Xem ra con nữ thi này đúng là khắc của lão tử!
Ngô Lão Cẩu lại bình tĩnh trong sợ hãi. Nếu thân thể không thể động, thì cổ vẫn còn có thể xoay, tâm vẫn còn có thể chữi, mẹ nó, lão tử không tin một con bánh tông giả không có thật thể này có thể ăn lão tử ngay tại đây!
Nhưng trên thực tế thì, gương mặt có hai hàng huyết lệ đối diện bỗng nhiên mở miệng nở nụ cười, Ngô Lão Cẩu thậm chí có thể nhìn thấy hai hàng răng nanh nhọn hoắc vàng ố của nó đang từ từ kề vào cổ mình, sau đó thật sự cắn vào một cái.
Một trận đau nhức từ miệng vết thương chạy lên, máu tươi chảy ra, mùi máu tươi nồng nặc và mùi thối rửa lan khắp thạch thất, làm cho thần trí không tỉnh táo của Ngô Lão Cẩu trong phút chốc trấn tĩnh trở lại.
Cả ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt. Lần trước may mắn lắm mới nhặt được cái mạng về, không ngờ lần này vẫn phải chết trong đấu. Nhưng Trương Khải Sơn và Chung thanh còn chưa ra ngoài, bọn họ không thể chết trong này được, chỉ cần chặn con mị này lại, Tam Thốn Đinh chắc chắn có thể dẫn bọn họ ra ngoài. Nhất định phải đưa bọn họ ra ngoài!
Ý thức muốn sống mãnh liệt khiến Ngô Lão Cẩu cảm giác được ngón út tay phải mình hình như giật một cái, lập tức thuận thế siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mang lại cảm giác đau đớn mãnh liệt, cuối cùng cả thân thể cũng có thể cử động.
Dường như cảm nhận được Ngô Lão Cẩu đang giãy dụa, mị đột nhiên buông miệng, chuyển thành dùng móng tay siết cổ y. Phát hiện khoảng trống trong lúc này, Ngô Lão Cẩu ngã người ra sau, xoay người một cái né tránh khống chế của mị, không ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm suýt chút đã ngã xuống. Vừa rồi bị cắn rất sâu, mất máu cũng khá nhiều.
Ngô Lão Cẩu dùng tay trái che miệng viết thương trên cổ còn đang chảy máu không ngừng, thở phì phò nhìn mị đang tới gần, giật mình một cái, đột nhiên nhớ ra, Trương khải Sơn từng nói cái gương đồng này có thể ăn linh hồn của người sống, nói cách khác, có thể dễ dàng dẫn người ta rơi vào ảo giác thậm chí thần rối loạn. Nếu lúc này thạch thất chỉ còn lại một mình mình, chứng tỏ có thể mình đã rơi vào ảo cảnh. Cũng chính là, những chuyện này đều giả. Nhưng cảm giác đau đớn trên cổ và máu đều là thật, trong mũi tràn ngập mùi máu, đang mãnh liệt kích thích giác quan của Ngô Lão Cẩu. Như vậy, hiện tại phải nghĩ xem làm sao để phá ảo giác này!
Tinh mị đang đến gần đột nhiên dừng bước, gương mặt của nữ thi cũng dần dần mơ hồ, khôi phục lại hình dạng không có ngũ quan trước đó, thậm chí màu đen đậm lúc nãy cũng đã nhạt hơn một chút.
Ngô Lão Cẩu nhìn thấy, không khỏi mừng rỡ, xem ra đã đoán trúng rồi, nếu người có ý thực vượt qua mị, cũng có thể thoát khỏi khống chế của nó.
Quả nhiên, thân thể của mị càng lúc càng mờ nhạt, cho đến lúc biến thành bán trong suốt, Ngô Lão Cẩu cũng nhìn thấy Trương Khải Sơn và Chung Thanh. Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của y cũng cứng đờ. Bởi vì, y nhìn thấy Chung Thanh đang cầm súng nhắm bắn Trương Khải Sơn, nhưng trong tay người kia lại không có vũ khí gì đang chờ chết.
Chắc chắn, Chung Thanh cũng đã bị mị khống chế, trong lúc đánh nhau đã đoạt súng của Trương khải Sơn, hoặc có thể giải thích là Trương Khải Sơn không muốn làm hại vị phó quan đang mắc kẹt trong ảo giác, mới để cho bản thân trở thành người chịu khống chế.
Một tiếng cười sắc bén mà kỳ lạ phát ra từ phía Chung Thanh, ánh mắt hắn đỏ tươi nhìn về phía Ngô Lão Cẩu, “Ngươi không chết, vậy để hắn chết thay ngươi!”
Ngô Lão Cẩu đột nhiên tỉnh ngộ, lúc nhìn qua Trương Khải Sơn, phát hiện ánh mắt hắn đang u mê, rõ ràng là không nhận thức được hoàn cảnh. Hai người bọn họ đều đã mất đi ý thức!
Trước khi Ngô Lão Cẩu kịp rút đoản kiếm ra đánh rớt súng trong tay Chung Thanh, một tiếng súng vang vọng cắt đứt ý định đó của y. Y thấy dòng máu đỏ tươi từ ngực trái Trương Khải Sơn chảy ra thấm ướt bộ quân phục. Còn có âm thanh cơ thể Trương Khải Sơn ngã xuống đất. Gương mặt Chung Thanh sau khi nổ súng cũng trở nên mê mang.
Ngô Lão Cẩu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một người mạnh mẽ như Trương Khải Sơn sẽ chết, càng không ngờ hắn sẽ chết trong tay người nhà. Hoặc là nói, là bởi vì mình mà chết trong đấu. Nếu không phải mình kéo Chung Thanh, hắn sẽ không kẹt trong mê quan trận. Nếu Trương Khải Sơn không phải đến để cứu người, hắn chắc chắn có thể sống sót ra khỏi đây. Đương nhiên, nếu mình không đi cùng Trương Khải Sơn đến đây, có lẽ sẽ không ai phải chết.
Như vậy, lúc trước vì cái gì không nói hai lời đã đồng ý tới đây? Là vì cảm thấy mắc nợ Trương Khải Sơn sao? Còn nhân tình của Hoắc Tiên Cô, đã sớm thanh toán xong. Là bởi vì muốn dìu dắt A Sinh? Như vậy cũng không đến mức mình phải tự hạ đấu. Có lẽ, là khi Trương Khải Sơn nói “Sau đó cần cậu hỗ trợ hạ đấu thêm lần nữa.”
Trước kia, trước khi hạ đấu đều có thể định liệu trước mọi việc, nhưng lần này hạ đấu lại luôn cảm thấy không đúng ở đâu, lo lắng mọi việc không thể trôi chảy. Lúc ấy cho rằng chỉ cần lấy được báu vật là xong, lần này lại dính vào nhiều thế lực ngầm, không chỉ liên quan đến Cửu Môn, mà còn ảnh hưởng đến người ở Bắc Bình. Nhưng mà, còn có một nguyên nhân bản thân không thừa nhận —– trong tâm dường như là, có một người luôn bận tâm, khi hạ đấu lại cảm thấy không có chút vướng bận.
Sau cái đêm ở Biều Tử Lĩnh, Ngô Lão Cẩu không muốn nhìn thấy nhất là người chết trong đấu, bởi vậy, chỉ cần có một đường sống, y sẽ dốc toàn lực để cứu người. Nhưng mà, Ngô Lão Cẩu lại phát hiện, người mà y không muốn hắn chết nhất, lại chết ở trước mặt mình.