Làm người đứng đầu Lão Cửu Môn, Trương Đại Phật Gia đương nhiên không phải tên thật. Tên của người vốn dĩ là Trương Khải Sơn, chỉ vì truyền thuyết có nói trong vườn nhà Trương gia có chôn một pho tượng phật lớn, cho nên bị mấy người ngoài phố gọi là Trương Đại Phật Gia, ít nhiều cũng có ý tôn kính. Bất quá, thái độ làm người của Trương Khải Sơn quả thật có thể xưng là Phật Gia, ngày thường đều mặc một bộ quân trang màu lục, đối nhân xử thế thì vô cùng ôn hoà, dung mạo vô cùng tuấn lãng nhưng không mấy tươi cười, tuổi tác chưa đến , nhưng do tập luyện trong quân đội lâu ngày, cả thân đều là mùi quân trường. Một câu thôi, dù cho ngài có ngồi thấp hơn ngươi nửa thân, khí thế bức người có thể áp ngươi nửa cái đầu.
Tuy rằng trước mắt những người trong Lão Cửu Môn đều theo Ngô Lão Cẩu đồng ý chuyện Hoắc Tiên Cô là tân đương gia của Hoắc gia, nhưng làm người lớn nhất trong Cửu Môn vẫn có ý nghĩa quyết định, vì vậy nếu lần này có thể tranh thủ sự ủng hộ của Trương Khải Sơn, vị trí tân đương gia kia chắc chắn thuộc về Hoắc Tiên Cô.
Tục ngữ nói, người tốt làm ra của, tiễn phật tiễn tới Tây Thiên.
Ngô Lão Cẩu sờ sờ lông trên cổ Tam Thốn Đinh, khẽ thở dài một cái, “Được rồi, vậy là phải đi đến Trương phủ một chuyến.”
Nhưng mà, không giống lúc chơi với Giải Cửu, lúc đùa giỡn với nhau có thể sống mái một trận, âm mưu quỷ kế gì cũng đều có thể tung ra, Ngô Lão Cẩu không rành mấy chuyện trong quân đội, cho nên bình thường y cũng rất ít cùng dạng quân phiệt như Trương Khải Sơn giao tiếp, sợ phiền toái.
Bất quá, vì ngày cả bản thân cũng không hiểu tại sao phải liều mạng vì chuyện của Hoắc Tiên Cô, Ngô Lão Cẩu quyết định đến nơi mà y ít khi lưu lại quá lâu – Trương phủ ——— Trước kia Trương Khải Sơn hay tổ chức yến tiệc đãi Lão Cửu Môn, y cũng rất không tập trung, cũng không muốn nán lại quá lâu.
Xét thấy giao tình với Trương Khải Sơn không mấy sâu đậm, Ngô Lão Cẩu quyết định trước khi đến Trương phủ thì ghé qua sạp toán mệnh của Tề Thiết Chuỷ xem một quẻ.
Còn chưa đi đến trước sạp, Ngô Lão Cẩu liền nhìn thấy Tề Thiết Chuỷ từ xa xa đã nở nụ cười ôn hoà hỏi: “Ấy, khó được Ngũ gia quang lâm tệ xá, hôm nay muốn xem gì vậy?”
Ngô Lão Cẩu đẩy đầu Tam Thốn Đinh vào trong tay áo, liếc liếc mắt nhìn gương mặt tươi cười của Tề Thiết Chuỷ, tuỳ tiện chọn một cái vòng tay xanh ngọc sáng rực, bĩu môi nói: “Xem bói.”
Tề Thiết Chuỷ vừa cười vừa nhìn gương mặt nửa âm của Ngô Lão Cẩu, nhìn nhìn qué tượng chút chút, sau đó lại “Ồ” một tiếng.
Ngô Lão Cẩu ít khi nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Tề Thiết Chuỷ, tuy rằng vừa nãy chỉ là lướt qua một chút, nhưng cũng xem là một chuyện hiếm có. Vì thể đưa tay lấy thẻ quẻ tượng trong tay Tề Thiết Chuỷ, tiếc rằng bản thân xem không hiểu phù tự trên quẻ, đành phải ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn hắn.
Tề Thiết Chuỷ trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên hướng về Ngô Lão Cẩu cười híp mắt: “Trên quẻ tượng cho thấy hoa đào tình yêu đã nở, Ngũ gia sắp gặp vận may về tình yêu.”
Nghe xong Tề Thiết Chuỷ nói, khoé miệng Ngô Lão Cẩu đột nhiên co rút.
Đào hoa? Chẳng lẽ vì giúp Hoắc Tiên Cô nên nàng ta lấy thân báo đáp? Vẫn là nói giúp nàng, về sau sẽ không cần nhìn đến cô nương xinh đẹp khác cho nên đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn?
Nếu không phải vì mình tự nhiên mơ mơ hồ hồ đi giúp đỡ Hoắc Tiên Cô, có thể, Ngô Lão Cẩu thà không có bất cứ quan hệ gì với nữ nhân nhà họ Hoắc —— nữ nhân quá thông minh và xinh đẹp thường khó đối phó, hai điểm nay nữ nhân Hoắc gia đều chiếm toàn bộ.
Không nghe được tin tức tốt, Ngô Lão Cẩu buồn bực ôm Tam Thốn Đinh rời khỏi sạp toán mệnh của Tề Thiết Chuỷ. Nhìn thấy bóng dáng y đi xa, Tề Thiết Chuỷ chậm rãi thu lại nụ cười bên miệng, có chút đăm chiêu gật gật đầu.
Lúc Ngô Lão Cẩu hoàn toàn tỉnh táo lại, y đã đứng trước cửa nhà Trương gia.
Cái gọi là hầu môn (nhà giàu) sâu như biển, Trương gia đứng đầu Cửu Môn, độ phô trương trong nhà cũng rất không vừa. Lúc Ngô Lão Cẩu chưa đi đến Trương phủ, đã có ba hạ nhân đi bẩm báo cho quản gia của Trương gia. Lúc gặp Trương Khải Sơn đang ở thư phòng xử lí việc quân chính, quản gia định để cho hạ nhân báo cáo, bảo là Trương Đại Phật Gia không có nhà, ngày mai lại đến. Ai ngờ Trương Khải Sơn nghe được quản gia và hạ nhân đối thoại như vậy, lập tức ngăn cản chỉ thị của quản gia, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới phân phó hạ nhân mời Ngô Lão Cẩu vào phòng khách, nói là hiện tại xử lý công vụ có chút mệt mỏi, vừa hay có một số chuyện cần bàn bạc với Ngũ gia này nọ.
Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, vì vậy lúc Ngô Lão Cẩu còn đang phân vân đứng trước cửa Trương phủ không biết mở miệng thế nào, đã nhìn thấy cửa nhà Trương gia mở ra chào đón y một cách thân thiết, vẻ mặt niềm nở mời y vào Trương phủ.