Phần một
Mạc Vong bởi vì lời nói không đầu không đuôi này mà kinh ngạc quay đầu lại, nhưng cũng vì vậy mà vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của thanh niên, trong chớp mắt, cô giật mình.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, giờ phút này tròng mắt đối phương trông đen đến tận cùng, cũng vô cùng thâm thúy, giống như hai đầm nước sâu đen không thấy đấy, hấp thụ toàn bộ ánh sáng, lại không nổi lên nửa điểm gợn sóng, mà sự ấm áp mang lại cho người đối diện lúc nãy, giờ đây nhìn lại, ngược lại có mấy phần đáng sợ. Giống như cô không phải là bị một người nhìn, mà là bị một con rắn khổng lồ đen nhánh, tóc gáy cả người cũng đã dựng đứng cả lên.
Cô gái lui về phía sau mấy bước theo bản năng, bước chân có chút lảo đảo, hơn nữa khẽ siết chặt quả đấm.
Nhưng vào lúc này ——
"Khụ khụ khụ......" Trong miệng thanh niên đột nhiên ho ra một búng máu, rồi sau đó một tay che miệng lại, cứ như vậy ngã quỵ trên đất, luôn miệng ho khan.
Mạc Vong: "......" Này này, không phải chứ, tương phản lớn như vậy đã hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn “Đáng sợ” rồi có được không?
Ho khan mãi, máu tươi đỏ sẫm chảy ra theo khe các ngón tay của thanh niên, thân thể của hắn cong lên, cả người hình như cũng co rúc thành một đoàn, xem ra cực kỳ khổ sở.
"Anh...anh không có sao chứ?" Mạc Vong nhỏ giọng hỏi, ngay sau đó liền muốn tát mình một cái, đã như vậy rồi, làm sao có thể không có việc gì? Rốt cuộc cô ngu ngốc đến mức nào vậy!
Nhưng đối phương lại ngửng đầu nhìn cô một cái, hình như là muốn nói gì, nhưng ngay lúc đó đã ho kịch liệt.
Cô gái sửng sốt: Ánh mắt...... Lại khôi phục lại như lúc vừa mới gặp mặt...... Không, hiện tại hình như không phải lúc nghĩ những thứ này!
Cô vội vã chạy tới, quỳ xuống □ đỡ thanh niên trên đất dậy, khẽ vuốt ve sống lưng giúp hắn thuận khí, hình như làm như vậy thật sự có chút hiệu quả, dần dần, hô hấp của đối phương bình ổn lại không ít, tiếng ho khan cũng nhỏ dần.
Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm: "Em gọi điện thoại cho bệnh viện."
"Không, không cần." Lâm Triêu Quân lại lắc đầu một cái, sắc mặt do bị bệnh mà đỏ ửng tái nhợt hiện lên vẻ tươi cười,: "Bệnh cũ, cũng không phải chuyện lớn gì."
"Nhưng......" Cũng hộc máu rồi! Còn có thể không phải chuyện lớn sao?
"Anh nằm nghỉ ngơi một chút là tốt."
"...... Vậy em đỡ anh đi vào!"
Lần này, thanh niên không có cự tuyệt.
Vì vậy cô gái nâng Lâm Triêu Quân đứng lên, đầu tiên đem tay của hắn đặt trên đầu vai mình, sau khi đi được mấy bước, cô phát hiện ra làm như vậy vừa tốn sức vừa tốn thời gian, liền nhẹ nhàng lật tay một cái, trực tiếp đem người bế theo kiểu công chúa.
"Đâu là phòng ngủ của anh?"
"......" Cho dù vẫn ho khan như cũ, nhưng Lâm Triêu Quân cũng lộ ra vẻ mặt quẫn bách, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại nét mặt, chỉ vào một gian phòng nói,: "Phòng kia."
Mạc Vong nhìn theo, phát hiện đó là căn phòng sát vách của Tô Đồ Đồ.
Căn phòng dọn dẹp rất chỉnh tề, ga trải giường cũng vô cùng sạch sẽ, đồ đạc...đều được bố trí theo đúng tiêu chuẩn của khách sạn.
Cô gái bước nhanh tới bên giường, nhẹ nhằng đặt người trong tay xuống giường, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: "Em đi lấy cho anh chút nước.” Tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, giúp người phải giúp đến cùng.
Mà thanh niên đã bị “Ôm” một lần cũng không còn khách khí, mỉm cười gật đầu, vô cùng thành khẩn nói: "Cám ơn."
"Không khách khí." Mạc Vong đang muốn đi ra ngoài, lại thấy đối phương có vẻ muốn nói lại thôi, nghi ngờ hỏi,: "Còn muốn cái gì sao?"
"Không......" Sau khi Lâm Triêu Quân khẽ dừng một chút, nhẹ giọng khẩn cầu nói,: "Chuyện mới vừa rồi, em có thể không nói với Đồ Đồ không? Em ấy biết, những người khác cũng sẽ biết, anh......" Tiếng nói một lần nữa dừng lại.
"Em biết rồi." Cô gái lập tức gật đầu, bởi vì cô hiểu, những lời tiếp theo hắn không thể nói, mà cô cũng không nên tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Cô cũng đã từng gặp phải sự uy hiếp của cái chết, như vậy thật sự rất đau đớn, nhưng mà, khiến cô đau hổ nhất không phải bởi vì "Chết", mà còn là vì sau khi cô "Chết" rồi, sẽ có người vì cô mà khóc lóc, đau lòng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bọn họ cầm bàn tay lạnh như băng của cô khóc không thành tiếng, cũng làm cho lòng người cảm thấy rét lạnh, không rét mà run, kìm lòng không được mà run lên, loại chuyện này......
Nếu quả như thật sự phải chết, còn không bằng để cho mọi người quên cô đi.
Như vậy thì sẽ không có ai phải đau lòng.
Cho nên, cô vô cùng thông cảm với tâm trạng của thanh niên giờ phút này.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Mạc Vong vốn là muốn đi đến căn phòng bên cạnh lấy nước, nhưng lập tức lại dừng bước chân, bởi vì việc cô làm chắc chắn sẽ khiến Đồ Đồ nghi ngờ, như vậy...... Cô lại nghĩ tới trong phòng khách tầng dưới hình như cũng có nước, vì vậy lại chạy xuống dưới tầng.
Mà lúc này, trong căn phòng cách vách, Tô Đồ Đồ đang giải thích với Lâm Lâu, nhân tiện giới thiệu một chút về người mang tên Lâm Triêu Quân này.
Cũng trong lúc này, Lâm Triêu Quân nằm trên chiếc giường đơn trắng tinh, không biết từ nơi nào lấy ra một tờ khăn ướt, tỉ mỉ lau chùi vết máu giữa các ngón tay, hắn không muốn làm bẩn ga giường. Mà việc này, thật sự là bởi vì hắn đã thành thói quen đối với chuyện như vậy.
Trong lúc lau chùi, hắn không khỏi lại nghĩ tới cô gái nhỏ có tên là “Mạc Vong”.
Ở tuổi của cô và Tô Đồ Đồ, thật sự không thích hợp để dùng từ “Xinh đẹp” hay “Mỹ lệ” để hình dung...Mà mọi người đều quen nói là "Dịu dàng”, “Đáng yêu”, “Khéo léo”, những từ này dùng để miêu tả cô đều rất thích hợp, có lẽ còn phải lại cộng thêm một từ, thoạt nhìn rất sạch sẽ —— điểm này nhìn vào con mắt cô cũng có thể nhận thấy, giống như hai quả cầu thủy tinh đen lấp lánh, giống như đáy hồ trong suốt, không hề có một chút tạp chất.
Cô mặc một cái áo ngủ màu hồng nhạt, phía trên còn in những hình trang trí bé bé xinh xinh, chân đi dép lông, lộ ra chiếc bít tất màu xanh lam có một đóa hoa trắng rất lớn ở bên trên, đây là một cô gái được lớn lên trong sự yêu thương, trong sự ấm áp che chở của mọi người mà lớn lên, cũng chỉ có đứa bé được lớn lên trong hoàn cảnh ấy, thì toàn thân mới có thể toát ra hơi thở nhu hòa như vậy. Cũng không biết đã trải qua chuyện gì, hơi nhạy cảm, cho dù có lẽ trong lòng không hiểu nhưng theo bản năng cũng biết tiến biết lùi, sự cẩn thận này rất khó khiến người ta cảm thấy bài xích hay chán ghét, ngược lại càng dễ khiến người khác cảm thấy yêu quý.
Vẻ mặt cũng rất chân thành tha thiết, tình cảm vui buồn mà không lời nào có thể miêu tả được, lo lắng chính là lo lắng, sợ thì là sợ, thích rất thích, ghét chính là ghét —— tất cả tất cả những cảm xúc đó đều thuận theo tâm trạng, được thể hiện trên khuôn mặt xinh xắn lớn bằng bàn tay, da rất trắng, cho nên khi gương mặt ửng đỏ trong cực kỳ rõ ràng, mái tóc được buông xõa trông cũng càng đen nhánh. Bộ áo choàng màu xanh da trời......Hẳn là tác phẩm của Đồ Đồ?
Nhớ tới em gái nhỏ được sủng ái ở trong nhà, Lâm Triêu Quân không khỏi khẽ cười rồi, những đứa bé khéo léo đáng yêu hoạt bát hiểu chuyện ở bất kì đâu đều được hoan nghênh, huống chi hắn gần như là nhìn cô lớn lên, chỉ là chưa từng nghe nói có mang bạn về nhà, hiện tại nhìn thấy em họ quen được với một người bạn như vậy, hắn cũng rất vui mừng.
Chắc là đến học cùng với nhau?
Hắn nhớ mái tóc của cô gái được búi gọn lên bằng một cây bút màu hồng, trên cây bút còn có in hình sao biển, ở tuổi này, các hình như các nữ học sinh cực kỳ những đồ vật trông vừa đáng yêu vừa ngây thơ, lớn hơn một chút nữa, bút có thể viết là đủ rồi, ai quan tâm xem hình dáng của nó như thế nào nữa?
Nhưng mà, cô gái như vậy......
Tại sao......
"Cô sẽ chết." ——Không phải hắn cố tình nói ra những lời ác ý như vậy.
Giống như rất nhiều lần trước đây.
Từ nhỏ, thỉnh thoảng hắn sẽ không bị khống chế nói ra những lời như vậy.
"Mẹ, ông nội sẽ chết."
"Cây này sẽ bị sét đánh."
"Ngày mai thầy giáo sẽ không đến trường được."
Hắn không biết khi mình nói những lời này rốt cuộc có vẻ mặt như thế nào, nhưng sau đó từ vẻ mặt sợ hãi của những người khác có thể đưa ra kết luận, đó tuyệt đối không phải là bộ dáng khiến cho người khác có hảo cảm.
Mà mỗi lần, hắn đều nhận được câu trả lời là——
"Chớ nói nhảm!"
"Câm miệng!"
"Đi ra ngoài cho đứng cho tôi!"
Đó là rất bình thường, bởi vì lời từ trong miệng hắn nói ra, không có một câu nào là tin tức tốt.
Bị ghét cũng là bình thường.
Nhưng điều đáng sợ là, những lời này, mỗi lầ đều được thực hiện.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn ngày càng trở nên sợ hãi, chẳng biết lúc nào hắn được đặt một cái biệt danh gọi là “Qụa đen”, không người nào nguyện ý đến gần hắn, thậm chí bắt đầu bài xích gia đình của hắn. Cha mẹ hắn cũng vì thế mà chuyển nhà rất nhiều lần, cũng đã từng đưa hắn đi gặp bác sĩ, nhưng cuối cùng cũng không thể "Chữa khỏi" cho hắn. Cuối cùng, mẹ hắn chịu không được, giống như kẻ điên vậy, muốn giết hắn sau đó tự sát.
Mặc dù cuối cùng bị ba hắn ngăn cản, nhưng gia đình của bọn họ đã không thể tiếp tục duy trì như trước kia nữa.
Ba mang mẹ đi nơi khác tĩnh dưỡng, mà hắn lại qua tay nhiều gia đình họ hàng thân thích, nhờ bọn họ nuôi dưỡng.
Những lúc thống khổ nhất, hắn cũng nghĩ rằng chỉ cần chết đi coi như xong rồi, cuộc sống như thế này căn bản không có ý nghĩa gì cả. Nhưng một ngày nào đó, kỳ tích xảy ra —— hắn bắt đầu ho khan, ho vô cùng kịch liệt, có lúc thậm chí sẽ ho ra máu. Đây đối với thân thể mà nói dĩ nhiên không phải chuyện tốt, nhưng mà, từ đó về sau, tỷ lệ hắn nói ra những câu nói như trước kia dần dần giảm xuống, từ dường như mỗi ngày đều nói, dần dần trở thành một tuần một lần...... Một tháng một lần...... Đến cuối cùng, giống như là không còn nữa.
Mặc dù thân thể trở nên kém đi, nhưng lại giống như co thể vứt bỏ một kiểu gánh nặng trong cuộc sống, vô cùng thoải mái.
Về sau nữa, hắn đến nhà của Đồ Đồ, người trong gia đình này rất dịu dàng cũng rất nhiệt tình, khi nhìn thấy hắn xanh xao vàng vọt như vậy, việc đầu tiên chính là dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra thân thể, đáng tiếc bác sĩ cũng không biết rốt cuộc là mắc bệnh gì, chỉ nói ngoài việc cố gắng tĩnh dưỡng thì không còn biện pháp nào khác. Lúc đó hắn cho là mình sẽ bị "Qua tay" người khác rồi, không thể ngờ là bọn họ lại nhường căn phòng tốt nhất nhà cho hắn, còn ngày ngày nấu canh cho hắn tĩnh dưỡng.
Nhờ có bọn họ tỉ mỉ điều dưỡng, thân thể hắn càng ngày càng trở nên tốt hơn, tính tình cũng nhờ đó mà trở nên sáng sủa, cũng bắt đầu kết bạn, thi đỗ đại học, hình như cuộc đời mới cũng dần dần bắt đầu.
Nhưng hắn vẫn luôn biết, mình không giống những người khác.
Mặc dù loại năng lực kia mặc dù giống như là tạm thời bị "Phong ấn", nhưng hắn có thể cảm nhận được, nó không có biến mất, chỉ là ngủ đông tại chỗ sâu trong thân thể, chờ đợi Khô Mục Phùng Xuân, Đông Sơn tái khởi.
Cho nên dường như là vừa lên đại học, Lâm Triêu Quân liền dọn ra khỏi nhà Tô Đồ Đồ, cũng không có ở ký túc xá của trường học, chỉ thuê một gian phòng ở gần đó—— dù cuối cùng không thể tránh né, hắn cũng muốn giảm xuống thấp nhất cơ hội có thể nói những lời này với người khác.
Mà dự cảm này, vào hôm nay rốt cuộc đã biến thành sự thật.
Hắn lại nói.
Nói như vậy.
Cô vẫn còn là một cô gái nhỏ—— giống như đóa hoa, sinh trưởng ở độ tuổi đẹp nhất, còn chưa nở rộ rực rỡ, chẳng lẽ cứ như vậy héo tàn sao?