Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.
Gordon lẳng lặng nhìn hai người từ từ bước đến, cuối cùng lão lùi lại hai bước.
Một Gordon tự cao tự đại mà lại chủ động lùi bước?
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
Ansbach thấy vậy bèn lập tức dừng bước, “Đây là thế giới mà ông tưởng tượng ra?” Những cây cột bạch ngọc cao mười thước, cung điện tráng lệ không thấy điểm cuối, hai bên cầu thang mây trắng uốn lượn, ở nơi xa xăm phát ra hào quang chói mắt, đây chính là thiên đường trong tưởng tượng của lão ta sao? Vẫn còn mộng làm Thần à?
Dường như nhận ra được ẩn ý sau câu hỏi của anh, sắc mặt Gordon chợt cứng đờ, lão rũ mắt, cúi đầu và khom người xuống trông khiêm tốn vô cùng.
…
Tới đây thì Oregon cũng nhịn hết nổi, y hạ giọng hỏi: “Anh làm gì ổng vậy?”
Ansbach chần chừ đáp: “…Khinh miệt truyền qua không khí?”
Oregon: “…”
“Là ta mời hai vị đến đây.” Một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên trong cung điện, chỉ trong chớp mắt, Metatron đã xuất hiện sau lưng Gordon. Trên người y tỏa ra hào quang dìu dịu, thắp sáng cả cung điện âm u, khiến cho hai kẻ huyết tộc máu lạnh tim lạnh cũng cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu.
Thế nhưng dù mặt mũi Metatron có xinh đẹp vô ngần đến nhường nào chăng nữa, một khi y xuất hiện cùng với Gordon, ký ức xưa cũ không vui lại ập tới trong đầu Ansbach.
Ansbach nhìn cả hai với ánh mắt không mấy thiện cảm, phát hiện trên trán Gordon nhấp nháy ánh vàng thì sinh lòng ngờ vực.
“Xin lỗi.” Metatron nhận ra anh không thoải mái, hào quang quanh người y chợt sáng bừng lên, phủ lấy cả người y khiến người khác khó lòng nhìn rõ mặt mũi.
Oregon tựa cằm lên vai Ansbach, “Ngài đến tặng ảnh sao?”
Metatron đáp: “Ngại quá, chỉ sợ phải đợi một thời gian nữa.”
Nếu thiên sứ đã bảo “một thời gian nữa” cũng tức là ngày tháng dài đăng đẵng? Oregon không vui bĩu môi.
Metatron lại nói: “Ta đến vì vùng đất phong ấn.”
Gordon hứng thú vểnh tai lắng nghe.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của ông, ông có thể về rồi.” Metatron chợt đổi đề tài.
Gordon không phục cúi mặt xuống, “Ta đã giúp ngươi, lẽ nào ngươi không thể thả ta ra xem như báo đáp ta hay sao?”
Metatron nói: “Ta cảm ơn ông đã giúp đỡ, nhưng chuyện này không liên quan gì đến những tội ác ông gây ra trong quá khứ. Đương nhiên, dù ông phải nhận trừng phạt, ta vẫn đền đáp ông bằng món quà tương xứng trong khả năng của ta.”
Gordon suy nghĩ rồi nói: “Khi thiên đường tuyên phán, hãy cầu xin giúp ta.”
Metatron nói: “Vì Mammon đưa ra yêu cầu nên ông sẽ chịu sự phán xét của địa ngục.”
Gordon hai mắt sáng rỡ, “Ngươi sẽ cầu xin giúp ta đúng không?” Đương nhiên lão ta đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Mammon và Metatron.
Metatron im lặng một chút rồi đáp: “Hãy tin ta, sự im lặng của ta mới là lời cảm ơn tốt nhất dành cho ông.” Gordon chưa kịp nghĩ xem y nói vậy là sao thì chấm sáng trên trán đã dần tối lại, sau đó lão cũng biến mất.
Oregon hỏi: “Lão bị cho ‘ra đi trong êm ái’ rồi à?”
Metatron đáp: “Đây là ảo ảnh ở nhân gian của ông ấy, được ta tạo nên để giúp đỡ.”
So với nguyên nhân Metatron cần sự giúp đỡ của lão, Oregon lại hiếu kỳ về một việc khác hơn, “Lão sẽ bị nhốt bao nhiêu năm?”
Metatron đáp: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai vị sẽ không còn gặp lại ông ấy nữa.”
Oregon nói rất trịnh trọng: “Xin đừng để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.”
Giọng Metatron pha chút ý cười, “Được.”
Ansbach nói: “Nên bàn chuyện chính rồi chứ?” Với thân phận của Metatron, nếu phải nhờ đến Gordon thì vùng đất phong ấn có lẽ đã xảy ra chuyện kinh người. Hoặc có lẽ chính bản thân vùng đất ấy đủ “kinh người”.
Metatron đáp: “Vùng đất phong ấn là vùng đất cấm của huyết tộc, phong ấn những huyết tộc bị lưu đày hoặc vì nguyên nhân đặc biệt khác.”
Vị huyết tộc bị phong ấn “vì nguyên nhân đặc biệt khác” nhìn người yêu của mình và hừ mũi.
Ansbach thấy tim mình thắt lại, lập tức nắm lấy tay y.
Oregon liếc anh một cái rồi lên án: “Anh có lỗi với tôi.”
Ansbach lặng đi không đáp.
Metatron đương nhiên không muốn quấy rối màn tán tỉnh nhau của đôi tình nhân nên cũng giữ im lặng, thậm chí còn chu đáo mở một không gian riêng cho họ để tránh họ ngại ngùng vì sự hiện diện của mình.
Oregon nhéo mặt Ansbach, “Sau này phải bồi thường cho tôi.”
“…Bồi thường thế nào?”
“Đối xử tốt với tôi.”
“Hiện tại chưa đủ tốt?” Trong giọng nói bắt đầu không vui.
Oregon vội vuốt đuôi, “Tốt hơn một tí vẫn được.”
Ansbach liếc y, “Ví dụ?”
Oregon ôm cổ anh, cười hì hì thì thầm vào tai anh.
Nghe xong, Ansbach nhìn y một lúc lâu rồi lắc đầu bảo: “Chưa đủ tốt vẫn hơn.”
Oregon: “…”
Ansbach mỉm cười gian manh, “Tôi không muốn để mình đói bụng.”
Nghe trong phòng không còn tiếng động nữa, Metatron mới bỏ bức tường đi.
“Do ta mạo muội không mời mà tới.” Giọng Metatron vẫn dịu dàng nhưng y không hề nhắc lại chủ đề ban nãy. Rõ ràng Oregon không muốn dính líu vào chuyện vùng đất phong ấn nên mới chọc cười và lèo lái chủ đề sang hướng khác. Nếu đã vậy, y cũng không muốn ép buộc người khác.
Trong lòng Oregon bắt đầu thấy áy náy. Dù sao nếu không có Metatron, chuyện của Gordon đã không thể giải quyết dễ dàng đến thế. Nhưng khó khăn lắm mới lo xong Gordon, y không muốn lại dây vào rắc rối khác.
Metatron chọn một đề tài khác để bầu không khí vui vẻ hơn, “Ta sẽ mau chóng mở cuộc tụ họp và chụp ảnh.”
Tưởng tưởng đến cảnh được tận mắt chiêm ngưỡng diện mạo thật của bảy đại thiên sứ và bảy đại ma vương, Oregon hết sức vui vẻ: “Tôi rất chờ mong, cảm ơn.”
“Vậy… Ngủ ngon và mơ đẹp nhé.”
Hào quang tỏa ra từ Metatron dần dần tản đi, cung điện cũng biến mất, trước mặt họ là một bức tường, “bác sĩ Gachet ()” đang chống má nhìn họ.
Oregon chớp mắt, “Tôi có cảm giác như vừa ghìm cương trước vực.”
Ansbach nói: “Metatron lợi dụng Gordon để che đậy việc mình dùng ảo ảnh giáng lâm nhân gian, chứng tỏ y không muốn để ai đó phát hiện. Nhưng ‘ai đó’ là ai?” Dù là ai thì nếu Metatron còn phải kiêng dè, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Anh rất tán thành quan điểm của Oregon. Khó khăn lắm mới có được thế giới của hai người, anh không muốn có bất cứ kẻ nào chen chân vào.
“Chuyện của y đã bàn xong, có phải chúng ta nên giải quyết đến chuyện của tôi không?”
“Chuyện của anh là chuyện gì?”
“Ăn khuya.”
Ansbach bế Oregon lên.
Orgeon chồm tới trước, nhảy ra khỏi vòng tay của anh và cười hì hì. Bên cạnh anh từ từ xuất hiện một chú báo đen.
Ansbach nhìn chằm chằm vào y không dám chớp mắt, cũng không dám động đậy, thậm chí còn cảnh giác để bảo vệ cho y. Một lúc sau, người đã hoàn toàn biến thành báo, báo đen nghênh ngang leo lên giường và nằm xuống.
Ansbach đứng ngay đầu giường, cười lạnh bảo: “Em tưởng em biến thành báo là tôi không tơ tưởng nữa à?”
Cái đuôi đang vẫy của báo ta chợt cứng đờ, nó giương mắt nhìn anh tỏ vẻ không dám tin.
“Chỉ cần là em, hình dáng thế nào tôi cũng thích.” Ansbach liếm mỗi.
Báo đen bật dậy, nhanh chóng phóng ra ngoài cửa sổ và nhảy xuống đường.
Ansbach mỉm cười, biến thành dơi chầm chậm bay theo sau nó.
Anh đã sớm vạch ra phương châm phải đối xử với người yêu như thế nào:
Người yêu giận mình, mình phải nhận lỗi.
Người yêu chọc giận mình, mình phải hùa theo.
Ngày nghỉ ở Rome.
Nếu đã ở Rome thì không thể bỏ lỡ cơ hội. Oregon đề nghị mình và Ansbach tự diễn một bộ phim điện ảnh kinh điển.
“Tôi là hoàng tử của một vương quốc lớn, ừ thì Trung Quốc đi. Đẹp trai bảnh bao, có học thức, làm điêu đứng hàng ngàn hàng vạn thiếu nam thiếu nữ. Anh là tên ký giả nghèo, nghèo đến mức khố rách áo ôm, lại còn không được tổng biên tập ưu ái nên hoàn cảnh từ thảm tới thảm…” Y cân nhắc vai diễn.
“Trung Quốc giờ làm gì còn hoàng tử.”
“…Chúng ta lùi lại vài thời đại.”
“Đầu tiên, em phải cạo nửa đầu.”
“…Thôi được rồi, tôi là hoàng tử của nước Anh. Đầu tóc của họ bình thường đúng không!”
“Đương nhiên bình thường. Đầu Địa Trung Hải () cũng thịnh hành lắm chứ.”
“…” Y muốn đổi diễn viên!
Không quay phim được nhưng Ansbach vẫn dẫn Oregon đi dạo trong thành phố.
Oregon nói: “Nếu có xe đạp thì hay quá.”
Ansbach nói: “Em từng chê nó tốc độ chẳng có, điều chỉnh nhiệt độ chẳng có, phong cách chẳng có, thoải mái cũng không.”
Oregon liếc anh, “Anh nhớ rõ quá nhỉ.”
“Những việc liên quan đến em tôi đều nhớ rõ từng ly từng tí.” Ansbach nhịn cả ngày trời, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thận, ngón tay mon men quanh eo Oregon và cười khẽ, “Đặc biệt là những chuyện gần gũi.”
Oregon hỏi: “Có cách nào làm cho một lão huyết tộc cao tuổi bị đãng trí không?”
Ansbach nói: “Em có thể thử làm lão ấy trúng gió trên giường.”
Oregon quyết định tự ngậm miệng. Y đi một mình được năm, sáu mét, bất chợt quay lại thì bắt gặp Ansbach đang nhìn về hướng bên phải với vẻ mặt u ám. Y nhìn theo hướng đó, là một tòa giáo đường.
Chú thích:
() Bức tranh nổi tiếng của Van Gogh
() Đầu hói =))))))