Nhị Nguyệt Hồng vốn xuất thân là hí tử, là cái nghề dễ bị người khác coi rẻ nhất, vô luận là nhìn thấy phong hoa tuyết nguyệt hay là tình cảm nhân gian đều nhiều hơn người khác. Nhưng hắn dám một thân một mình dẫn dắt đám người của đoàn hát đi xa tám dặm ăn cơm người chết, cũng ngồi lên vị trí thứ hai trong Cửu Môn.
Tuy rằng đều là người của Thượng Tam Môn, Nhị Nguyệt Hồng đối với ai cũng đều có thể cười đùa một cách hời hợt, thật không giống bộ mặt bình tĩnh hằng ngày của Trương Khải Sơn, càng không giống Bán Tiệt Lí tàn ác nổi tiếng. Trên phố đồn đãi, kỳ thật Nhị Nguyệt Hồng mới là người tàn nhẫn nhất trong ba người của Thượng Tam Môn, chỉ là, chưa có ai từng nhìn thấy hắn độc ác bao giờ. Tựa như, không có ai từng nhìn thấy hắn tức giận. Bởi vì, hắn chỉ giận với chính bản thân hắn, như vậy mới che chở cho cả gánh hát sống qua ngày được. Trong những đồ đệ đã dạy, không ai là không tôn kính hắn, thậm chí là Trần Bì A Tứ đã bị trục xuất.
Trong những lần lăn lộn giữa sinh tử nhiều năm qua mà Ngô Lão Cẩu đút kết được, lòng người còn đáng sợ hơn quỷ thần. Quỷ thần dễ tránh, lòng người khó dò. Sau khi gặp được Nhị Nguyệt Hồng, y cũng từng thì thầm với Giải Cửu, nếu Tiểu Cửu cậu giỏi về bố trí, Lão Bát giỏi về tướng số, vậy Nhị gia kia chính là giỏi nhìn người. Cho dù cậu là người có địa vị cao hay là một đám tay sai, ở trước mặt Nhị Nguyệt Hồng quả thật không có gì khác biệt.
Chỉ cần là người, đều sẽ có dục vọng, nhưng đáng sợ chính là, cậu hầu như không thể nhìn thấy Nhị Nguyệt Hồng có dục vọng đối với bất kỳ thứ gì. Một người không bao giờ khát cầu lúc nào cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy khát cầu trong lòng người khác.
Y nhớ rõ, lúc ấy Giải Cửu suy nghĩ rất lâu, nói lại một câu: Có lẽ, là thứ gì đó từng rất quý giá đã bị mất đi.
Ngô Lão Cẩu không hiểu vì sao Giải Cửu lại nói vậy, nhưng cũng không tiện hỏi, sau này không không muốn hỏi.
Bất quá, nguyên nhân chính là vì Nhị Nguyệt Hồng không làm mặt lạnh, cho nên tuy quan hệ với Cửu Môn xưa nay không tốt hơn là bao, ít nhất cũng không tệ. Lời nói của hắn tuy không có lực bằng lời nói của Trương Khải Sơn, nhưng cũng không ai dám nghi ngờ tính chính xác trong lời nói của hắn.
“Trong cái đấu này, Tam Thốn Đinh cũng được xem như có chút tác dụng.” Ngô Lão Cẩu nhẹ nhàng vuột lông an ủi con chó nhỏ có chút nóng nảy trong lòng ngực, ngữ khí nghe không ra cảm xúc. Nhưng ý trong lời nói cũng rất rõ ràng, trừ phi bất đắc dĩ, A Tĩnh sẽ không bỏ Tam Thốn Đinh lại, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
Nhị Nguyệt Hồng nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười: “Đã sớm nghe nói năng lực của con chó này không tệ, bây giờ có thể hỏi nó xem có biết được thêm gì không?”
Ngô Lão Cẩu vuốt chân Tam Thốn Đinh, y biết Nhị Nguyệt Hồng không có nhiều quan niệm về tôn ti lắm, mặc dù không bày ra vách ngăn với Trần Bì A Tứ. Bình thường có lẽ là nhờ thân cận với Giải Cửu, Nhị Nguyệt Hồng và bọn họ cũng sẽ không tự nhiên nói đùa. Chỉ là, không ngờ bây giờ lại đùa giỡn với Tam Thốn Đinh.
Nhưng Ngô Lão Cẩu rất nhanh ý thức được, Tam Thốn Đinh cũng có khả năng sẽ nói ra được bọn A Tĩnh đã bị lạc đến đâu.
Đương nhiên, không phải chó nói tiếng người, mà chỉ cần tìm được hướng mà bọn họ đi là được.
“Không có thời gian.” Trương Khải Sơn bên cạnh đột nhiên nói.
Chỉ kịp nhìn thấy Trương Khải Sơn đột nhiên nắm cánh tay kéo y vào trong lòng ngực, lập tức nghe được giọng của Hoắc Tiên Cô cách đó vài bước: “Là a-xít!”
Một giọt chất lỏng màu lục rơi gần ngay sát chóp mũi Ngô Lão Cẩu, vừa chạm mặt đất liền sinh ra làn khói nhẹ.
“Thì ra vừa rồi Tam Thốn Đinh đột nhiên nổi giận là vì ngửi được mùi a-xít?” Ngô Lão Cẩu sờ sờ mũi, vừa kinh ngạc nhưng cũng không quên nhét Tam Thốn Đinh về lại tay áo, ngửa đầu nhìn, phát hiện những tảng đá trên đỉnh đầu không ngừng chảy ra một loạt chất lỏng màu xanh. Hoắc Tiên Cô là một cô gái yêu sạch sẽ, nhìn thấy trên đầu sắp có nước bẩn rơi xuống, đã hơi hơi chau mày.
Mẹ nó, không lẽ bây giờ thật sự đang ở trong dạ dày của cái thứ này? Bất giác dạ dày của Ngô Lão Cẩu quay cuồng một trận, nhưng rõ ràng vừa nãy Trương Khải Sơn nói đúng, bọn họ không có thời gian để ghê tởm nữa, vì trên đỉnh đầu đã bắt đầu có càng nhiều a-xít bắt đầu nhỏ xuống.
Trong huyệt không có thứ gì có thể che chắn, lúc bọn họ ướt sũng, cũng chính là lúc da bị a-xít hoà tan.
Không ai muốn ngồi chờ chết, huống chi là người của Lão Cửu Môn.
Khi hạ đấu vì dưới đất lạnh lẽo, để tránh gặp phải muỗi chít, nên bọn họ đều mặc một lớp áo khoác phòng thân. Chỉ là lúc trước Ngô Lão Cẩu bị thương ở vai phải, áo khoác cũng không còn nguyên vẹn.
Khi đang mau chóng cởi áo khoác bên ngoài ra, phản ứng đầu tiên của Ngô Lão Cẩu là Trương Khải Sơn đang mặc quân trang, rất khó để vừa cởi đai lưng vừa cởi áo cùng lúc. Nhưng mà, y phát hiện mình đã xem nhẹ năng lực hành động của Trương Khải Sơn.
Lúc Ngô Lão Cẩu đang định đem áo khoác của mình trùm lên đầu Trương Khải Sơn, một cái áo khoác quân đội cũng vừa lúc vòng qua bảo vệ đầu y.
Không kịp tự hỏi là Trương Khải Sơn đã cởi cái đai lưng khó khăn kia rồi cởi áo từ khi nào, Ngô Lão Cẩu phát hiện người bên cạnh không có ném cái áo nhìn như bị chó cắn của mình xuống, chỉ thản nhiên nói một câu: “Áo khoác quân đội có tác dụng phòng hộ tốt hơn.”
Nếu Trương Khải sơn đã không có ý định đổi lại, Ngô Lão Cẩu cũng không tranh luận, lập tức quay đầu nhìn những người khác. Y biết rõ những người trong Cửu Môn đều có năng lực tự bảo vệ mình, ngay cả Hoắc Tiên Có có chút đáng lo cũng đã phòng vệ đầy đủ, ngoài ý muốn chính là A Sinh cũng lanh lợi tay chân, chỉ thấy hắn đã sớm lột áo trùm lên đầu, thân thể gầy teo cũng không quên bảo vệ cái thi kén được bọc lại.
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, nếu không nhìn lầm, cái thi kén kia hình như hơi giật giật,
Sau khi Đại Bảo mang bọn họ đến đây, hoặc là muốn đuổi cùng giết tận bọn họ, hoặc là nơi này có món đồ mà bọn họ cần.
Chỉ là, bọn họ thật sự sắp không còn thời gian nữa rồi.