Cựu Mộng

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Vi Vi ngồi ở phòng trà, vừa lật hợp đồng Lâm Gia Duệ mang đến vừa giật mình. Cô không phải chưa từng gặp chuyện này, sớm biết mấy nhà có tiền ra tay dứt khoát nhưng thật sự không nghĩ Lâm Gia Duệ chi mạnh vậy, trả giá lớn chỉ vì đổi lấy một tờ hôn thú.

Cô xem hợp đồng mấy lần, thừa nhận điều kiện trong đó quả thật mê người, nhưng vẫn chưa quyết định, ngồi ở ghế nhìn Lâm Gia Duệ đang uống trà bên cạnh, nói: “Em có thể hỏi một vấn đề không?”

Lâm Gia Duệ làm tư thế xin mời.

Bạch Vi Vi liền hỏi: “Đạo diễn Lâm vì sao chọn em?”

Lâm Gia Duệ không giấu cô, sảng khoái nói: “Thời gian của tôi khá kín, muốn tìm người thích hợp thì mất công quá, vừa lúc tôi coi như cũng biết Bạch tiểu thư, chọn cô coi như bớt được phiền toái.”

Tóm lại là rất tiện.

Bạch Vi Vi nghi ngờ, cậu ta tuyển nữ chính so với chọn vợ còn tốn tâm sức hơn. Cô giơ hợp đồng trong tay lên: “Anh nếu muốn tìm một nửa kia, vì cớ gì phải tốn nhiều tiền thế.”

“Không hề gì,”Lâm Gia Duệ đổi tư thế ngồi, hai tay đặt lên bàn, “Tiền đối với tôi chỉ là những con số.”

Bạch Vi Vi nghe thấy mà buồn cười, trong lòng thầm nghĩ, cũng chỉ có vị đại thiếu gia này không biết khó khăn khổ sở của nhân gian mới có thể nói ra những lời ấy. Mà cô lại chính là một người bình thường. Một người bình thường lăn lộn ở thế tục, tuy chưa từng bị tiền tài hấp dẫn nhưng cũng hiểu được cái gì nên cầm hay bỏ, càng biết cơ hội nào nên nắm chặt.

Cho nên, cô nâng tách trà lên uống một ngụm, nói với Lâm Gia Duệ: “Em muốn suy nghĩ hai ngày.”

“Ừ, chuyện này quả thật nên suy nghĩ cẩn thận.” Lâm Gia Duệ gật đầu, “Nhưng thời gian gấp, tôi hi vọng Bạch tiểu thư có thể nhanh chóng cho tôi câu trả lời thuyết phục.”

“Đạo diễn Lâm có cái miệng thật biết buôn bán.”

“Xin lỗi, tôi không phải có ý không tôn trọng cô, mà nguyên nhân xuất phát từ phía tôi, bức thiết cần một thân phận đã kết hôn, hi vọng Bạch tiểu thư có thể giúp tôi.”

Bạch Vi Vi cười, “Cho dù em đồng ý, cũng chỉ có thể coi như chúng ta cùng hợp tác.”

“Vậy hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lâm Gia Duệ vừa nói vừa vươn tay ra với cô.

Bạch Vi Vi chần chừ, cuối cùng vẫn đưa tay ra.

Lâm Gia Duệ nhìn ra Bạch Vi Vi tuy không nói nhưng thật ra trong lòng đã có chủ ý, bởi vậy cậu không nói gì thêm, kệ cô từ từ suy nghĩ, quay trở lại tập trung vào bộ phim.

Vì tật xấu của Lâm Gia Duệ phát tác quá nhiều nên tiến độ quay phim rất chậm, quay gần nửa năm rồi mới vào giai đoạn kết thúc. Cũng may Cố Ngôn khoảng thời gian đầu có đột phá, giờ diễn càng tốt, có mấy cảnh diễn vừa đủ, ngay cả Lâm Gia Duệ cũng nhịn không được khen mấy câu.

Ngay thời điểm mọi thứ xuôi chèo mát mái đột nhiên bùng lên scandal không lớn không nhỏ.

——— Scandal của Lâm Gia Duệ và Cố Ngôn.

Đương nhiên trên tạp chí viết hàm xúc, chỉ nói Lâm Gia Duệ và Cố Ngôn có quan hệ thân mật, thêm vào đó là bức ảnh mờ mờ, ảnh hai người cùng ngồi xe bus, Lâm Gia Duệ ngủ gật dưới ánh nắng trời đông, vừa lúc đầu dựa lên vai Cố Ngôn.

Tất cả các bài báo đều nhắm đến Cố Ngôn, ám chỉ anh nam nữ đều ăn, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Nhưng Cố Ngôn không nói, cậu càng không để tâm, cho rằng đó là cách thêm nhiệt cho bộ phim sắp tới. Thời điểm nghỉ trưa, hai người còn cùng nhau lật xem báo lá cải, còn khoa chân múa tay về bức ảnh kia, phấn khích thảo luận ai đẹp trai hơn.

Vốn chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ rất nhanh liền quên, không ngờ vài ngày sau, Lâm Dịch về nhà chìa một quyển tạp chí trước mặt cậu. Từ cái hồi chiến tranh lạnh đó, Lâm Dịch đã lâu không nói chuyện với cậu, giờ tự nhiên hành động thế này khiến Lâm Gia Duệ khó hiểu: “Cái này để làm gì?”

“Trang .”

Lâm Gia Duệ lật đến trang thì thấy, hóa ra là bài viết về cậu cùng Cố Ngôn, nhưng bức ảnh trong đó đã thay đổi, là trong phòng nghỉ, Cố Ngôn cầm đũa gắp một miếng bánh chẻo, còn cậu thì đang há miệng cắn lấy, tuy ảnh chụp mờ, nhưng không khí mập mờ rất rõ ràng.

Lâm Gia Duệ không thể tưởng tượng được chuyện này sẽ tiếp tục, nhìn kĩ bức ảnh, bình tĩnh nói: “Kĩ thuật chụp không tệ.”

Lâm Dịch càng tức giận thì lại càng không biểu hiện ra mặt, ngược lại, nhếch khóe môi, cười như không cười hỏi: “Em không định giải thích một chút à?”

“Như chú thấy đó, scandal thôi mà.”

Lâm Dịch chỉ vào Cố Ngôn, nói: “Đó cũng là người giúp em xả stress?”

“Chỉ là bạn bè bình thường.”

“Thoạt nhìn thì lúc nào cũng có thể phát triển vượt quá tình bạn.”

Lâm Gia Duệ cảm thấy giọng điệu này có vẻ cổ quái: “Sao? Chú cũng muốn viết một bài lá cải à?”

Lâm Dịch không phản bác, cười nhạt: “Sai rồi, báo lá cải chỉ viết thôi, mà tôi thì… càng thích tự thể nghiệm, khiến em không còn sức tìm người giảm stress.”

Nói xong, kéo lấy tay Lâm Gia Duệ, lôi vào trong phòng.

Lâm Gia Duệ đi theo mấy bước thầm nghĩ như vậy cũng tốt, lên giường làm chút vận động, tiếp tục nhìn Lâm Dịch diễn ghen, diễn đạt quá, lại thấy giả.

Không nghĩ vừa mới bị Lâm Dịch đè xuống giường, di động của cậu liền vang.

Thời gian chưa đến bảy giờ, Lâm Gia Duệ sợ là chuyện công việc, vội vàng nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Bạch Vi Vi: “Đạo diễn Lâm, việc kia em đã suy nghĩ kĩ.”

“Đáp án là?”

“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, còn có mấy điều kiện em muốn sửa một chút.”

Ngụ ý là đồng ý rồi.

Lâm Gia Duệ tuy sớm đoán được đáp án này nhưng vẫn thấy thở phào, dường như hoàn thành được phần tâm nguyện duy nhất.

Không, đây mới chỉ là bước đầu.

Lâm Gia Duệ nhắm mắt, ở trên điện thoại hẹn xong giờ và nơi gặp mặt, vừa quay đầu thì thấy Lâm Dịch đang nhìn chằm chằm cậu. Cậu tìm ý nói: “Tôi hiện tại phải ra ngoài một chút.”

“Xem ra là một cuộc hẹn quan trọng, là hẹn siêu sao họ Cố kia à?”

“Không phải.”

Lâm Dịch nheo mắt, tựa như đang chờ cậu giải thích.

Nhưng Lâm Gia Duệ không tính nhắc tới Bạch Vi Vi, đứng dậy sửa sang lại quần áo, “Tôi ra ngoài, chú nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được,” Lâm Dịch không cản cậu, bâng quơ nói, “Nhưng em bước ra khỏi cánh cửa này, về sau ngàn vạn lần đừng hối hận.”

Lâm Gia Duệ không chút để ý.

Lúc chuẩn bị ra đến cửa, bị Lâm Dịch ôm từ phía sau, nghe thấy hắn nhẹ giọng bên tai: “Tiểu Duệ, đừng đi.”

Lời thì thầm này hơn bất kì lời đe dọa nào.

Tim Lâm Gia Duệ nảy thịch một cái, suýt chút nữa dừng bước. Nhưng cậu rất nhanh trấn định, cố nén không quay đầu lại, chậm rãi cậy đôi tay đặt bên hông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio