Ngô Lão Cẩu không ngờ, y còn chưa kịp đến Từ Châu, đã đụng mặt với sư đoàn của quân Nhật sau khi chiếm đóng phía Bắc sông Trường Giang.
Xưa nay Từ châu là yếu địa của Hoa Đông, quân Nhật muốn thừa thắng chiếm luôn khu Hoa Đông. Người gửi bức thư kỳ lạ khiến y đến Từ Châu không biết có phải muốn y đi tìm cái chết hay không. Nhưng y vẫn khăng khăng một mình lẻ loi từ Trường Sa đến đây, thậm chí còn chưa kịp lo lắng chuyện có thể chết dưới súng của bọn giặc, thì cừa hàng ở Trường Sa và chuyện hậu sự phải làm sao.
“Quên đi, dù sao lão tử sống cũng một mình, chết rồi cũng chả có con cái khóc thương.” Ôm theo tâm lý liều chết, Ngô Lão Cẩu sử dụng bài vè tâm quyết để tự an ủi trái tim, rất nhanh đã quăng hết những chuyện xui xẻo ra sau đầu.
Xa xa nhìn thấy quân đội Nhật đuổi về Từ Châu, trên đường đi còn khiến bụi đất bay đấy trời và cướp đoạt những thôn trang tiêu điều dọc đường, y đứng trong đám người căm giận mà không dám nói gì, đưa tay đẩy Tam Thốn Đinh vào trong tay áo, giữ lấy một hán tử mặt đen bên cạnh, hỏi: “Vị đại ca này, tôi muốn đuổi theo bọn giặc phía trước đi vào Từ Châu, không biết có đường nào gần hơn đi được không?”
Người nọ nghe xong trực tiếp mắng: “Cậu mẹ nó muốn chết à? Nhiều giặc đi vào Từ Châu như vậy, đầu bị đập vào đâu nên hỏng rồi?”
Ngô Lão Cẩu bị mắng đùng đùng, gãi gãi đầu úp úp mở mở nói: “A, kỳ thật ………… chính là có một người quan trọng đang ở Từ Châu, tôi muốn đi gặp người đó.”
Hán tử kia là người nhanh mồm nhanh miệng, nghe vậy mới quay đầu nhìn y một hồi, thấy tiểu tử trước mặt cũng khá thanh tú, lại lộ ra phong độ của người trí thức, nghĩ y là người có ăn học từ nơi khác đến Từ Châu để gặp người yêu bé nhỏ, nhất thời thần sắc tỏ ý hiểu rõ, lập tức đưa tay qua vỗ vỗ vai y ha hả cười nói: “Có người yêu đang ở trong thành? Nhìn không ra nha, đàn ông quá đi!”
Tuy người nọ thân hình gầy gò, nhưng khi xuống tay lại vô cùng khoẻ mạnh, Ngô Lão Cẩu bị vỗ đau nhịn không được nhếch miệng. Nhưng trước mắt nếu giải thích chuyện này với người ngoài sẽ rất phiền toái, cũng phụ hoạ theo ha hả cười hai tiếng.
A ngờ hai người vừa gặp như đã quen, nói mấy câu đã trở nên vô cùng thân thiết. Hán tử kia cũng nhiệt tình, vì thế quyết định tìm đường gần gần cho y vào thành. Nói đến đây, Ngô Lão Cẩu cũng không tiện giấu diếm nữa, rơi vào đường cùng chỉ đành nói cho hắn biết tình hình thực tế, nhưng che dấu tên của Trương Khải sơn và nguyên nhân, chỉ nói là một vì quan quân họ Trương ở Từ Châu gửi thư muốn y đến một chuyến.
“Họ Trương?” Hán tử kia vuốt cằm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vỗ đùi kêu lên: “Ý cậu là đội trưởng Trương?! Tuy rằng không biết tên đầy đủ của hắn là gì, nhưng tôi có gặp, lúc trước có khoảng thời gian đoàn quân của bọn họ đi qua chỗ này, còn nghỉ chân ở nhà tôi. Lần trước tôi nói muốn tòng quân, nhưng mà thứ nhất là vì mẹ tôi không đồng ý, thứ hai vì bọn họ vội đi đến Từ Châu, đội trưởng Trương còn nói trừ khi bộ đội chiêu binh, nếu không thì quân đội không trực tiếp nhận người nhập ngũ. Lần này vừa đúng lúc đưa cậu qua đó, nói sao thì lão tử cũng muốn thử lại lần nữa.”
Ngô Lão Cẩu không quen nơi này, có người dẫn đường đương nhiên cầu còn không được. Hán tử kia cũng là người sảng khoái, lúc này hắn về nhà thu xếp một chút, hai người liền lên đường.
Cùng người nói nhiều đi chung cũng có điểm tốt, chưa bao giờ phải lo lắng quá buồn chán, hơn nữa có thể hiểu rõ được đối phương trong khoảng thời gian ngắn, trên có tổ tông, dưới có quê hương.
Vừa đi vừa tán gẫu, Ngô Lão Cẩu đã biết người này họ Vương, tuy rằng tuổi củng chỉ khoảng hai lăm hai sáu, nhưng thân hình cao lớn, diện mạo lão luyện, mọi người đều quen gọi hắn là lão Vương. Cha vốn là người Đông Bắc, năm đó ở rễ mới đến Giang Nam, hai tháng trước chết sưới súng của kẻ thù trong chiến dịch, chỉ ngại mẹ già không người nuôi dưỡng mà luôn chưa dám hạ quyết tâm. Hôm nay có cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua, quyết định nhờ hàng xóm chặm sóc tốt cho mẹ già trong khoảng thời gian này, bản thân lén chạy đi.
Lúc nghe đến đó, Ngô Lão Cẩu thậm chí có chút hối hận vì mình mà lão Vương vứt bỏ mẹ già quyết chí tòng quân, nói sao cũng có chút ý dụ dỗ thanh niên tốt. Vì thế quyết định sau khi gặp được đội trưởng Trương, phải xin hắn không đồng ý với thỉnh cầu của lão Vương.
“Tiểu Ngô, nếu cậu chưa gặp qua đội trưởng Trương, sao hắn lại phải viết thư báo cậu đến Từ Châu?” Lão Vương đột nhiên hỏi.
Nhất thời Ngô Lão Cẩu nghẹn lời, dừng một hồi mới đáp: “Kỳ thật tôi cũng không chắc lá thư này có phải là đội trưởng Trương mà cậu nói đã viết hay không, nhưng nếu đến đây, không thử thì làm sao biết?”
Còn một câu y chưa nói ra chính là, bất luận người viết thư là ai, tất nhiên biết mối quan hệ của y và Trương Khải Sơn, cho nên mới chỉ ký một chữ ‘Trương’ chắc chắn như vậy còn viết tình hình gần đây của Trương Khải Sơn để mời y đến Từ Châu.
Bọn họ một người là vì muốn xác định tình hình hiện tại của Trương Khải Sơn, một người là vì muốn nhanh chóng gia nhập quân đội, tuy rằng tâm tư không giống nhau, nhưng vì thời gian cấp bách nên thống nhất băng đường tắt đi mấy ngày mấy đêm. Đợi lúc tìm được đến Từ Châu, cả hai cũng đều bẩn thỉu, mệt mỏi không chịu được.
Trong thời gian tác chiến muốn gặp trưởng quan đương nhiên không phải chuyện dễ dàng, huống chi vừa nhìn hai người đã thấy không phải người trong thành lương thiện.
Vị sĩ binh thủ vệ bên ngoài vẫn còn trẻ, nhìn qua cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, lúc này đang chặn bọn họ bên ngoài.
Ngô Lão Cẩu lấy lá thư trong lòng ngực đưa cho hắn, nói: “Đem phong thư này giao cho đội trưởng Trương của các người, nếu thư là hắn viết, sẽ gặp chúng tôi. Nếu không phải, đến lúc đó xin trả lại cho tôi.”
Vệ binh nhìn y một hồi, sau khi kiểm tra xác định thư không có vấn đề, lúc này mới nửa tin nửa ngờ bảo bọn họ chờ tại chỗ, bản thân cùng một binh sĩ khác thì thầm một lúc, sau đó cầm thư chạy như bay vào trong.
Đợi khoảng một giờ, đợi đến lúc lão Vương bắt đầu chữi thề, tên vệ binh kia đi ra, lại chỉ cho mình Ngô Lão Cẩu đi vào cùng hắn, cản lão Vương lại, chỉ nói đội trưởng không mời những người khác.
Thấy gân xanh trên mặt lão Vương ẩn hiện, Ngô Lão Cẩu sợ hắn nhịn không được làm ẩu, vì thế khuyên rằng lúc nãy không nói với đội trưởng Trương là có hai người đến, sau khi đi vào rồi sẽ quay ra để mời hắn vào. Còn nói đùa, trước mắt đều là súng, lỡ động tay một cái, chỉ tổ rước xui xẻo cho cả hai. Lão Vương không còn cách nào đành chờ ở ngoài, còn lãi nhãi bảo y nhanh lên.
Ngô Lão Cẩu còn tưởng Từ Châu là chỗ quan trọng trong chiến lược, cấp trên phải phái quân đội hùng hậu đến canh gác, nhưng vào trong rồi y mới thấy số quân canh gác phải ít hơn so với tưởng tượng của mình nhiều lắm, thậm chí còn không cảm nhận được không khí sắp có đại chiến ở đây. Nhưng dù sao y cũng không đánh giặc, cho dù trực giác cho thấy có chỗ không đúng, nhưng cũng không thể nói ra nguyên nhân rõ ràng.
Y lắc đầu, tâm nói có lẽ hai ngày nay không nghỉ ngơi đủ, vừa nhấc tóc đã theo vệ binh đi đến một căn phòng tiếp khách, bên tai vang lên một thanh âm dường như đã từng quen biết.
“Ngũ gia, đã lâu không gặp.”