Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

chương 12: thiếu niên mắt đỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Trần Anh Nhi

Nàng tuyệt đối không tin!

Thử lần nữa!

Lúc này, nàng khống chế ngọn lửa xuống mức độ nhỏ nhất, từng chút một, từng chút một tiến vào trong dược đỉnh.

Chu mộc căn và sa linh dần tan ra dưới ngọn lửa của Trọng Quỳ.

Cẩn thận, cẩn thận, phải cực kỳ cẩn thận...

“Tiểu tử thối! Để ta chống mắt lên xem ngươi chạy thế nào, lần này nhất định ta sẽ làm thịt ngươi! Hahahaha!”

Tiếng cười không biết từ đâu phát ra vang ầm lên bên tai khiến Trọng Quỳ mất tập trung, ngọn lửa lại bùng lên, đống dược liệu lại hoá thành tro tàn lần thứ hai.

Mẹ nó!

Nàng không cần biết dưới kia đang xảy ra chuyện gì, giờ phải thử lại thêm một lần nữa!

Dược liệu vừa mới bỏ vào trong dược đỉnh, bên dưới vang lên tiếng bước chân đều đều, dừng lại ngay trước gốc cây nàng đang trốn, còn thoáng có linh lực dao động xung quanh.

Trọng Quỳ nhíu mày, linh lực ư? Có cao thủ ở đây sao?

Hiện tại Trọng Quỳ là triệu hồi sư ngũ tinh, có thể cảm giác được thực lực của những người yếu hơn mình.

Kẻ đứng dưới gốc cây ít nhất cũng phải là tam tinh, hơn nữa còn có cả hơi thở của linh thú...

Trọng Quỳ đành tạm bỏ qua chuyện luyện dược ra sau đầu, tay gạt lá cây sang một bên rồi đưa mắt nhìn xuống đất, chỉ thấy một đám thiếu niên đang vây quanh một đứa bé trai, không ngừng thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn.

Bảy, tám người vây đánh một thằng nhóc, ra tay còn rất mạnh.

Đứa bé kia không có khả năng phản kháng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn hắn sẽ bị chúng đánh chết.

Đằng sau đám người kia có một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi đang khoanh tay đứng nhìn, dao động linh lực mà Trọng Quỳ cảm nhận được hẳn là phát ra từ kẻ này.

Triệu hồi sư tam tinh còn có cả linh thú, cũng không biết nó cấp mấy. Nhưng dù có là cấp nào đi chăng nữa thì vẫn không đủ để so sánh với Huyết Hoàng.

Trọng Quỳ lạnh lùng nhìn cảnh tượng bên dưới, vốn nàng không định chĩa mũi vào chuyện người khác, cho đến khi một tên đưa ra chủ ý: “Đánh chết thì quá tiện nghi cho thằng nhóc này rồi, hay là trói nó vào cái gốc cây này rồi châm lửa đốt, thấy thế nào?”

“Được đấy, nghe rất thú vị.”

Mà cái gốc cây họ đề cập đến cũng chính là cái cây Trọng Quỳ đang ngồi ở trên...

Xem ra hôm nay không thể bình thản chuyên tâm mà luyện dược được rồi... Trọng Quỳ cất dược đỉnh và dược liệu vào túi, ngáp dài một cái.

Tên triệu hồi sư kia là người đầu tiên phát hiện ra Trọng Quỳ, ngay lập tức hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía nàng.

“Ai ở đó! Thật đúng là không biết sống chết!” Ngữ khí của kẻ đó vô cùng thô bạo. Hắn vốn luôn cho mình thực lực cao cường, ở Hàm Đan không có đối thủ nên không hề đặt ai vào trong mắt.

Trọng Quỳ tách đống lá rậm rạp sang hai bên, thân thể nhỏ xinh ngồi gọn trên cành cây, hai chân đung đưa trong không trung.

“Phá đám lúc ta đang nghỉ ngơi chính là tội chết.” Gương mặt nàng hiện vẻ cao ngạo, bất tri bất giác phát ra khí thế khiến kẻ khác phải thần phục.

Đám thiếu niên kia chợt lùi về sau. Thanh niên kia nhìn gương mặt đen thui của Trọng Quỳ, mắt hơi nheo lại, khinh thường cười nhạo: “Ngươi có lẽ là kẻ nổi danh khắp Triệu quốc vì đã đỡ được một kiếm của Tiêu Sơ Lâu đúng không? Trong mắt kẻ khác có thể ngươi vô cùng lợi hại, nhưng với ta ngươi còn chẳng đỡ được một ngón tay của ta, chỉ cần một ngón tay thôi ta cũng có thể đè bẹp ngươi rồi.

Hoá ra thanh danh của nàng truyền xa đến vậy.

Hắn vừa dứt lời, đám thiếu niên kia lập tức cười rộ lên.

“Hoá ra cũng chỉ là võ đạo sư mà thôi, nào sánh bằng được Công tử Thiên của chúng ta?”

“Võ đạo sư gặp triệu hồi sư, xem ra tiểu tử mặt đen này gặp đại vận rồi!”

“Hôm nay ngươi chết chắc rồi.”

....

Nghe chúng nói vậy, Trọng Quỳ bật cười lớn, tiếp tục đung đưa hai chân.

“Công tử Thiên? Chưa từng nghe qua!”

“Đúng là đồ kiến thức hạn hẹp, có khi chữ “chết” viết thế nào cũng không biết ấy chứ! Trước mặt ngươi là Công tử Thiên, là vương tử thân phận tôn quý của Triệu quốc, là thiên tài trẻ tuổi nhất Triệu quốc!” Một tên kiêu ngạo nói lớn.

”Triệu quốc vương tử là cái gì?” Trọng Quỳ chẳng quan tâm mấy, thậm chí vẻ cao ngạo trên mặt còn rõ ràng hơn vừa rồi.

Thanh niên kia tính tình cũng không được tốt cho lắm, trời sinh đã nóng tính vô cùng. Nghe Trọng Quỳ nói vậy, trong lòng hắn ngay lập tức phát hoả. Hắn nhấc tay lên, ngưng tụ một ngọn lửa đánh về phía Trọng Quỳ.

Ngọn lửa đó bò ngoằn ngoèo như một con rắn trong không trung rồi đánh vào lớp lá cây xanh mướt nơi Trọng Quỳn đang ngồi, trong nháy mắt đốt sạch chúng.

Trọng Quỳ đã biến mất.

“Chậc chậc, tiếc quá, chết dễ dàng như vậy. Vương tử điện hạ đúng là vô cùng lợi hại.”

“Cái tên không biết sống chết kia chỉ sợ là xuống Địa ngục rồi vẫn không biết mình đã xuống đây bằng cách nào.”

Đám thiếu niên bắt đầu tâng bốc Triệu Thiên lên tận trời. Hắn cười lạnh một tiếng, hài lòng khoanh tay trước ngực, “Còn nghĩ là hắn có chút bản lĩnh, hoá ra một đòn cũng không đỡ được.”

Đứa bé nằm trên mặt đất khó nhọc thở từng hơi, đôi mắt đỏ sậm của hắn nhìn về một góc rừng.

Mặt trời đã dần buông xuống phía sau đường chân trời, tia nắng lúc chạng vạng mang theo màu sắc kiều diễm tráng lệ bao phủ lấy đất trời. Trong sắc xanh của lá cây vậy mà có một tia sáng đỏ rực bùng lên, tiến vào trong bụi màu xanh lục tươi mát đó.

Xung quanh im ắng vô cùng, không có lấy một tiếng động nào, nhưng không rõ vì sao nhiệt độ xung quanh cứ ngày càng tăng lên. Chỉ trong nháy mắt, Triệu Thiên đã thấy nóng như điên, trán đầm đìa mồ hôi, mà đám thiếu niên kia mồ hôi đã tuôn ra như suối, ướt đẫm lưng áo.

“Sao tự dưng lại nóng như vậy?”

“Nóng quá! Nóng quá!”

Mồ hôi tuôn ra không ngừng, Triệu Thiên quẹt tay qua trán, hít một hơi thật sâu.

“Hoả diễm long lân thú, ra đây cho ta!”

Lòng hắn bất an vô cùng, vội vã gọi triệu hồi thú của mình ra. Xung quanh ngày càng nóng, nóng đến độ mọi thứ giống như sắp cháy bừng lên vậy!

Một con hùng sư người gắn đầy vảy rồng xuất hiện đang tắm trong hoả diễm xuất hiện bên người Triệu Thiên.

Đó là Hoả diễm long lân thú - linh thú cửu giai!

Nó phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng nhưng không tài nào giấu được sự sợ hãi trong lòng. Triệu Thiên cảm nhận được nó đang run sợ, mồ hôi trên trán càng tuôn ra mãnh liệt hơn.

Soạt, soạt...

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ trong rừng cây, cũng chính là nơi thiếu niên mắt đỏ kia ban nãy trông ra. Lúc đầu tiếng bước chân vẫn còn ở rất xa, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận với đám người đang sắp chết vì nóng bức này.

Một thiếu nữ mặt đen như mực, khoác áo choàng đen thong dong tiến lại gần. Dường như nàng chẳng bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa này.

Bên môi Trọng Quỳ thấp thoáng nụ cười, tràn ngập tà khí.

“Cùng là lửa...” Trọng Quỳ mấp máy đôi môi, trong đôi mắt đen phản chiếu lại ngọn lửa đỏ rực như máu, “Ngươi là Triệu quốc vương tử, mà vừa hay ngọn lửa của ta cũng xứng danh đế vương trong thế giới hoả diễm, cho ngươi thưởng thức nó một chút.”

Triệu Thiên trợn trừng mắt, một uy áp khổng lồ đè xuống khiến hắn không thể thở nổi. Cảm giác này, hắn đã từng được cảm nhận qua!

Hắn nhìn chằm chằm Trọng Quỳ, lòng run sợ hoảng hốt: “Ngươi...”

Hắn chưa nói hết lời, cánh tay mảnh khảnh của Trọng Quỳ đã vung lên.

“Huyết Hoàng!”

Tiếng phượng hót vang trời vừa cất ra, trong nháy mắt đã xé vụn không gian. Một con phượng hoàng lông đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, nó giống hệt như một viên hoả cầu, đi đến đâu là nơi nó cháy tàn cháy rụi không còn một mảnh. Dưới đôi cánh khổng lồ của nó là lửa nơi địa ngục, giam hãm toàn bộ sinh vật sống, không cho một thứ nào có thể thừa cơ trốn thoát.

“Huyết Hoàng! Là Huyết Hoàng! Công Tôn Khởi đã trở lại rồi!”

“Chạy mau, Công Tôn Khởi kìa!”

“A!!!”

Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, đám thiếu niên kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước đã giẫm đạp lên nhau, chật vật mà bỏ trốn. Có mấy tên thậm chí còn tiểu cả ra quần, nhưng khát vọng sinh tồn không cho chúng dừng lại để chịu mất mạng.

Hoả diễm long lân thú của Triệu Thiên cũng lập tức trốn mất tăm mất tích ngay khi chỉ mới thoáng thấy bóng dáng Huyết Hoàng.

Đây cũng là chuyện dễ hiểu, Huyết Hoàng không phải linh thú bình thường, mà một linh thú chỉ cần chênh lẫn nhau một giai là đã mạnh gấp đôi rồi, càng không nhắc đến Huyết Hoàng hơn nó đến mấy chục giai, có thể nghiền nát nó dưới chân vô cùng dễ dàng.

Triệu Thiên giờ cũng đã biết mình chọc vào một đại nhân vật, cứ lui dần về sau, run sợ nuốt nước miếng. Trọng Quỳ khinh thường cười nhạo, bước về phía hắn.

“Khi nãy ai là người đã nói chỉ cần một ngón tay là đã đủ để nghiền nát ta?”

“Ngươi... ngươi...” Triệu Thiên run lẩy bẩy, bóng ma mà Công Tôn Khởi để lại cho bọn hắn đã ngấm sau vào trong xương máu.

Trận chiến Trường Bình kia đã có đến bốn mươi vạn người vĩnh viễn rời ra nhân thế, người dân Triệu quốc hận Công Tôn Khởi đến thấu xương, cũng khắc ghi nỗi sợ hắn vào trong xương tuỷ của mình. Nghe nói ngay cả những đứa bé vừa mới sinh ra chỉ cần nghe thấy tên Công Tôn Khởi là đã khóc ré lên rồi.

Mà ngay lúc này đây, triệu hồi thú của Công Tôn Khởi lại xuất hiện ở đây, có thể không rựn được sao?

Triệu Thiên quỳ rạp xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Trọng Quỳ, móc một lá bùa từ trong tay áo ra.

Bùng...

Một ngọn lửa vừa hiện lên, Triệu Thiên cũng đã biến mất.

“Hừ! Chút tài mọn này mà cũng muốn chạy trốn ư?”

Huyết Hoàng ngạo mạn cười lạnh, rung cánh định đuổi theo, nhưng Trọng Quỳ lại thờ ơ can ngăn: “Kệ đi, doạ chúng một chút là đủ rồi.”

Huyết Hoàng trợn tròn mắt, “Ngươi còn lương thiện được đến vậy sao?”

Con nhóc này trông đâu có giống một người hiền lành ở điểm nào!

Trọng Quỳ cười tủm tỉm: “Nếu bây giờ giết Triệu quốc vương tử thì sau này ở Hàm Đan chúng ta sẽ phải gặp không ít phiền toái, mà ta rất ghét phiền toái.”

“Ngươi nghĩ rằng khi mình đã để lộ ra ta mà còn không gặp phiền toán sao?” Huyết Hoàng cười mỉa mai.

“Ít ra thì cũng tốt hơn là bị đuổi giết.” Trọng Quỳ bật cười, “Mà ngươi uy danh chấn thiên động địa như vậy, ta sớm đã muốn thả ngươi ra để vênh mặt mồi hồi rồi! Thật quá sảng khoái!”

Huyết Hoàng không biết nên đáp lời thế nào....

Té ra nha đầu này gọi nó ra cũng chỉ là để khoe khoang một hồi mà thôi! Đường đường là Huyết Hoàng đại danh đỉnh đỉnh sao lại phải phục vụ cho mục đích nhảm nhí thế này?

“Hừ, nếu biết ngươi như vậy từ sớm thì chi bằng ăn luôn ngươi cho rồi.” Huyết Hoàng bất mãn càu nhàu.

“Trên chiến trường ngươi ăn chưa chán sao?”

“Hương vị đồ tươi còn giãy đành đạch nó phải khác chứ, vị không giống nhau...

Vị... Trọng Quỳ chợt thấy rùng mình, còn đàm luận ngon hay dở nữa...

Huyết Hoàng nhìn về đứa bé đang nằm thoi thóp trên đất: “A, ở đây còn có một đứa. Tuy hơi nhỏ nhưng chắc cũng đủ nhét kẽ răng.”

“Hắn không phải là đồng bọn của đám du côn kia, ngươi bay đi chỗ khác kiếm đồ giắt răng đi.”

Nghe Trọng Quỳ nói vậy, Huyết Hoàng đành bực mình rời đi.

Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn đã oanh động Hàm Đan, ở lại đây lâu cũng không chuyện hay.

Ngay khi Trọng Quỳ chuẩn bị rời đi, đứa bé kia lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng rời đi.

Dường như... cũng chẳng cảm kích ơn nàng cứu mạng gì cả.

Chậc... đúng là làm người cứu thấy thất vọng mà.

“Này, ta đã cứu ngươi đấy.” Huyết Hoàng nổi đình nổi đám ghé qua, đáng ra hắn cũng phải run sợ mới phải chứ?

Tên tiểu tử thối này đúng là cái loại vô ơn mà, tốn công nàng ra oai một phen như vậy mà hắn còn không thèm để ý sao?

Trọng Quỳ trong lòng bất mãn vô cùng, tuy là nàng hay “khiêm tốn”, ít màng sự đời... nhưng hắn làm vậy thật sự là khiến người ta cáu tiết mà.

Trọng Quỳ đã chủ động nhắc nhở nhưng tên nhóc kia vẫn cắm đầu rời, hệt như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Trong đầu Trọng Quỳ bốc hoả, thoắt cái đã đứng chắn trước mặt hắn.

“Vừa rồi nếu không có ta thì ngươi đã bị chúng nướng cháy rồi.”

Tuy rằng lý do ra tay cứu người cũng không phải tự nguyện cho lắm vì đám dở hơi kia phá đám nàng luyện dược. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể cho nàng ăn bắp rang bơ!

Đứa bé này bị Trọng Quỳ cản lại, đành dừng bước, ngẩng đầu nhìn nàng.

Từng sợi tóc mềm mại lần lượt rũ ra sau, thứ đầu tiên đập vào mắt Trọng Quỳ chính là đôi mắt kỳ lạ có màu đỏ như máu của hắn. Sâu bên trong mống mắt đỏ tươi đó là một cái vực sâu vạn trượng không thấy đáy, lạnh lẽo như hàn băng vĩnh cửu, dù vậy cũng không thể giấu kín được yêu khí khác người ẩn chứa bên trong sắc đỏ thẫm đó.

Kẻ bị hai mắt của hắn nhìn chằm chằm dường như đều bị nhấn chìm bởi yêu khí lạnh buốt mà không tài nào thoát ra được. Ngay cả Trọng Quỳ cũng giật mình thon thót, chỉ thiếu chút nữa nàng đã bị cuốn vào khoảng không vô tận trong đôi mắt đầy yêu khí đó của hắn.

Nhưng Trọng Quỳ cũng vội hoàn hồn, tâm thức của nàng cũng không dễ xao động tới vậy.

Rời đôi mắt của hắn, Trọng Quỳ lại thoáng bất ngờ. Nàng vốn còn cho rằng với một đôi mắt yêu nghiệt như thế thì chắc chắn gương mặt của hắn cũng phải mang vẻ yêu nghiệt tương tự.

Nhưng không.

Gương mặt của hắn... chi chít những vết sẹo dữ tợn do bị thương quá mức nghiêm trọng để lại, che kín cả khuôn mặt của hắn. Thậm chí hắn còn có cả một vết sẹo dài ngoằng kéo từ mắt trái đến giữa mặt, may mà chưa bị ảnh hưởng vào mắt. Có thể nói rằng gương mặt dữ tợn này có thể doạ sợ bất cứ ai. Xấu xí, đáng sợ, lại thêm đôi mắt đỏ yêu dị kia tạo thành một tổ hợp vô cùng quái gở.

Hắn rất gầy, tuổi có lẽ cũng chỉ dưới năm, nhưng khí chất tôn quý vẫn luôn tản mác trên thân hình gầy guộc ấy, sâu bên trong đôi mắt đỏ kia là sự lãnh khốc không nên có ở một đứa trẻ.

Trọng Quỳ thoáng ngây ngẩn, nàng vốn còn định nói thêm vài câu, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt của hắn thì mọi từ ngữ đều nghẹn ứ trong cổ họng.

Đôi mắt đỏ của hắn hờ hững nhìn Trọng Quỳ rồi thản nhiên nói: “Chĩa mũi vào chuyện người khác.”

Sau đó hắn lại rời đi.

Nếu vừa rồi Trọng Quỳ chỉ thấy khó chịu thôi thì hiện tại nàng đã vô cùng tức giận.

Phật răn dạy rằng không nên so đo với trẻ con, nhưng tên nhóc này không phải trẻ con nữa rồi!

“Đứng lại đó!” Trọng Quỳ đè chặt tay lên vai hắn, kéo hắn quay lại đối diện với mình.

Hắn vừa bị đánh bầm dập lại thêm Trọng Quỳ đè chặt lên vai, chợt hít một hơi đau đớn.

Hoá ra còn biết đau cơ à?

Trọng Quỳ cười lạnh, gạt chân, đè hắn xuống đất. Một chân nàng đè trên ngực hắn, một tay nàng kìm kẹp hai cánh tay gầy guộc đang định phản kháng.

Ha, đừng nói là lớn hơn ngươi vài tuổi, kể cả có là một gã đàn ông cường tráng cũng dễ đang bị nàng quăng ngã mà thôi.

Nhưng hắn cũng không cựa quậy mà im re, đôi mắt đỏ thờ ơ nhìn xuống mũi chân mình, giống như mặt giếng ngàn năm không gợn sóng. Tay hắn buông thõng, người nằm im không nhúc nhích, dáng vẻ đánh giết tuỳ ngươi.

“Sao? Không sợ chết à?” Trọng Quỳ cười lạnh, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy một đứa nhóc thú vị tới vậy.

Hắn hờ hững liếc nhìn Trọng Quỳ rồi hai mắt nhắm tịt, không nói một câu nào.

Bốp!

Trọng Quỳ vung tay tát vào mặt hắn một cái, “Nói!”

Mà hắn vẫn cứ thờ ơ như vậy, quyết tâm dầu muối gì cũng không ăn. Trọng Quỳ nheo mắt nhìn hắn, trên đời không ai là không có nhược điểm, càng thể hiện mình kiên cường thì càng dễ dàng bị đánh động, “Yên tâm, tỷ tỷ đây không giết ngươi đâu.” Nàng cười ranh mãnh nói với hắn.

Đứa bé nhìn Trọng Quỳ, nhíu mày, suy nghĩ xem nàng định làm cái gì.

“Chỉ là...” Trọng Quỳ cười nhạo, tàn độc hăm doạ, “Ta sẽ gọi đám Triệu Thiên kia tới, lột sạch quần áo rồi thay phiên hiếp chết ngươi.”

Bức cung là sở trường của nàng rồi. Trước kia mỗi năm căn cứ đều dẫn phạm nhân đến, dù là những tên lão luyện được huấn luyện cũng không thoát được khỏi nanh vuốt của Trọng Quỳ. Không chỉ học sinh của nàng mới thừa nhận nàng là huấn luyện viên ác ma tàn độc không thôi đâu!

Quả nhiên, nghe Trọng Quỳ nói vậy, mặt hồ phẳng lặng trong hắn thoáng dao động.

Tuổi nhỏ như thế mà tâm tình đã vững vàng như này cũng đã rất khó thấy rồi!

“Ngươi định làm gì?” Hắn lạnh nhạt lên tiếng, giọng khản đặc, cũng mang khuyết tật trời sinh giống như khuôn mặt của hắn.

Nếu không chăm chú lắng nghe thì rất khó để hiểu được hắn đang nói gì, giống như một kẻ bị cắt yết hầu đang bập bẹ từng câu một vậy.

“Ngươi là ai? Sao đám Triệu Thiên lại hành hạ ngươi như thế?” Chỉ cần hắn thức thời, Trọng Quỳ cũng không hành hạ hắn.

“Thấy đôi mắt của ta mà ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Hắn lạnh lùng đáp trả.

Trọng Quỳ hơi ngây người trong chốc lát, mống mắt có màu kì lạ...

Mắt là một màu đỏ tươi như màu máu, đôi mắt này dù ở đâu cũng sẽ bị vu cho là quái vật đúng không? Quá khác biệt so với những người xung quanh cũng đồng nghĩa với việc bị họ phủ nhận sự tồn tại.

Trong thời đại chiến loạn triền miên với các loại quái lực loạn thần mê tín như này, đôi mặt đỏ này căn bản chính là vật mang hoạ cho hắn.

Hắn còn quá nhỏ, không có khả năng phản kháng, thảo nào khi bị đám nhóc kia đánh đập mạnh bạo đến thế hắn vẫn cứ nằm im re, bị nàng đè xuống cũng ngoan ngoãn để nàng muốn làm gì thì làm.

Có lẽ hắn biết rằng phản kháng là vô dụng, là kích phát sự thú tính trong lòng bọn chúng nên hắn đã lấy việc chắp nhận nằm im chịu trận thành thói quen.

Trọng Quỳ buông hắn ra, ôm tay đứng im lặng một bên.

Hắn chậm chạp bò dậy, không quan tâm đến đất cát bẩn thỉu dây trên người, ngay lập tức rời đi.

“Này!” Trọng Quỳ lười biếng cất giọng, “Khi bị người khác đánh, ít nhất ngươi cũng nên phản kháng lại.”

Hắn tuy im lặng không đáp, nhưng trong lòng nhất định vô cùng khinh thường lời khuyên của Trọng Quỳ.

“Những kẻ bắt nạt một đứa nhóc như ngươi bản thân cũng vô cùng yếu kém, nếu ngươi thực sự liều chết phản kháng một lần, chúng cũng sẽ không dám tuỳ tiện như vậy nữa.

“Ngươi thì biết cái gì?” Thanh âm khản đặc vang lên, bóng người gầy yếu mong manh như sắp hoà làm một với không gian chung quanh.

“Vì ta cũng từng như thế.” Trọng Quỳ bình thản trả lời.

Đâu ai là không có những tháng ngày đen tối, đâu ai là từ nhỏ đã mạnh mẽ.

Hắn quay lại, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn chòng chọc vào Trọng Quỳ.

“Nếu chúng vẫn bắt nạt ngươi thì hãy đánh chúng, đánh ai cũng được, không đánh được thì cắn, cắn đứt thịt của bọn nó rồi thì bọn nó cũng phải sợ ngươi mà thôi. Làm người nên tàn nhẫn, hung ác như một con sói!”

“Ngươi từng làm vậy rồi sao?” Hắn hỏi lại.

“Đương nhiên rồi.” Nàng gật đầu khẳng định.

Khoé miệng xước xát của hắn hơi nhếch lên, hệt như đang nở nụ cười: “Chỉ có chó mới cắn người thôi.”

Lửa giận bình ổn trong lòng không được bao lâu lại lần nữa bị khơi lên, nàng phẫn nộ nhìn hắn: “Ngươi nói ai là chó!?”

Tên tiểu tử đáng chết này!

“Ai thì tự biết.” Hắn không hề run sợ, kể cả biết nàng là khế ước giả mới của Huyết Hoàng vẫn có thể buông lời chọc ghẹo nàng.

To gan như thế mà còn bị chúng đánh cho thiếu sống thừa chết, thật không hiểu vì sao hắn phải cố gắng ẩn nhẫn như vậy.

Chỉ là... vừa rồi hắn cười rất đẹp... khiến người ta quên đi gương mặt xấu xí dữ tợn kia.

“Này nhóc!” Trọng Quỳ hừ một tiếng, lười so đo với một đứa bé, “Ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ sao?”

“Mong ước có tác dụng gì.” Đôi mắt đỏ như máu của hắn rời đi, không ngừng phát ra yêu khí kỳ dị.

Hắn không cố tình làm vậy, chỉ là đôi mắt đỏ quái gở này nên hắn rất ít khi đối diện với người khác, vì chúng luôn doạ sợ họ. Dù cho hắn chẳng cố ý làm vậy, dù cho hắn chẳng có ác ý, dù cho... hắn chỉ muốn tìm kiếm sự giúp đỡ...

Nhưng tất cả đều vô dụng, đều như muối bỏ biển. Đôi mắt đỏ bị nguyền rủa này đã vĩnh viễn cắt đứt cầu nối của hắn với ánh sáng ấm áp cũng như với thế giới này.

Mà nàng ta hình như chẳng hề bị đôi mắt của hắn doạ sợ, cũng không bị nó mê hoặc. Nàng ta chỉ lẳng lặng đứng đó, gương mặt tươi cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

“Không cần phân vân quá nhiều làm gì, ngươi bái ta làm sư phụ thì ta sẽ dạy cho ngươi!”

Hắn nhìn Trọng Quỳ, quay ngoắt đít, hành động này cũng là đáp án cho đề nghị của hắn: không có hứng thú.

Trọng Quỳ bật cười, nàng không nghĩ rằng ở thế giới này cũng có người như vậy.

Khi còn ở khu mười chín, không ít kẻ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để giành được suất làm học sinh của nàng. Đúng là cách đào tạo của Trọng Quỳ quá mức biến thái, nhưng qua tay nàng không ai không là tinh anh trong tinh anh cả.

Tên nhóc này đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, sau này nhất định phải hối hận.

Trọng Quỳ cũng xoay người rời đi, hai người đi về hai hướng trái ngược với nhau.

...

Trọng phủ...

Trọng Quỳ vừa mới rửa mặt sạch sẽ thì đã nghe thấy tiếng Diệp Lan San vang lên ngoài cửa.

“Muội muội có lẽ bây giờ đã tỉnh rồi, trời cũng đã tối, thức ăn mẹ ta tự nấu nướng cũng đã xong xuôi nên muốn mời muội muội ăn cùng.”

“Biểu tiểu thư, ngươi chờ mọt chút, khi tiểu chủ nhân tỉnh ngài sẽ gọi chúng ta sau.” Thanh Đồng khách khí nói vời nàng ta.

Diệp Lan San cay nghiệt nói lớn: “Sao muội muội ngủ nhiều như thế? Bị bệnh gì sao?”

Sắc mặt Thanh Đồng ngay lập tức thay đổi, chưa kịp nói gì thì cửa sau lưng cũng đã mở ra.

Trọng Quỳ ung dung bước ra ngoài, gương mặt đắc ý của Diệp Lan San khi vừa trông thấy nàng đã trở nên sợ hãi vô cùng, không dám tiếp tục nhếch môi cười nhạo nữa.

“Muội muội cuối cùng cũng đi ra rồi.”

“Mũi của tỷ tỷ khỏi rồi sao?” Trọng Quỳ tựa tiếu phi tiếu, nhìn lướt qua mũi của Diệp Lan San, “Lần sau chúng ta lại có thể chơi bắn cung với nhau rồi, tốt quá.”

Diệp Lan San lập tức bịt kín mũi của mình, mặt trắng bệch như tờ giấy, cười khiên cưỡng: “Tỷ tỷ năng lực còn kém, cũng không dám tự bêu xấu mình trước mặt muội muội nữa.”

Cuối cùng thì công lao dạy dỗ của Diệp phu nhân ròng rã chừng ấy ngày trời cũng đã có chút kết quả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio