Lâm Gia Duệ như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, giật mình tỉnh dậy.
Trong phòng không có rèm che, ánh trăng từ cửa sổ chiếu hắt vào, dừng trên người cậu. Màn đêm sâu dày, càng làm sáng rõ ánh trăng, đẹp đến lạ thường.
Lâm Gia Duệ thở dốc, nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa, người bên cạnh vươn tay sang, đặt trên lồng ngực cậu, giọng còn mơ ngủ, hỏi: “Sao nửa đêm đã tỉnh?”
Lâm Gia Duệ đưa tay lên che mắt: “Tôi nằm mơ.”
“Ác mộng à?”
Lâm Gia Duệ nghĩ nghĩ, “Ngược lại.”
Người nọ liền ôm cậu: “Thế ngủ thêm chút nữa đi, không chừng còn có thể mơ tiếp.”
“Sẽ không.” Lâm Gia Duệ lắc đầu, giọng hơi khàn khàn, “Giấc mơ ấy sẽ không đến nữa đâu.”
Nếu ở một nơi nào đó trên thế giới này, có một Lâm Gia Duệ được sống theo đúng ước mơ của mình, thật đáng mừng biết bao.
Ánh trăng xinh đẹp quấy rầy kẻ không yên giấc. Mãi đến khi trăng lùi về phía Tây, phía chân trời dần có tia sáng, Lâm Gia Duệ mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Người ngủ bên cạnh cậu trời vừa sáng liền dậy, trước khi đi còn cúi người hôn lên thái dương cậu: “Có việc gọi điện cho tôi.”
Lâm Gia Duệ không lên tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Ngủ một giấc này thẳng tới giữa trưa. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, cậu xuống giường, chân xỏ dép lê bước tới bên cửa sổ, đứng từ tầng nhìn xuống, từng dòng xe tựa dòng nước chảy.
Mảnh biển dịu hiền yên ả đó… chỉ có trong mơ của cậu mà thôi.
Lâm Gia Duệ nhẹ thở dài, vào toilet rửa mặt, sau đó tìm chút đồ ăn trong tủ lạnh. Giữa đường chị hai gọi điện tới, điện thoại vừa thông, chợt nghe tiếng mắng xối xả: “Lâm Gia Duệ, em muốn làm chị tức chết phải không? Đối tượng xem mắt lần này có chỗ nào không tốt hả?”
“Không có gì không tốt, chỉ là không thích hợp.”
“Mới gặp qua một lần, sau em biết có thích hợp hay không?”
Lâm Gia Duệ nhỏ giọng thầm nói: “Nhìn mặt là biết rồi.”
“Lâm Gia Duệ! Em còn không nghĩ xem mình bao tuổi rồi, chẳng lẽ tính độc thân cả đời ư?”
“Tùy duyên đi chị.” Lâm Gia Duệ bị cô nói đau cả đầu: “Em đã ba lăm đâu, chị gấp cái gì?”
“Em hồi ba mươi cũng nói y chang.” Chị hai thấm thía nói: “Tiểu Duệ à, tuổi em không nhỏ nữa, chớp mắt là…”
“Chị hai, chiều em còn có buổi họp báo, thời gian không còn kịp, lần sau nói chuyện tiếp nhé, em cúp trước.”
“Này? Tiểu Duệ…”
Lâm Gia Duệ cúp điện thoại, thở hắt một cái. Ánh mắt cậu đảo qua danh sách cuộc gọi, trừ chị hai gọi điện tới, gần nhất là cuộc gọi đêm qua. Cậu không lưu tên trong danh bạ, nên trên di động chỉ hiện thị một chuỗi số.
Cậu nhìn chằm chằm dãy số kia, sau đó đưa tay xóa lịch sử trò chuyện.
Chiều quả thật có cuộc họp báo, cậu nhìn giờ thấy không còn sớm, liền đứng dậy trở về phòng ngủ thay quần áo. Lúc soi gương, cậu thoáng thấy trên xương quai xanh có dấu đỏ mờ mờ.
Đây là bằng chứng chứng minh ý chí bạc nhược của cậu. Hôm qua bộ phim mới đóng máy, tổ làm phim mở tiệc chúc mừng, Lâm Gia Duệ uống hơi nhiều, sau đó…
Cậu không thể không nhớ tới chuyện tối qua, cảm thấy đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Dáng vẻ này của cậu hiển nhiên không thể gặp người, đành phải chọn một cái áo cao cổ mặc vào.
Chốc sau trợ lí lái xe tới đón cậu, trên đường có hỏi: “Đạo diễn Lâm, tối qua anh bị bọn họ chuốc không ít nhỉ? Nay có khỏe không?”
Lâm Gia Duệ day day mi tâm: “Vẫn được.”
“Người hôm qua đến đón anh là ai vậy? So với đám diễn viên nam trong đoàn phim còn đẹp trai hơn nhiều.”
Gương mặt Lâm Gia Duệ sựng lại đôi chút, sau bâng quơ nói: “À, hàng xóm đối diện nhà ấy mà.”
Trợ lí dò xét nét mặt cậu, thấy cậu dường như không muốn nói thêm về chuyện này, liền đổi đề tài.
Buổi chiều họp báo chủ yếu làm tuyên truyền cho bộ phim mới đóng máy, Lâm Gia Duệ như cũ, lễ phép trả lời vài vấn đề, lúc chuẩn bị kết thúc, có phóng viên hỏi cậu: “Phim của đạo diễn Lâm chủ yếu có kết thúc buồn, anh chưa từng nghĩ muốn thử làm dạng khác ư?”
Lâm Gia Duệ sửng sốt, rồi đột nhiên nhớ tới cảnh trong mơ tối qua. Bộ phim cậu xem trong mơ đã không còn nhớ rõ tình tiết cụ thể, nhưng cái kết thúc khuôn sáo cũ đó lại khiến người ta thấy vui mừng.
Lâm Gia Duệ chậm chạp không lên tiếng. Lâu đến độ những người có mặt ở đây đều thấy kì quái, lúc ấy cậu mới cầm míc nói: “Có lẽ sẽ.”
Ai biết được đó, dù sao cuộc đời còn dài như vậy.
Họp báo kết thúc, Lâm Gia Duệ không đi ăn cơm cùng đoàn người, mà lái xe trở về nhà. Vì sắp đến năm mới, căn nhà lạnh lẽo cũng lây nhiễm thêm chút không khí vui mừng. Thang máy lên đến tầng thứ , Lâm Gia duệ vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền gặp người sống đối diện.
Tay người nọ cầm chìa khóa mở cửa, thấy cậu liền gọi: “Đã về rồi?”
“Ừ.”
“Tôi vừa mới mua chút đồ ăn, có muốn ăn cùng nhau không?”
“Không đâu,” Lâm Gia Duệ tùy tiện lấy cái cớ, “Tôi đã ăn rồi.”
“Lại liên hoan à?” Người nọ cười một cái: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.”
Lâm Gia Duệ gật đầu: “Ừ.”
Nói đã nói xong, nhưng hai người đều đứng yên ngoài cửa không nhúc nhích. Lâm Gia Duệ dựa vào ngọn đèn mờ tối nhìn qua, thấy nút áo trên cùng của người nọ để mở, lộ ra hầu kết. Tối qua cậu say ghê gớm, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất đi lí trí, cậu nhớ rõ bản thân đưa tay ôm lấy cổ người đó, ngẩng đầu liếm lên hầu kết ấy.
Lòng bàn tay cậu nóng lên.
Người nọ tựa vào cạnh cửa nhìn cậu: “Như vậy, ngủ ngon.”
Lúc này chúc ngủ ngon không phải sớm quá ư, nhưng trừ những lời đó ra, cậu không nghĩ ra có thể nói cái gì. Vì vậy đành khắc chế nói: “Ngủ ngon.”
Dứt lời liền xoay người vào phòng.
Bộ phim mới tuy đã đóng máy nhưng hậu kì còn rất nhiều việc phải làm, mãi đến mấy hôm trước thất tịch cậu mới có thời gian rảnh.
Chị hai gọi điện từ sớm bảo cậu về ăn bữa cơm đoàn viên, Lâm Gia Duệ không có kế hoạch khác liền mua mấy đồ lễ, đến ngày trừ tịch thì về.
Anh cả và anh ba cũng trở lại, người một nhà vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm, đang lúc vui vẻ chị hai lại thấm thía cầm tay cậu nói: “Tiểu Duệ à, qua năm là em ba mươi ba rồi…”
Lâm Gia Duệ biết cô phải nói chuyện này bằng được, vội nháy mắt với anh ba.
Anh ba tiếp lời: “Ba mươi ba thì sao chứ? Tiểu Duệ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, giờ mấy người thành công toàn thích kết hôn muộn thôi.”
Vừa nói vừa nâng chén rượu: “Nào, đến đến, uống thêm một chén.”
Cuối cùng chị hai cứ thế bị lừa qua chuyện khác.
Lâm Gia Duệ có bài học lần trước, nên lần này không dám uống say. Cậu lớn lên ở nhà chính Lâm gia, nhưng mấy năm nay đã quen sống một mình, tối ngủ lại không quen nên trở về nhà mình. Trên đường thật lạnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng pháo, cậu đi bộ hơn nửa tiếng, khi về đến nhà rượu đã tỉnh hơn nửa.
Cậu ở thang máy lại gặp người kia.
Hai người đối mặt, đều kinh ngạc.
Người nọ mở miệng hỏi trước: “Ăn cơm tất niên rồi à?”
Lâm Gia Duệ nói: “Ừ, ăn xong liền về. Đằng ấy thì sao?”
“Cũng ăn rồi.”
“Một mình à?”
“Đúng vậy, quen rồi.”
Lâm Gia Duệ “À”, ánh mắt nhìn chẳm chằm bảng hiện số trên cửa thang máy.
Khi thang máy chạy lên tầng rồi lại trở về con số , cậu bỗng nhiên quay đầu nói: “Theo tôi đến chỗ này đi.”
Người nọ sửng sốt rồi tập lức vuốt cằm: “Được.”
Cơ sở hạ tầng quanh tòa nhà không tệ, cách đó không xa có một công viên, cho dù là ban đêm, cảnh trí cũng rất đáng ngắm. Hai người chậm bước không mục đích về phía trước, dọc đường không nói gì, Lâm Gia Duệ đi phía trước, người nọ cách mấy bước đi phía sau.
Chính giữa công viên là nơi bọn trẻ con vui chơi, đương nhiên lúc này không có một bóng người, Lâm Gia Duệ đi qua nhìn nhìn: “Hồi bé tôi vẫn hay chơi cái này.”
Cậu đi đến xích đu, ngồi xuống nhún hai cái, rồi quay đầu lại, gọi như ngày xưa: “Chú.”
Lâm Dịch bước lên hai bước, ở sau lưng cậu đẩy.
Khi dây đu lên cao, Lâm Gia Duệ hô nhỏ một tiếng, trên mặt không kìm nén được nụ cười, pháo hoa nở rộ trên trời đêm, rồi biến mất vô tung.
Khi dây đu dừng lại, hai chân cậu chạm đất, lảo đảo đứng dậy.
Lâm Dịch hỏi: “Không chơi nữa à?”
“Ừ,” Lâm Gia Duệ đứng lên, “Tôi nhớ có một năm ở bờ biển, vừa qua giờ, có người đốt pháo hoa, một màn ấy thật sự khiến người ta cả đời khó quên. Khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi nghĩ, giá như thời gian dừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy.”
Đáng tiếc thời gian qua đi, vĩnh viễn không thể quay trở lại.
Lâm Dịch dường như cũng nhớ lại ngày đó, gọi: “Tiểu Duệ…”
Lâm Gia Duệ nói: “Có nhớ, một lần công chiếu phim, tôi gửi vé xem phim cho chú chứ?”
“Đương nhiên. Nhưng lần đó tôi đến trễ, khi chạy đến thì phim đã hết, gặp được em ở trước cửa.”
“Sau đó, rất nhiều lần, tôi mơ thấy ngày đó, chúng ta không ai bước về phía đối phương cả.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, cả đời cứ như vậy trôi qua.” Lâm Gia Duệ ngẩng đầu lên cười: “Mà tôi trong mơ cũng không biết mình đang mơ.”
Lâm Dịch thấp giọng: “Sẽ không, bất kể thế nào, tôi cuối cùng sẽ bước đến cạnh em.”
Trong lòng cậu khẽ động, hỏi: “Lúc trước Mặt Sẹo có bảo chú đi tìm gì đó, tìm được rồi mới về, chú muốn tìm gì thế?”
Ánh mắt Lâm Dịch trìu mến, nhìn cậu nói: “Bí mật.”
Lâm Gia Duệ không hỏi lại, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Trên đường về có một tạp hóa vẫn mở.
Lâm Dịch hỏi Lâm Gia Duệ: “Có muốn uống nước không?”
Nói xong đi vào mua nước.
Lâm Gia Duệ nhìn dáng vẻ đi đường của Lâm Dịch, liền đoạt lấy ví tiền của hắn: “Vẫn để tôi đi cho.”
Cậu vào quán tạp hóa mua hai chai nước, lúc mở ví trả tiền, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp của mình.
Là một bức ảnh cũ trước đây.
Lâm Gia Duệ thời học sinh ngô nghê cười thật tươi với cậu.
Lâm Gia Duệ rút tấm ảnh ra chậm lật mở đằng sau —- một dòng chữ ngắn quen thuộc, là bút tích hồi còn trẻ của cậu.
Cậu nắm thật chặt bức ảnh, trong đầu trống rỗng.
Lâm Dịch từ xa đi tới hỏi: “Chưa lấy nước à?”
Đã qua lập xuân, gió có chút ấm, nhẹ phất qua hai gò má. Lâm Gia Duệ ngẩng đầu, bỗng nhiên bị ánh mắt dịu dàng như gió xuân này mê hoặc.
—————Toàn văn hoàn—————