Mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, bên trong bồn hoa đã được cắt sửa gọn gàng ở bên cạnh đó, xuất hiện hai vị thiếu nữ chui ra, một người người mặc quần áo của Vương Tử, tóc ngắn được búi lại ngay ngắn, mà người còn lại thì ăn mặc giống như "Thiên sứ" , tóc dài phất phới.
Người sau yên lặng đưa tay ra hướng về phía người trước.
Nữ sinh tóc ngắn lệ rơi đầy mặt lấy đồng đưa vào tay người bạn nhỏ: "Cậu thắng."
Lâm Lâu nhận lấy tiền, mỉm cười gấp lại gọn gàng rồi đem cất đi.
"Nhưng mà, làm sao cậu biết nhất định Tiểu Vong sẽ cự tuyệt Mục Sư huynh thế!" Tô Đồ Đồ nâng trán,: "Cái tên Thạch Vịnh Triết ngu ngốc đó lại có thể khắc phục được khó khăn, không khoa học chút nào!"
"Trực giác của con gái."
"Như vậy à. . . . . . Này!" Nước mắt Tô Đồ Đồ chảy càng thêm mãnh liệt,: "Cậu đang châm chọc tớ không phải con gái sao? !"
"Có thể ngầm hiểu như vậy."
"Cậu đủ rồi!"
Nữ sinh tóc ngắn buồn bực tới cực điểm, dứt khoát ngồi chồm hổm xuống □, tay cầm một cái nhánh cây vẽ vòng tròn trên mặt đất: "Dù sao tớ cũng không có cái nữ tính gì đó, cậu muốn khi dễ thế bào thì tùy. Hừ!"
Vẽ chốc lát, không nhận dượcdù chỉ là một chút xíu "An ủi" Tô Đồ Đồ càng thêm u buồn: tại sao đều không để ý đến cô, ríu rít ríu rít, vẫn vẽ vòng tròn rất bực bội!
Nhưng vào lúc này, một đồng tiền xu xuất hiện trước măt cô, cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Á?"
"Tiền ai ủi." Lâm Phong nói xong, dùng một tay khác sờ sờ đầu của cô,: "Không khó chịu rồi, không sao."
Tô Đồ Đồ lặng lẽ nhận lấy tiền, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, rồi sau đó suy nghĩ thêm một chút, không đúng rồi, cô tiêu tốn tận đồng, chỉ lấy trở về được đồng , trong lòng còn tràn đầy cảm kích. . . . . . Cô là kẻ ngốc hay sao vậy này!
Mà lúc này, vũ hội bị trì hoãn một lần rốt cuộc bắt đầu —— mặc dù trừ mấy người bên ngoài, tất cả những người ở đây không ai ý thức được điều đó.
Làm người giám sát cho hoạt động lần này, quả nhiên Mục Tử Du đang nhảy mở màn, mà bạn nhảy của hắn lại mặc trang phục giả dạng Hoa tiên tử vô cùng đáng yêu . Mạc Vong đứng ở trong đám người, cùng mọi người cười nói vỗ tay, thỉnh thoảng kêu ra tiếng "Tuyệt quá!" Ồn ào như vậy, rất nhanh đã hòa nhập vào không khí vui sướng.
Mà thiếu niên đứng ở bên cạnh cô, sau khi trầm mặc một hồi lâu, mói tiến tới bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Sao cậu không nhảy với hắn?"
"Không phải trước đó tôi đã đồng ý với cậu rồi sao?"
". . . . . ."
"Lừa cậu thôi!"
". . . . . ."
"Tối nay, tôi sẽ không khiêu vũ với ai cả." Cô gái nói xong, cười híp mắt lại, giống như cá bơi vào trong biển người.
"Này!"
Thiếu niên vội vàng gắng sức lần theo vị trí thiếu nữ “Bơi đi”.
Nhưng vào lúc này, những người ở chỗ này giống như bị nhiệt tình kích thích, từng đôi hai người hoăc cả một đội nhao nhao nhảy lên , sự thật chứng minh, số người không biết khiêu vũ giống như Mạc Vong không phải là ít, dù sao vẫn còn là học sinh, không có thời gian học cái này cũng là chuyện vô cùng bình thường, gọi là "Vũ hội của học sinh" , nhưng trọng điểm không phải ở"Vũ" (Nhảy, múa) , mà là ở “Hội" , nói tóm lại, tất cả những thứ không gặp được trên lớp ở đây đều có thể!
Trong khoảng thời gian ngắn, hội trường hợp cực kỳ giống "Quần Ma Loạn Vũ" .
Mạc Vong ngồi núp ở phía sau băng ghế, nhìn Thạch Vịnh Triết bị một đám anh em tốt mạnh mẽ kéo đi nhảy "Vũ điệu Thỏ", che miệng lại cười "Hì hì" ra tiếng, rồi sau đó vô cùng xấu lấy điện thoại di động ra, chụp lấy mấy tấm ảnh "Thỏ dũng giả" —— đám vô lại kia còn trực tiếp lấy mất mũ lính của thiếu niên, cũng phi thường không hiền hậu đeo hai cái tai thỏ lên đầu hắn.
Không biết có phải nam sinh lớp bên cạnh đã thương lượng cùng nhau hay không, lại có thể mặc thành mèo, ah? Còn có Đại Cẩu? Này này, lại còn có người mặc thành quả bí đỏ nữa! Cái đó phải là . . . . . Người Đầu Trâu?
Cô gái cảm thấy mắt và tay mình đều không đủ dùng rồi, chỉ có âm thanh “Tách tách” “Tách tách” không ngừng chụp hình, cho đến khi điện thoại di động thông báo pin yếu, cô mới lưu luyến không rời dừng lại động tác, rồi sau đó mới phản ứng được việc mình đã làm, vô cùng quẫn bách囧, mặc dù đã để chế độ ban đêm, nhưng ảnh có thể thấy rõ ràng sao?
"Bệ hạ, mời dùng."
"Ai?" Cô gái nghiêng đầu, phát hiện thanh niên lại có thể đưa tới một cục sạc dự phòng, trong nháy mắt cô chỉ biết im lặng,: "Đến thứ này anh cũng mang theo bên người sao?"
"Đúng, giải quyết những khó khăn của bệ hạ là một trong những bổn phận của tôi."
". . . . . ." Tỉ mỉ hơi quá rồi!
Mặc dù trong lòng châm chọc như thế, Mạc Vongvẫn lấy điện thoại cắm sạc, rồi sau đó lại cất điện thoại vào trong túi.
"Bệ hạ không chụp sao?”
"Ừ, vừa rồi chụp nhiều, mệt mỏi."
"Như vậy, sau đó phải khiêu vũ sao?"
". . . . . .Không phải anh không biết khả năng khiêu vũ của tôi." Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới cô lại lệ rơi đầy mặt,: "Đó căn bản không phải khiêu vũ, mà là mưu sát mới đúng!" Cô thở dài,: "Nếu như có thể, tôi cũng rất muốn nhảy chứ. . . . . ."Nhìn bộ dáng vui vẻ của mọi người mà xem. . . . . . QAQ
"Như vậy, bệ hạ. " thanh niên đột nhiên quỳ một chân trước mặt, hướng tay phải về phía cô,: "Không biết tôi có vinh hạnh được mời ngài nhảy một điệu hay không ?"
". . . . . . Anh là muốn chết phải không?" Trừ cái này ra, thật lòng Mạc Vong không biết nên trả lời như thế nào, cứu mạng! Nơi này có một kẻ muốn chết, muốn thành M nè!
Esther lắc đầu.
"Chẳng lẽ là?" Trong lòng cô gái hiện lên một ý nghĩ không thể nào tưởng tượng nổi, cô lập tức dò xét hỏi,: "Anh có biện pháp giải quyết vấn đề của tôi sao?"
"Đúng vậy."
"! ! !" Thật sự có cách!
Thiếu nữ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không nói hai lời liền đặt tay vào trong tay thiếu niên: "Như vậy thì giao cho anh nhé, Esther!"
Chỉ có thể nhìn đáng thương biết bao, cô cũng muốn gia nhập cùng mấy người bạn nhỏ!