Cựu Mộng

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiền chuộc là giả.

Điện thoại cũng là giả.

Lúc này, Lâm Gia Duệ còn điều gì mà không rõ nữa đây? Là Lâm Dịch và Lâm Gia Văng thông đồng lừa cậu lái xe ra ngoài hóng gió. Mà người thay cậu đi giao tiền chuộc là ai?

Đầu kia điện thoại im lặng.

Lâm Gia Duệ hỏi lại lần nữa: “Lâm Dịch ở đâu?

Giọng nói thô lỗ vang lên, lần này có chút lắp bắp: “Mày, mày nói cái gì?”

“Không cần lừa tôi. Anh là A Văn? Hay là tóc vàng? Mặt Sẹo đâu?”

“Anh Mặt Sẹo và lão Đại ra ngoài rồi.”

Được, được lắm.

Lâm Gia Duệ thầm hít một hơi, hỏi: “Bọn họ đi đâu? Có phải kho hàng bỏ hoang ngoại ô đúng không?”

Người bên kia điện thoại nhất thời nóng nảy: “Tiểu thiếu gia, cậu ngàn vạn lần không thể đi! Lão Đại nếu biết, sẽ lột da tôi mất!”

“Như thế nào? Rất nguy hiểm?”

“Tiểu thiếu gia, ngài không biết, đại thiếu gia lần này không phải chỉ đơn giản là đánh bạc, cậu ấy còn ngủ với vợ người ta nữa kìa! Đối phương cho dù đã nhận tiền chuộc cũng không dễ dàng bỏ qua đâu. Lão Đại muốn tìm người trung gian giải hòa, không thành, nên mới quyết định tự mình đi cứu người.”

“Tôi đã biết.”

“Tiểu thiếu gia, cậu…”

Lâm Gia Duệ không đợi gã nói xong liền cúp máy, lần nữa nhảy lên xe quặt lái chạy về hướng ngoại ô. Cậu nhớ, sáng nay trước lúc xuất phát, dáng vẻ khi Lâm Dịch mỉm cười với cậu, thì ra khi đó hắn đã lên kế hoạch hết rồi.

Lâm Gia Duệ lái xe rất nhanh. Đã qua thời gian giao dịch, không biết hiện giờ Lâm Dịch thế nào, thuận lợi cứu anh cả hay là…

Cậu thầm hít sâu một hơi, không muốn nghĩ tiếp.

Trời lạnh như vậy mà chờ đến khi Lâm Gia Duệ lái xe đến kho hàng, trên đầu đầy mồ hôi. Cầu tùy ý lau mồ hôi, xuống xe, đi qua liền thấy cánh cửa kho hàng khép hờ, bên trong im ắng không có tiếng động. Là bọn họ thay đổi địa điểm, hay là cậu đến muộn?

Lâm Gia Duệ đưa tay đẩy cánh cửa, cửa sắt cũ phát ra tiếng vang chói tay. Nhờ ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào, cậu thấy trên mặt đất kho hàng trải đầy giấy, vừa đến gần liền phát hiện, là tiền chuộc mà bọn họ chuẩn bị lúc trước.

Lâm Gia Duệ nhíu mày, chậm rãi đi vào trong, trong lòng biết rõ nơi này nhất định đã xảy ra chuyện. Trong kho từng hàng từng giá hàng xếp, đôi chỗ có thùng vứt lăn lóc, buổi tối cả mảng đen, không biết phía sau mấy giá hàng này giấu thứ gì.

Đúng lúc điện thoại Lâm Gia Duệ đổ chuông, trong buổi tối yên tĩnh có chút dọa người. Lâm Gia Duệ thấy một dãy số xa lạ, ấn nhận, bên kia vang lên tiếng Lâm Dịch: “Tiểu Duệ, em ở nơi nào?”

Lâm Gia Duệ cũng hỏi: “Anh cả tôi thế nào?”

“Yên tâm, cậu ta bình an. Bọn bắt cóc đã bị bắt, giao cho cảnh sát rồi, nhưng có hai tên trốn thoát, em đừng chạy loạn…”

Đang nói chuyện, Lâm Gia Duệ nhìn thoáng nền nhà được ánh trăng chiếu rõ, nhiều hơn một cái bóng. Cậu vội vàng cúp điện thoại, lắc mình trốn vào phía sau giá hàng.

Trong kho hàng im lặng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, lòng bàn tay Lâm Gia Duệ rỉ mồ hôi, cậu nắm chặt điện thoại nhắn tin cho Lâm Dịch: Trong kho hàng có người.

Lâm Dịch rất nhanh hồi âm: Tôi lặp tức tới.

Lâm Gia Duệ ngưng thở, chậm rãi ngồi xổm, giấu mình vào bóng đen dày đặc.

Trong chốc lát, tiếng bước chân dần đi xa, cậu nghe thấy tiếng vali trên mặt đất bị kéo, dường như có ngừoi đang nhặt tiền trên mặt đất. Sau đó tiếng cửa sắt cũ vang lên tiếng “Két”, có người đi ra ngoài.

Lâm Gia Duệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn trốn chỗ cũ. Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân lần nữa vang lên, bắt đầu ở xung quanh tìm kiếm cậu.

Lâm Gia Duệ không muốn ngồi chờ chết, cậu sờ dọc theo dãy hàng nắm chắc được một vật, chờ tiếng bước chân tới gần, cậu nhảy ra, dùng sức đập.

Nhưng thân thủ đối phương tốt hơn so với cậu, chế trụ cổ tay cậu, túm cậu vào sát ngực.

Lâm Gia Duệ nghe thấy tiếng Lâm Dịch trên đỉnh đầu: “Tiểu Duệ, là tôi.”

Lâm Gia Duệ thở phào. Một lát sau, mới biết mình bị hắn ôm thật chặt, cậu hơi lui ra sau, dưới ánh trăng nhìn thấy mặt Lâm Dịch.

“Chú bị thương?”

Lâm Dịch sờ vết máu bầm ở khóe mắt, “Lâu rồi không đánh nhau, thân thủ không thể so với những năm đó.”

“Cũng không nghĩ xem mình đã bao tuổi rồi, còn liều mạng giống trước đây.”

Lâm Dịch bật người: “Chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi.”

“Hừ, khác nhau mà.”

Lâm Dịch đang muốn nói chuyện, đột nhiên biến sắc, kêu một tiếng “Cẩn thận”, đưa tay đẩy Lâm Gia Duệ vào giá hàng.

Tro bụi trên tầng hàng bay mịt mù.

Lâm Gia Duệ thấy sau lưng Lâm Dịch lóe lên bóng ngừoi, gậy trong tay gã hung hăng đập xuống. Lâm Dịch che phía trước cho cậu, trên lưng trúng một đòn, nhưng hắn không hề rên, lập tức xoay người đá trả.

Hai người ra tay tại lối đi nhỏ hẹp. Lâm Gia Duệ không giúp được gì, đẩy giá hàng bên cạnh về phía người kia, mấy thùng hàng đổ xuống đất phát ra tiếng “Rầm rầm”, đối phương dễ dàng tránh được. Lâm Gia Duệ vừa định đẩy giá bên cạnh chợt thấy trên cổ lành lạnh, lưỡi dao sắc bến kề sát da.

Cậu nghe thấy bên tai có giọng nói u ám: “Đứng im.”

Lâm Dịch cũng nghe được một tiếng này, quay đầu kêu: “Tiểu Duệ!”

Giá hàng bị ẩn đổ, tầm nhìn trống trải không ít, Lâm Gia Duệ lúc này mứoi nhìn rõ, kẻ cầm gậy là một tên cao lớn đầu bóng lưỡng, trời lạnh thế này mà chỉ mặc cái áo cộc, hai bên tay lộ ra hình xăm. Mà kẻ đang kề dao trên cổ cậu lại là một gã trung niên béo ục ịch, trên mũi có gọng kính, thoạt nhìn khá nhã nhặn. Gã đầu trọc kia gọi kẻ đó một tiếng “Cửu gia.”

Cửa gia ép Lâm Gia Duệ đi về phía trước mấy bước, nói: “Lâm Dịch, tiểu tử mày có năng lực, dám dùng chiêu dương đông kích tây với tao, tự mình chạy tới đưa tiền cuộc, lại gọi đàn em đến hang ổ của tao tóm người.

Ánh mắt Lâm Dịch lưu chuyển trên người Lâm Gia Duệ lại thu trở về, tựa như không có chuyện gì cười cười: “Đúng vậy, đàn em của tôi không đúng mực, đi cứu người mà lại tạo ra động tĩnh lớn thế. Không phải chỉ mấy thằng bị tóm sao? Về tìm người xin chút quan hệ, vài ngày là ra ngoài thôi.”

“Mày nói thật nhẹ nhàng, vứt mặt mũi Cửu gia tao đi đâu hả?”

Lâm Dịch nói: “Anh cũng biết tôi là người Lâm gia, nhiều gấp hai ba lần số tiền chuộc hôm nay, tôi cũng có thể lo được.”

Vừa nói vừa ung dung tiến về trước một bước.

Cửu gia cảnh giác thối lui, dí sát sao vào cổ Lâm Gia Duệ: “Trên đường có quy tắc của nó, việc hôm nay, không thấy máu là không được.”

Lâm Dịch hơi biến sắc, nhưng rất nhanh cười rộ lên: “Được, muốn tay hay là chân của tôi, nói đi.”

Cửu gia nháy mắt với đầu trọc, đầu trọc liền giơ tay vung gậy, hướng chân trái của Lâm Dịch.

Gã đập lần thứ nhất, thân thể Lâm Dịch lung lay một chút, nhưng vẫn cất bước về phía Lâm Gia Duệ.

Ngay sau đó là gậy thứ hai thứ ba.

Lâm Dịch rốt cuộc không chống đỡ được, chân trái khuỵu xuống, nửa quỳ trên mặt đất.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vang nặng nề đập lên chắn hắn. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể thấy máu dính trên cây gậy kia.

Lâm Gia Duệ cảm thấy thời gian trôi thật lâu, giống như cảnh quay chậm trong phim. Cậu giọng hét: “Lâm Dịch!”

Vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình khản đặc.

Lâm Dịch ngã xuống đất, chậm rãi nâng mắt lên nhìn cậu.

Lâm Gia Duệ hoảng hốt nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần cậu gây họa, Lâm Dịch sẽ đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu mình, sau đó mặc ông nội đánh, hắn cứ như vậy nhìn cậu.

Hắn nói, tiểu Duệ, đừng khóc.

Hắn nói, tiểu Duệ, tuyệt không đau.

Cả đời là khoảng thời gian dài, dễ dàng đồng ý hứa hẹn, nhưng luôn không thể thực hiện.

Lâm Gia Duệ nghe thấy Cửu gia nói: “Đủ rồi, đổi tay phải đi.

Trong mắt Lâm Dịch lộ ra một ít ý cười. Hắn thừa dịp ngã trên mặt đất, bất tri bất giác tới trước mặt Lâm Gia Duệ.

Cửu gia và đầu trọc đều không phòng bị, Lâm Gia Duệ lại hiểu rõ tính cách hắn, khi gậy chuẩn bị hạ xuống, Lâm Dịch bật mạnh dậy từ dưới đất, vung một đấm về phía Cửu gia.

Lâm Gia Duệ đồng thời nâng khửu tay thụi đằng sau, thừa dịp Cửu gia luống cuống, cậu thoát thân.

Trên cánh tay Lâm Dịch bị đâm một dao, hét về phía Lâm Gia Duệ: “Tiểu Duệ, em đi trước!”

Trong lúc hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng “Pằng pằng”.

Tim cậu nhất thời nặng trĩu.

Đối phương có súng?

Lúc này, Lâm Dịch đã đoạt được gậy đánh về phia đầu trọc, chạy lên nắm lấy tay Lâm Gia Duệ, kêu: “Đi!”

Trên đùi Lâm Dịch có vết thương, hai người dìu nhau chạy khỏi kho hàng, lập tức leo lên xe Lâm Dịch.

Đèn xe sáng, Lâm Gia Duệ mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt dọa người: “Chân của chú sao rồi?”

“Không có việc gì,” Lòng bàn tay Lâm Dịch dính máu, khởi động xe nói, “Còn lái được xe.”

Hắn chạy theo con đường cũ, hai bên đều là bờ ruộng, đường gồ ghề, dọc đường đi xóc nảy, ấn chân ga cũng không chạy nhanh hơn được.

Lâm Gia Duệ nhìn kính chiếu hậu, thấy phía sau có đèn xe, “Bọn họ đuổi theo.”

Lâm Dịch thở hổn hển, cắn răng không phát ra tiếng,

Chiếc xe phía sau càng lúc càng gần, Lâm Gia Duệ nghe thấy “Rầm” một tiếng. Lâm Dịch quặt tay lái, thiếu chút nữa lao xe xuống ruộng.

Hắn sờ chân trái của mình, kêu một tiếng: “Lâm Gia Duệ.”

Lâm Gia Duệ đáp: “Cái gì?”

Lâm Dịch chỉ nói hai chữ: “Nhảy xe.”

Lâm Gia Duệ mở cửa xe, quay lại hỏi: “Chú thì sao?”

Mặt Lâm Dịch dưới ánh đèn không còn chút huyết sắc nào. Hắn đưa tay qua, ngón tay chậm rãi mơn trớn môi Lâm Gia Duệ.

Trên môi Lâm Gia Duệ cũng nhiễm chút màu máu.

Lâm Dịch nở nụ cười, sau đó thu hồi tay, nhẹ nhàng hôn ngón tay mình, nhìn cậu: “Tiểu Duệ…”

Hắn bỗng nhiên không nói gì nữa, chỉ đưa tay đẩy cậu ra ngoài.

Lâm Gia Duệ ngã xuống ruộng, lăn vài vòng mới dừng lại. Mặt cậu xám xịt đứng dậy, thấy Lâm Dịch cua một vòng lớn, quay đầu lại.

Ánh đèn xe rất sáng.

Lâm Dịch lái xe lao thẳng vào chiếc xe đi ngược chiều.

Bên tai Lâm Gia Duệ vang lên tiếng ầm rung động. Cậu biết những lời Lâm Dịch chưa nói xong ban nãy là gì.

Hắn nói, tiểu Duệ, tôi yêu em.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio