Đổ đấu kiêng kỵ nhất, chính là tham lam và dục vọng.
Giống như truyền thuyết Ma thổi đèn, người trộm mộ không cần phải lấy đi tất cả đồ vật trên người chủ mộ. Sở dĩ người mới xuống đấu dễ chết, thường là vì tham lam tất cả những bảo vật mà họ thấy trong đấu mới tự tìm đến đường cùng. Về điểm ấy, vô luận là khi hạ đấu, hay là trong xử sự hằng ngày, Ngô Lão Cẩu là người nếm trải rỏ ràng nhất. Y vẫn nhận định, làm người không thể đoạn tuyệt, mọi việc đều phải chừa một con đường lui, bằng hữu nhiều chung quy không phải chuyện xấu. Mặc dù bánh tông không biết khái niệm bằng hữu là gì, nhưng để lại vài thứ béo bở để người hạ đấu sau còn có thứ mà lấy cũng là một loại đạo nghĩa.
Mà đối với đám người Lão Cửu Môn sành sỏi đổ đấu chỉ có mang người khác đi gắp lạt ma mà không phải bị người khác gắp lạt ma mà nói, hiển nhiên cũng không thể phạm phải sai lầm của người mới. Mục đích của chuyến hạ đấu này chí có một, lúc hy vọng tan biến và vọng tưởng được chứng thực, đám thổ phu tử trước kia thấy quan tài như thấy người thân bây giờ bỗng chẳng còn chút hứng thú với mấy cái quan tài bên cạnh.
Ngoại trừ A Sinh.
Người còn trẻ thấy mấy cái quan tài chưa mở đương nhiên sẽ nhớ mãi không quên, thấy mọi người không có ý định khai quan, trong lòng cũng không nhịn được. Bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được đây, bây giờ lại tay không ra về, nghĩ sao cũng khó mà chấp nhận được. Trong những người này, hắn chỉ thân cận với Ngô Lão Cẩu. Cuối cùng nhịn không được sà đến bên cạnh y, lúng ta lúng túng hỏi: “Ngũ gia, chúng ta cứ như vậy mà đi, có phải có chút …….. đáng tiếc?”
Lúc này Ngô Lão Cẩu đang suy nghĩ xem làm sao đưa A Tĩnh đang hôn mê ra khỏi đây, nghe vậy ngẩng đầu nhìn A Sinh một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta đều còn sống, hơn nữa đã biết được thứ đồ nên biết, không phải sao?”
A Sinh nhìn thấy gương mặt thường ngày luôn cười nói vui vẻ khó có thể nghiêm túc của y, đôi đồng tử màu nâu phản chiều rõ ràng bóng hình của hắn, trong mắt lại không mảy may chút ý cười, thậm chí còn có chút bi thương khó nói. A Sinh bỗng hơi hoảng hốt, sau đó trong đầu nhanh chóng hiểu ra, người trước mắt này không có chút khí chất của kẻ trộm mộ mà lại có phong độ của văn nhân tri thức, người có thể xưng huynh gọi đệ với bất kỳ ai, người xem chó như mạng sống cũng tự xem mình là người nghèo hèn, khí tức của y dù thường xuyên bị nụ cười che giấu, nhưng vẫn khiến người khác tôn xưng hắn là Trường Sa Cửu Môn Cẩu Ngũ gia.
Ngô Lão Cẩu thấy A Sinh cứng đơ nhìn mình không nói được lời nào, nghĩ trong lòng hắn vẫn không bỏ được bảo vật trong mộ, chỉ đành nâng tay vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của hắn, lắc đầu cười nói: “Ra khỏi đấu, về Trường Sa sẽ mời cậu ăn thịt chó kho tàu ngon nhất.”
A Sinh không tự chủ mà gật đầu theo, sau đó xoay người, lại đột nhiên phát hiện sau lưng không biết từ khi nào đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng rõ ràng Ngô Lão Cẩu không hề biết lời nói và hành động của mình đã khiến cho A Sinh sinh ra nhiều áp lực, bởi vì giây tiếp theo y đã bị tiếng sủa của Tam Thốn Đinh truyền từ đáy động lên thu hút lực chú ý. Có lẽ là bị một tầng quan tài sắt ngăn lại, tiếng sủa nghe có chút nặng nề.
Không ai biết làm sao Tam Thốn Đinh có thể đi vào trong quan tài sắt bị phong kín đến một con kiến cũng chui không lọt kia ——- đây chính là thắc mắc của tất cả mọi người khi hợp lực mở cái nắp quan tài nặng khủng khiếp đó, càng câm nín hơn khi vừa mở quan tài ra còn thấy một người còn sống ở cùng Tam Thốn Đinh.
“Chung Thanh?!” Biểu tình của Ngô Lão Cẩu có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn kinh ngạc chính là ý cười ẩn giấu trong thở dài nhẹ nhõm.
Không khác với dự tính ban đầu, dưới quan tài là một con đường tối đen, Chung Thanh đang ôm Tam Thốn Đinh trong tay, tựa hồ vừa đi từ dưới lên. Một tay hắn chống vào vách quan tài, trước khi trèo lên còn không quên gật đầu hành lễ với Trương Khải Sơn, sau đó giao Tam Thốn Đinh cho Ngô Lão Cẩu, giải thích: “Sau khi mọi người rời khỏi quá lâu, tôi lo lắng xảy ra chuyện, lúc đi lên thì bị lạc, không ngờ gặp được Tam Thốn Đinh, may mắn có nó dẫn đường.”
Ngô Lão Cẩu bừng tỉnh, thì ra lúc trước Tam Thốn Đinh đột nhiên chui vào động, chắc là vì ngửi được hơi thở của Chung Thanh, biết hắn đang lạc đường, cho nên mới chủ động đi xuống dẫn đường. Không ngờ vừa lúc khởi động cơ quan, quan tài sắt tự động đóng lại chặn mất đường về. Nếu ở trên không hợp lực mở nắp quan tài ra, sợ là muốn lên được còn phải tốn chút sức lực.
“Quả nhiên tính cách y chang nhau.” Trương Khải Sơn đột nhiên lẩm bẩm.
Nhưng hắn nói quá nhỏ Ngô Lão Cẩu nghe không rõ lắm, cho là Trương Khải Sơn muốn bàn giao gì đó, vì thế vừa vỗ về lông Tam Thốn Đinh khen thưởng nó, quay đầu lại kinh ngạc hỏi:”A?”
Trương Khải Sơn thấy hai cặp mắt sáng ngời của một người một chó, mà phó quan thất lạc cũng đã quay về an toàn, bỗng nhiên tâm tình trở nên không tệ.
Sau đó mọi người theo Nhị Nguyệt Hồng quay lại đường cũ, ngoài ý muốn là không có gặp bất kỳ phiền toái gì. Mà Ngô Lão Cẩu phát hiện, ngoại trừ Nhị Nguyệt Hồng không ai có thể đi con đường này. Bởi vì vốn là vách núi trống không cao vút có mấy sợi dây thừng bắt qua, rõ ràng là lúc trước Nhị Nguyệt Hồng đã dùng một cái cán chống qua vách tường đến được vách núi đen đối diện, sau đó mới làm một cái cầu tạm thời.
Bất đồng ý kiến duy nhất của mọi người là có cần phải tìm Trương Ngọc Lân bị mất tích hay không, và làm sao cõng A Tĩnh đang hôn mê trở về.
Ngô Lão Cẩu thấy mọi người nhìn nhau chăm chú, cuối cùng nhờ một câu của Trương Khải Sơn “Hắn có thể xuống đó một mình, cũng sẽ có thể tự mình trở lên” để bỏ đi những ý kiến đơn lẻ.
Vấn đề thứ hai là Ngô Lão Cẩu định cõng A Tĩnh trở ra, bởi vì người là y cứu ra, huống chi lúc này sức khoẻ của mọi người cũng không còn ở trạng thái tốt nhất nữa, không thể để người khác gánh vác nghĩa vụ này. Nhưng dưới cái nhìn lạnh nhạt nhưng thật ra là đang kịch liệt phản đối của Trương Khải Sơn, cuối cùng thì A Tĩnh được Trương Khải Sơn và người có thân thủ tốt nhất là Hắc Bối Lão Lục thay phiên nhau cõng, mà Ngô Lão Cẩu nói sao cũng không đồng ý để cho Trần Bì A Tứ thân thủ không tồi cõng phụ, tuy là hắn cũng không hề có ý định này.
Ngô Lão Cẩu là người cuối cùng chui ra khỏi mặt đất.
Lúc trước khi giải quyết bất đồng của hai người, y đồng ý điều kiện của Trương Khải Sơn là mình sẽ đi sau. Chỉ là không ngờ mọi người đi về còn nhanh hơn thỏ, trên đường y còn phải tránh né một đám kiến đen nên không thể không dừng lại một chút, cuối cùng là bị tụt lại.
May là Tam Thốn Đinh vẫn yên lặng nằm trong tay áo, giống như trước kia một mình mình tự vào tự ra khỏi đấu.
Lúc nhận được luồng không khí mới mẻ, Ngô Lão Cẩu hít một hơi để thải ra những khí dơ bẩn trong phổi, sau đó mới cảm giác được một lần nữa tái sinh. Trước mắt vẫn là cái miếu như lúc đi vào, chỉ là lối ra đổi thành dưới táng cây hoè sau miếu.
Ngô Lão Cẩu bò lên quan sát phía trước, có một người không đứng ở lối ra, bỗng nhiên trong lòng có chút mất mát. Y vốn nghĩ rằng, ít nhất cũng có một người sẽ chờ đợi y.
Chẳng lẽ lúc trước mình rẽ nhầm lối nên bị lạc với mọi người rồi? Y nghĩ như vậy, chợt nghe bên tai vang lên giọng nói đã quen thuộc suốt mấy ngày nay.
“Cậu đã quên cá cược của chúng ta?”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu, tầm mắt chạm phải đôi mắt sáng như ánh mặt trời của Trương Khải Sơn, tim nhất thời ngừng đập nửa nhịp.
—– Màn [Lão Cửu Môn đổ đấu ký] hoàn ——–