“Khi chúng con khó khăn mợ đã giúp đỡ, chăm sóc, nuôi dạy chúng con, hiện nay mợ đang định khai trương cửa hàng, là thời điểm để huynh muội chúng con có cơ hội báo đáp ân tình,dù thế nào đi nữa thì chúng con cũng không thể bỏ mợ mà đi trong lúc này."
"Mở cửa hàng? Ngươi làm quan rồi, sao có thể qua lại với thương nhân, ngươi không lo ngại cho danh tiếng của bản thân của mình sao?"
Nghe thấy lời của phụ thân, Thi Mẫn không thể khống chế nổi lửa giận trong lòng. Năm đó không phải bởi vì mẫu thân xuất thân trong gia đình thương nhân, phụ thân mới có thể khinh thường sao? Bây giờ, sự thật đã chứng minh, gia giáo của con cái do con gái trong gia đình thương nhân sinh ra tốt hơn gấp trăm ngàn lần con cái trong gia đình quan lại,ông ta vẫn còn muốn nói ra những lời thối nát này nữa sao!din.ddn.l.quy.ddn.
"Phụ thân, bất luận là công việc gì, Sĩ Nông Công Thương đều là dân chúng Đại Tề, nữ nhi không cho rằng vì mấy cái cửa hàng có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của ca ca, nhưng nếu ca ca không tự vươn lên, mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu, gây chuyện thị phi, mới thật sự ảnh hưởng đến danh tiếng của phụ thân.
"Huống chi, nếu một ngày nào đó ngôn quan biết được, lúc ca ca tứ cố vô thân đã nương nhờ mợ, một khi thăng quan tiến chức, liền bỏ rơi mợ, đi theo phụ thân làm quan, chuyện này truyền vào tai hoàng thượng, hoàng thượng sẽ nghĩ sao về ca ca, là vong ân phụ nghĩa? Hay là trở mặt vô tình? Vậy, ca ca còn có thể có tiền đồ rộng lớn nữa không?"
Nửa đoạn đầu, ngoài sáng và trong tối đều ám chỉ đến Mạc Hâm Mẫn, chuyện cướp gà trộm chó của hắn ta, khiến con đường làm quan của phụ thân ngày càng lụi bại.
Lời này khiến Giang Mị nương nổi giận đùng đùng, nàng ta vốn định lên tiếng cãi lại, lại bị ánh mắt cảnh cáo của trượng phu ngăn lại. Rồi nửa đoạn sau, khiến Mạc Lịch Thăng á khẩu không trả lời được, rõ ràng là không cam lòng, nhưng cũng biết từng chữ của nữ nhi đều có lí, không tìm được lời nào để phản bác lại.
Mạc Phương Mẫn khẽ mỉm cười, chắp tay nói: " Phụ thân đại nhân, người luôn chính trực, trên con đường làm quan vẫn có tiền đồ sáng lạng, mà trong nhà có đại ca Hâm Mẫn bên cạnh người tận hiếu, còn có Giang di nương phục vụ, không cần đến nhi tử, ngày khác. . . . . . Phụ thân nếu có cần, nhi tử tự nhiên sẽ trở về phủ chăm sóc."
Hắn và Thi Mẫn đều như nhau, luôn mồm "Giang di nương" , đánh chết cũng không gọi một tiếng mẫu thân, đó không những là cái gai đâm vào lòng của Giang Mị nương, mà cũng thể hiện thái độ kiên trì của bản thân, hắn muốn phụ thân hiểu, cho dù có bị quy củ đè ép như thế nào, Giang Mị nương vĩnh viễn cũng không thể trở thành mẫu thân của bọn hắn.
Nói đến mức này, Mạc Lịch Thăng đâu thể nói gì thêm được nữa.
Ông chậm rãi lắc đầu, mang trên mặt sự trống vắng khi không được như ý nguyện.Pinni-leequyddoon. Thôi, thôi, sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như làm như thế, muốn trách thì trách người làm phụ thân như ông quá nhẫn tâm.
"Đều đứng lên đi." Ông thở dài nói.
Thi Mẫn và ca ca nhìn nhau một cái, trong lòng xúc động. Khi còn bé cảm thấy phụ thân đáng hận, rõ ràng là trụ cột trong nhà lại không bảo vệ được mẫu thân và bọn họ, hôm nay bọn họ đã lớn, hình tượng phụ thân sẽ không còn vĩ đại như khi còn bé.
Ngẫm kĩ lại, phụ thân chẳng qua là người thích nghe lời mềm mại bên tai, trong đầu thì toàn chuyện hủ bại, nhưng lại là con mọt sách cần cù chăm chỉ học tập, hắn không phải là Văn Khúc hạ phàm trong miệng của hương thân phụ lão sao?
Nương lầm rồi, kí thác hi vọng của mình vào một nam nhân như vậy, bọn họ không phải là nương, bọn họ không ném hi vọng của bản thân trên người phụ thân, bọn họ muốn trải qua những ngày tháng vui vẻ, chỉ có thể dựa vào đôi cánh của chính mình để thực hiện, không có hi vọng sẽ không có thất vọng, không có thất vọng sẽ không oán không hận, dùng ánh mắt này nhìn phụ thân, ông cũng chỉ là một người đáng thương.
"Tạ phụ thân." Hai huynh muội đồng thanh nói.
Thấy chuyện đã trở lại bình thường, Vân nương bước lên trước một bước, thần sắc đã trở lại như thường, hơi khom gối với Mạc Lịch Thăng.
"Mới nãy đã bất kính với Mạc đại nhân, kính xin Mạc đại nhân tha lỗi, chỉ là những năm này, đáy lòng cảm thấy rất uất ức cho hai huynh muội này, mới nhất thời nóng lòng. . . . . ." Nàng khom người khẽ chào.
"Cữu phu nhân đừng nói như vậy, ta. . . . . . Cũng có chỗ không phải." Mạc Lịch Thănggiơ tay ra phía trước ngăn nàng lại.
Ông nhìn dáng vẻ của Vân nương, nghĩ thầm, đây cũng là một người phụ nữ có giáo dưỡng, PhươngMẫn, Thi Mẫn giỏi như vậy, cũng nhờ một phần công lao của nàng ta.
"Nếu sau này Phương Mẫn nhậm chức ở Kinh thành, đương nhiên sẽ thường xuyên về phủ thăm phụ thân, huynh trưởng, đến lúc đó mong Mạc đại nhân chiếu cố nhiều hơn." Nàng dịu dàng nói.
"Đó là điều đương nhiên."
"Mạc đại nhân cũng biết, ta không có con cái, những tài sản này cũng không thể mang theo vào quan tài được, mấy năm trước Phương Mẫn ngây dại, ta từng nghĩ, muốn xin Mạc đại nhân một ân huệ, cho nó làm con thừa tự trên danh nghĩa, nhưng hôm nay thân thể Phương Mẫn đã bình thường, tiền đồ tươi sáng cũng ngay trong tầm tay, ta đương nhiên không dám nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ là ở góa nhiều năm, đôi huynh muội này rất có duyên với ta, trước ta chỉ muốn nói rõ điều này.”.Pinni.Din