Xe bay: là một loại xe được thiết kế dựa trên những chiếc ô tô ở thời văn minh cũ, có thể chở tối đa người, có khả năng phi hành trên không, có hai chế độ: tự lái hoặc lái tự động, đây là phương tiện di chuyển của các bậc nhà giàu, các bậc cao tầng của căn cứ, hoặc những người tài xế taxi bay. Tất nhiên chi phí của những chiếc này phi thường đắt đỏ với thường dân, nếu đặt chổ ngồi thì cái giá này phải bằng cả tháng lương của một người bình thường ah chứ đừng nói là mua. Giờ đây các sân thượng của mỗi toà nhà, đều được thiết kế những bãi đổ xe lớn nhỏ tuỳ thuộc vào mỗi nơi.
Phương tiện di chuyển dưới đất hiện tại chỉ có đi bộ và tàu điện ngầm là chủ yếu.
———————————
Lúc này những dàn bóng bay, những cánh hoa thiên ngân sám bạc bay đầy trời quảng không của học viện AOA, phía trên sân thượng các toà cao tầng của trường, là những chiếc xe bay xa hoa ồ ạt đổ vào bãi, những đội ngủ giữ xe trang trọng phục trang, đang hướng dẫn nhiệt tình cách sắp xếp chổ cho các quý khách của trường, bởi vì họ biết những người này đều là các bậc cao tầng từ khắp nơi trên thế giới được mời về tham dự buổi lể của AOA.
Trong bầu không khí nhộn nhịp của buổi lễ. Hàng nghàn phóng viên đứng xếp hàng, những tiếng click, ánh đèn flash chớp nháy liên tục không nghừng. Đội ngủ cảnh sát đứng dàn thành hàng khắp cổng trường, chặn đứng hàng nghàn người dân bên ngoài xem náo nhiệt.
Bên trong cái sân trường rộng bằng hai lần sân banh, những lãng hoa tươi thắm được trang trí khắp mọi nơi, những cây thiên ngân phân phát tán cánh hoa của mình qua làn gió có hồn. Một khuôn viện xinh đẹp, rộng lớn, trang nghiêm.
Ở trước sân khấu là một bức tượng khổng lồ, một vị dáng người to lớn, nghạo nghễ, tay cầm ngọn giáo, nét mặt không nộ mà uy, ánh mắt xa săm, tượng của ông được đặt hướng ra ngoài cổng trường, hướng ra ngoài thế giới. Ông đứng đối diện với trung tâm sân trường, nơi mà hơn ba nghàn học viên được sắp thành ba hàng rất dài trong khoảng sân rộng lớn, nam mang đồng phục trắng, cà vạt đỏ, nữ mang áo dài. Mỗi người trong họ đều nghiêm trang tư thế, ngực ưởn lên, nét mặt đầy trịnh trọng. Tất cả đều đang hướng về ông đầy tôn kính. Ông là Trần Hùng Dũng, người hùng của nhân loại, được người dân giản dị gọi với cái tên “ Bác Trần “.
Không khí đang nô nức bỗng nhiên trầm lặng xuống.
Vì họ đã thấy từ sau hậu trường, bước ra một vị nam nhân, thân mang đế phục màu lục, dáng người đứng thẳng, mái tóc đã bạc trắng lung lay nhẹ trong gió, khuôn mặt đã quá trung niên, thế nhưng khí khái bất phàm, đôi mắt tinh tườm sắc bén. Đôi chân ông uy phong từng bước, đi lên bục. Trên bục đã được đặt sẳn micro và một lãng hoa.
“ Xin chào tất cả mọi người “ một thanh âm âm trầm vang lên, lời nói của ông dù là không lớn, âm điệu rất rỗi bình thường, thế nhưng khi đặt lên người ông lại làm cho người khác sinh một cảm giác áp bách hồi hộp, lập tức không khí trở nên vô cùng trầm mặc, im phăng phắc, không bất cứ một âm thanh, hơn ba nghàn người mà bây giờ lại chẳng phát ra bất kỳ một tiếng động, sợ rằng lúc này một chiếc lá rơi cũng đủ để gây nên một oanh động lớn.
Lúc này ở các quán cafe, công ty, đường phố, văn phòng hay chỉ là những người nhàn rỗi ở nhà xem tv cũng trở nên im lặng hẳn, hình ảnh của ông được quay chiếu trực tiếp, một âm thanh liền có sức lan toả vô cùng lớn.
“ Chào mọi người, tôi là Đoàn Thế Kiệt, là hiệu trưởng tiếp nối thứ của Học Viện Anh Hùng AOA, trước khi bước vào buổi lễ, tôi xin được giới thiệu một chút về Học Viện AOA “ Giọng điệu không vội nhưng vô cùng có sức hút. Đơn giản là nảy giờ tất cả đều đang đặt sự chú ý đến ông. Mỗi động tác mỗi lời nói đều thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt trông ngong.
Lập tức từ trên không trung bay xuống một cái máy bay điều khiển từ xa, một luồng ánh sáng chiếu trực tiếp lên không gian, tạo nên một cái màn hình lớn với bốn chiều không gian. Trên nó hiện tại chiếu năm chữ “ Học Viện Anh Hùng AOA “.
Nhìn thấy mọi thứ đã hoàn tất, viện trưởng Thế Kiệt bắt đầu cất cao giọng nói:
“ Học viện anh hùng AOA là một trong năm học viện với bề dày lịch sử hơn một trăm năm. Và cũng là một trong năm học viện anh hùng mạnh nhất thế giới. Số lượng học sinh đạt đến nghàn người tính tới thời điểm hiện tại. Học viện AOA là học viện đào tào anh hùng với quy mô lớn nhất thế giới, chúng tôi có khu phòng học được trang bị với rất rất nhiều thiết bị công nghệ cao, hệ thống nhà nội trú được sánh ngang với các biệt thự hạng , có khu tập luyện, khu bắn súng, khu thử nghiệm năng lực, hơn thế nửa chúng tôi còn có riêng một khu nuôi quái vật để tiến hành khảo hạch và rèn luyện học viên. Một nhánh hồ Xanh chính là trở thành khuôn viên của trường chúng tôi, bạn biết đấy một nhánh hồ thì có chứa một lượng lớn khổng lồ năng lượng tiến hoá. Ngoài ra năm nay chúng tôi còn được Căn cứ Lea thông qua hội đồng cho mượn một Di Tích Cũ làm địa điểm khen thưởng”
Ông nói đến đâu, những hình ảnh, những thông tin liền chiếu đến đấy. Lúc này đã không ít người khi nhìn thấy bắt đầu sục sôi. Đến cả di tích cũng cho mượn được, điều đó chứng tỏ địa vị của AOA đã lớn đến mức khủng khiếp. Một cái di tích dù nhỏ nhưng nó là vô giá. Không bất cứ đơn vị tiền tệ nào có thể cùng nó so sánh.
“ Chúng tôi còn sở hữu một đội ngủ giáo viên là những tinh anh trong giới, hàng năm còn có các vị anh hùng trong mười vị trí đầu trên bảng chiến thần đến và dạy học. Chúng tôi cho xây dựng và mời luôn hội Chiến giả và hội thợ săn ở ngay trong khuôn viên trường để học viên có sự phát triển toàn diện nhất, những học viên có thành tích xuất sắc hoặc cá nhân đóng ghóp lớn cho học viện sẽ được trưng thưởng những kiện vật cấp B trở lên, cao nhất là cấp S đến từ các di tích cổ, đây là những kiện vật vô cùng quý giá, nó là vật phẩm hạn chế số lượng, không thể chế tạo”.
Lời vừa dứt đến đây, bầu không khí trở nên sôi trào, những tiếng bàn tán như thuốc bị kích nổ. Trong lòng mỗi người đều như có nước sôi... thôi rồi thôi rồi, học viện AOA điên thật rồi, lại giám đưa ra mức thưởng lớn như vậy. Hào phú đúng là hào phú, một cái kiện vật cấp C cấp D cũng đã rất quý giá rồi. Điên thật rồi điên thật rồi. Các quan chức cấp cao đứng ngay bên hàng vip cũng rất ngờ trước quyết định của học viện. Lại còn đưa ra cái mục thưởng ấy, là nói chơi hay nói thật vậy. Đến giờ trong số họ người sở hửu kiện vật cấp S cũng chỉ lác đác vài người thôi ah.
Chưa kịp để mọi người hoảng hốt, viện trưởng Đoàn lại tiếp tục lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nhiều người:
“ Thế nhưng đây là nơi không phải là nơi ai muốn đến là đến muốn vô là vô, chỉ cần có thực lực, dù bạn là giàu hay nghèo đều sẽ được chúng tôi nhiệt liệt đón nhận, và tận dụng phát triển. Đây là nơi mà một cái danh nghạch học viên đáng giá bằng trăm cái căn cứ hạ đẳng. Không phải có tiền có quyền, muốn vào là có thể vào. Nơi đây là thiên đường của các học viên anh hùng, vào được hay không đã là một chuyện, còn có thể duy trì được hay không chính là nằm ở các em”.
Lúc này góc máy quay lại chiếu đến học viên đang có mặt tại sân trường.
“ Trước mặt tôi đây là học viên được tuyển chọn kĩ lưỡng từ các nơi trên thế giới. Các em khi còn tại học đều là những tinh anh của trường.Không nhiều lời. Hôm nay tôi xin thông qua quyết định, buổi lể Giác Tỉnh siêu năng lực cho các thiếu niên chính thức...
Bắt đầu” Viện trưởng Đoàn nói...
Đến rồi đến rồi, khí huyết của lủ thiếu niên đang trở nên vô cùng sôi trào, chỉ từ tuổi trở lên mới có thể giác tỉnh siêu năng, trước đó chúng đều phải điên cuồng học tập rèn luyện, ra sức nổ lực, giờ đây chúng đang đứng trước ngưỡng cửa để tiến vào thiên đường. Chỉ cần năng lực thức tỉnh đủ mạnh thì nó chính là một bước lên mây. Chúng cũng rất chờ đợi, đến cuối cùng thì năng lực của mình sẽ là gì.
“ Tất Cả Chú Ý “ một giọng nói nghiêm trang vang vọng khắp không gian...
“ Nghiêm “
Rộp rộp
Ánh camera chiếu lên ba lá cờ đang treo thấp dưới cột. Một lá cờ đỏ sao vàng chính giữa là của AOA, bên phải là kì của căn cứ Lea, bên trái là của liên minh thế giới.
Bầu không khí nghiêm trang thêm nghiêm trang...
Tư thế hiên ngang đứng thẳng người từ trong sân trường ra ngoài cổng, những dân thường đứng xem náo nhiệt giờ đây cũng ưởn ngực trịnh trọng, trong các quán cafe, các văn phòng công ty, công sở, thậm chí là những người đang xem một mình trong phòng, lúc này tất cả mọi người đều bước ra khỏi ghế, đứng thẳng người. Ở mọi nơi trên đường phố, nơi nào chiếu hiện ba lá cờ này, nơi đó mọi người đều đứng nghiêm trang quay mặt về phía quốc kì. Tất nhiên việc này không hề bắt buộc, thế nhưng mọi người ai ai cũng làm như vậy, nó đã trở thành một cái văn hoá mà không một căn cứ nào sở hửu, một tình yêu nồng liệt với quê hương với tổ quốc chỉ có ở Lea.
“ Chào cờ..........CHÀO “ Một âm thanh vang lên đầy uy phong.
Lập tức từ trong bầu không khí trang nghiêm lại bùng lên bài hát quốc ca. Mỗi người khi nghe dai điệu này, thật sự không biết rằng họ đã nghe đi không biết bao nhiêu lần thế nhưng cứ mỗi lần nghe lại, đặc biệt là trong bầu không khí như này một cảm súc nôn nao khó tả trong lòng họ lại bỗng hiện về, tự hào có, sôi sục có, nhiệt huyết có. Lúc này toàn phố đồng thanh vang lên ca khúc, thanh âm to lớn, nhìn thoáng cũng thấy nó vô cùng khí thế. Từng lời từng lời được mọi người hào khí cất lên bất kể giàu nghèo đói sang, đều ngã gục trước uy phong của nó.
Cùng lúc với tiếng nhạc vang lên, ba lá cờ khẽ động, nó chầm chậm được kéo lên trên cột cờ... khoảng ps sau lá cờ chạm đỉnh cột. Và cũng là lúc bài hát dừng vang.
“ Thôi....lễ tất” Một nam nhân mặc áo vest xanh lam từ sau khán đài bước ra.
“ Sát Hạch đầu vào có những nội dung như sau: thí sinh chạm tay trên đá giác tỉnh, nếu đạt được một trong hai yêu cầu sau thì sẽ được nhận vào học viện, thứ nhất: phải đạt thiên phú tu luyện từ điểm trở lên và tiềm năng của năng lực phải đạt ít nhất điểm thì mới vừa đủ tiêu chuẩn để được nhận vào học viện. Thứ hai là phải buộc tham gia vào hội chiến giả hoặc hội thợ săn. Tất nhiên nếu thí sinh đạt chỉ tiêu nhưng không muốn được đào tạo ở AOA thì cứ việc rời đi, chúng tôi hoàn toàn không ép buộc. Còn nếu thí sinh nào không đạt chỉ tiêu sẽ bị học viện tước bỏ khỏi danh sách học viên. Những thí sinh nào vi phạm nội quy như gian luận, dùng thuốc...nếu bị phát hiện, chúng tôi sẽ tước quyền sát hạch. Cuối cùng Chúc tất cả em thành công vượt qua sát hạch. Hy vọng rằng em thí sinh trước mặt thầy đây sẽ trở thành học viên chính thức của học viện”. Một vị giáo viên của trường bước ra khán đài, lên tiếng dõng dạc về từng nội dung. Thực chất mọi người đã quá quen với những quy định này, nghe lại cũng chẳng để làm gì. Bất quá là vẫn phải nghe.