Tiếng ca trong phòng khách đúng là ca sĩ mà bà yêu thích nhất. Trong ấn tượng của Lâm Gia Duệ, mẹ Lâm Dịch là một người tao nhã xinh đẹp, là một người phụ nữ truyền thống. Bà nói năng nhẹ nhàng, ở nhà lúc nào cũng trang điểm, thường mặc xường xám màu xanh, trên đó thêu đóa mẫu đơn lớn tinh xảo diễm lệ, cúc áo trên cổ có đính một viên trân châu nhỏ.
Bà rất thích khiêu vũ. Lâm Gia Duệ lúc nhỏ thi thoảng đi qua thư phòng, từ khe cửa thấy bà mặc chiếc xường xám ấy, đi một đôi giày thêu hoa khiêu vũ cùng ông nội.
Khi đó trong thư phòng cũng mở bài này.
Chầm chậm, sầu bi, tự sự.
Lâm Gia Duệ theo từng nhịp sầu triền miên đến trước mặt Lâm Dịch, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
“Chú uống rượu?”
“Một chút. Em về muộn quá, tôi chờ phát chán.”
Lâm Dịch cười vô cùng đẹp, từ salon chậm đứng lên, hai tay vòng bên hông cậu.
Lâm Gia Duệ chưa từng khiêu vũ cùng đàn ông, chỉ sợ giẫm lên chân Lâm Dịch thật, liền cởi giày chân trần bước trên sàn.
Hai người đứng ôm nhau, chóp mũi dường như chạm chóp mũi. Trong đầu Lâm Gia Duệ nhớ không nổi một điệu nhảy, chỉ biết nhẹ nhàng đung đưa theo Lâm Dịch, bên tai là giọng hát khàn khàn ngân lên những nốt cao, tựa như tiếp sau đó sẽ vỡ vụn.
Cảm giác lành lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, cậu đột nhiên nhớ lại ngày mẹ Lâm Dịch đứng trên mái nhà Lâm gia nhảy xuống, bà cũng mặc cái xường xám xanh kia. Bà trang điểm tỉ mỉ, gương mặt tuyết trắng mịn màng, đôi môi đỏ tươi, miếng vải sắc xanh dính mảng lớn máu tươi, giống như những đóa hoa xinh đẹp nở rộ.
Cảnh tượng ghê người như thế đủ để khiến Lâm Gia Duệ cả đời khó quên, huống chi Lâm Dịch lúc ấy không lớn hơn cậu mấy tuổi?
Lâm Dịch che giấu khá tốt. Hắn lúc ấy đã nghi ngờ thân thế của bản thân nhưng giả vờ chẳng biết gì, cứ sống như không việc gì ở Lâm gia. Hắn đem hận thù giấu dưới đáy lòng, kiên nhẫn chờ tới thời cơ thích hợp, đâm kẻ thù một nhát trí mạng.
Lâm Gia Duệ vẫn nhớ rõ Lâm Dịch dịu dàng chăm sóc mình thế nào, vẻ mặt ôn hòa, vui vẻ chuyện trò — cậu đã từng gặp diễn viên diễn rất đạt cũng không bằng được hắn.
Cậu nhắm mắt không nghĩ lại nữa, cằm tựa lên vai Lâm Dịch, nói: “Một điệu chắc nhảy xong rồi nhỉ?”
“Tôi đổi ý rồi.” Tay Lâm Dịch siết chặt thắt lưng cậu, “Tính để em nhảy đến sáng luôn.”
Lâm Gia Duệ chỉ có thể cười khổ: “Mong chân tôi không bị rút gân.”
Lâm Dịch im lặng, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ở với tôi một lúc, chỉ cần qua đêm nay là ổn.”
Lâm Gia Duệ “Ừ” một tiếng, hai chân giẫm lên chân Lâm Dịch, tay vòng ôm lấy cổ hắn, trán tựa trán.
Tiếng hát đã ngừng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người gần sát, không phân rõ là của ai. Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Dịch bỗng gọi: “Tiểu Duệ.”
“Sao?”
“Mười năm nay em trải qua thế nào?”
“Đến trường, tốt nghiệp, đóng phim, ừm… sau đó chú trở lại.”
Thời gian mười năm dài như vậy, từ miệng Lâm Gia Duệ nói ra thành một câu nhẹ bẫng. Tựa như khoảng trống mười năm này chưa từng tồn tại, tựa như Lâm Dịch ra ngoài du lịch rồi trở về gặp cậu mà thôi.
Lâm Dịch nói: “Em không hỏi tôi sao?”
“Không cần hỏi cũng biết, khẳng định so với trải nghiệm của tôi phấn khích hơn nhiều.”
“Nếu như bảo, tôi vẫn luôn nhớ về em, em có tin không?”
Lâm Gia Duệ chỉ cười không nói.
Cậu nghĩ Lâm Dịch nhất định say rồi, chứ lúc hắn tỉnh, chả bao giờ nói thế cả.
“Tôi có một lần bị thương, hôn mê vài ngày, chút nữa không tỉnh lại. Lúc ấy trong lòng tôi nghĩ, nhất định phải trở về gặp em dù chỉ một lần.” Lâm Dịch đưa tay sờ mặt Lâm Gia Duệ, giống như xác định sự tồn tại chân thật của cậu, “Sau khi việc kia xảy ra, tôi liền hối hận, dù báo thù cũng không nên lợi dụng em. Tiểu Duệ, tôi…”
Lâm Gia Duệ không đợi hắn nói xong, đưa môi mình lên chặn câu nói kế tiếp.
Kết quả đêm đó không nhảy đến sáng.
Vừa qua mười hai giờ, Lâm Gia Duệ liền ngủ. Cậu không biết Lâm Dịch ngủ lúc nào, hôm sau tỉnh dậy, hai người đang nằm trên giường.
Lâm Dịch chỉ khác thường tối hôm ấy, sau đó lại khôi phục như thường. Cuối năm tới gần, mọi người ai cũng bận vô cùng, Lâm Gia Duệ không để tâm nhiều, một lòng đặt vào bộ phim.
Bởi vì trước đó bị trì hoãn một thời gian, mấy ngày nay đoàn làm phim sắp xếp đẩy nhanh tiến độ, quay đến tận ngày tháng . Lại còn là chạy ra biển quay cảnh hoàng hôn, chờ đến khi kết thúc trời đã tối. Ngày này hoạt động đặc biệt nhiều, cho dù không có hoạt động gì thì cũng muốn cùng người nhà hoặc bạn bè tụ tập, ai muốn tới bờ biển hứng gió chứ? Người trong đoàn làm phim không phải không oán hận nhưng chính Lâm đại đạo diễn hạ mệnh lệnh, ai dám nói thêm gì.
Ngày hôm đó, thời tiết phi thường quang đãng.
Lâm Gia Duệ giữa trưa mang theo đám người lao ra biển, tìm được vị trí tốt lắp đặt thiết bị, toàn tâm toàn ý chờ mặt trời lặn. Đây là mùa lạnh nhất trong năm, gió lạnh thấu xương thổi lên người, khiến người ta chịu không nổi. Lâm Gia Duệ cùng mọi người trốn trong xe, buổi trưa trôi qua, tiểu trợ lí chạy tới gõ cửa kính xe, “Đạo diễn Lâm, đồ ăn đưa tới rồi!”
“Đồ ăn gì?”
“Bữa xế.”
Lâm Gia Duệ nghiên cứu nội dung phim, ghét nhất bị người quấy rầy, thanh âm lạnh như băng: “Ai gọi đồ?”
“Ơ, không phải anh gọi sao? Người ta bảo là đến tìm anh.”
Lâm Gia Duệ giật mình, không nhớ rõ đã làm việc này. vừa xuống xe, liếc mắt một cái thì phát hiện chiếc xe quen thuộc.
Là xe của Lâm Dịch. Hắn tự lái xe đến, trên mặt đeo chiếc kính râm, hắn mặc một chiếc áo măng-tô, tôn lên dáng thon dài, đứng dựa bên cạnh xe vẫy tay với Lâm Gia Duệ.
Cậu bước nhanh tới: “Sao chú lại đến đây?”
Lâm Dịch mở cửa sau xe, xách ra một túi nilon trên đó còn in tên một nhà hàng. Hắn tháo kính xuống, xoa xoa mắt nói: “Đưa đồ ăn.”