Diệp Uyển.
Nếu Cố Diệp Uyển thực sự tỉnh lại thì sao? Chắc con mèo nhỏ này vui mừng lắm, vui mừng vì anh lại gặp rắc rối rồi.
Trần Niệm Lâm khuỵu một chân xuống đất, khuôn mặt ghé sát khuôn mặt đang ngủ say của Tô Ý Hoan, dưới ánh đèn vàng, anh thấy được lớp da trắng mịn của cô vô cùng sạch sẽ, hơi thở đều đều phả ra hương rất giống kẹo dưa hấu mát lạnh mà Trần Tĩnh Di hay đòi mua.
Bất chợt Trần Niệm Lâm cũng tò mò về hương vị đó, thế là anh cúi đầu, đặt lên môi Tô Ý Hoan một nụ hôn.
Đang chìm trong giấc ngủ say, Tô Ý Hoan chợt thấy cơ thể mình hơi nặng, trên môi như có thứ gì đó đang liếm láp, vô cùng ướt át.
Cô chớp chớp mắt, từ từ mở ra, trong bóng tối bỗng bắt gặp đôi mắt quen thuộc kia, theo phản xạ cô dùng hai hàm răng cắn mạnh một cái, sau đó vội rụt người định bật dậy đẩy đối phương.
“Suỵt!”
Trần Niệm Lâm không quan tâm tới vết cắn trên môi, anh làm động tác giữ im lặng, sau đó ghét sát tai cô thì thầm: “Cô không muốn con gái chúng ta dậy và nhìn thấy cảnh tượng này chứ?”
Tô Ý Hoan không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh với vẻ chán ghét.
Trần Niệm Lâm thấy vô cùng thích thú, cô càng phản kháng anh lại càng vui: “Chưa biết chừng con bé tỉnh dậy sẽ giữ tôi ngủ lại, một nhà ba người, chắc cô không muốn điều đó xảy ra chứ?”
Tô Ý Hoan nằm im, chờ đến khi người đàn ông bỏ tay ra khỏi miệng cô, cô mới từ từ ngồi dậy: “Đêm hôm khuya khoắt, anh nổi điên cái gì vậy?”
“Chỉ là tôi thấy thời hạn ba ngày quá dài, nên muốn rút ngắn thời gian thôi.”
Tô Ý Hoan cắn môi, còn đang muốn nói thì Trần Tĩnh Dĩ đã xoay người sang, quơ tay hai cái không thấy mẹ đâu, miệng lẩm bẩm: “Mẹ! Mẹ ơi!”
Tô Ý Hoan đành phải quay sang vỗ về, vừa vỗ còn không quen nhìn Trần Niệm Lâm bằng ánh mắt hình viên đạn.
Trêu chọc mèo nhỏ xù lông xong, Trần Niệm Lâm cười khẩy quay trở lại phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi cũng leo lên giường, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tại phòng ăn.
Trần Tĩnh Di được quản gia đưa xuống lầu, vào phòng ăn.
Lúc con bé ngồi được lên cái ghế cao, phát hiện môi bố mình bị sưng một góc, còn tụ máu, thế là đôi đũa vừa cầm chưa ấm tay đã bị vứt xuống bàn.
“Bố, bố xem bố vụng về không kìa, sao hôm qua là tay, hôm nay lại là môi?”
Trần Niệm Lâm đang ăn giở suất mỳ bò, hơi dừng đũa lại, cảm nhận cơn đau nơi khóe miệng, sau đó khẽ cười, giơ tay xoa đầu Trần Tĩnh Di: “Bị chó cắn ấy mà, không có gì đáng lo ngại.”
Trần Tĩnh Di ngẩn người, con bé có phải nhìn nhầm không? Hình như bố vừa mới cười?
“Con chó nào mà có thể chồm lên tận môi bố cắn như thế, thật là hư!”
Tô Ý Hoan đang vịn cầu thang đi xuống, nghe thấy cuộc nói chuyện của một lớn một bé dưới phòng khách, bàn tay đang vịn cầu thang khẽ run một cái, xoay người đi thẳng về phòng.
Bây giờ cô không thể để con gái nhìn thấy bờ môi mình cũng đang sưng tấy lên được.