Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chảy trôi mãi không ngừng.
Kể từ sau khi Thiên giới vừa được sơ khai định đoạt, Hiên Viên trở thành đấng chí tôn thống lĩnh đã gần trăm năm.
Năm đó, sự huy hoàng của ngũ phương Thiên đế chẳng còn trở lại thêm lần nữa. Không ai biết gì về tung tích của tứ vị đế vương sau này. Họ chỉ biết về một mất mát trong trận chiến ác liệt, đó là sự ra đi của nghĩa nữ Hoàng đế mãnh tướng Phượng Cẩm.
Đương nhiên, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến Tiểu Lạc Tề. Nàng chỉ là một người con gái nhỏ của tộc Phượng Hoàng dưới núi Vương Mẫu, một con chim phượng hoàng trắng vốn chẳng được người ta đoái hoài.
Số mệnh nàng đã định sẵn tai ương. Ai bảo nàng được sinh ra là một quả trứng vĩ đại sắc hồng vân nối nhau liên tiếp, làm cho người trong tộc đều nghĩ nàng hẳn là một chú chim phượng hoàng rực rõ lộng lẫy lắm.
Nào ngờ, khi vỏ trứng tách ra, mẫu thân Tang Đế của nàng còn đột ngột tuyên bố: Đứa con thứ chín ấy đã chết từ lâu, chưa ra đời. Tất cả chỉ vì bà sinh ra nàng toàn thân phủ lông vũ trắng muốt như tuyết không tì vết.
Lạc Tề của hiện tại, chỉ là đứa con mà phụ thân mẫu thân phải lén lút nuôi dưỡng.
“ Phượng trắng, phượng trắng cửu châu bình hoang trời đất không dung, sinh linh đồ than”.
Cũng chẳng biết lời truyền miệng ấy xuất phát từ đâu mà khiến cho àng từ khi thơ bé đã phải gánh chịu nhiều đắng cay.
Nàng hận thấu xương kẻ nào đã bày ra câu đó.
“ Là như thế đó, ta từ một đứa con dứt ruột sinh ra, lại phải sống trong vỏ bọc là con nuôi của đấng sinh thành nhờ sự thuyết phục của trưởng lão Tố Tiết”.
Những lúc buồn chán, nàng lại tới bờ sông Xích Thủy tìm bè bạn chuyện trò giải khuây. Ở nơi đó, cũng có một tiên nữ chung cảnh ngộ với nàng, chẳng được ai đoái hoài, có tên Hương Tư.
Hương Tư là nữ thần hạn hán vốn nức tiếng khắp nơi. Nàng ấy đi đến đâu là nơi đó trở thành khô hạn. Cho nen khi dừng chân an cư nơi bờ sông Xích Thủy, nàng ấy phải phong ấn khóa pháp lực lại. Hai người đã kết bằng hữu mấy chục năm vô cùng hòa hợp. Có lẽ cũng vì duyên cơ “ đồng bệnh tương lân”.
Hương Tư dịu dàng vỗ Lạc Tề: “ Chuyện này cũng vẫn phải biết ơn cha mẹ muôi, đã không đang tâm đoạt đi sinh mạng muội từ trong trứng. Muội nên tạ ơn trời đất mới phải. Huống hồ họ còn cho muội biết những điều này để muôi biết mình không phải là đứa trẻ không nguồn gốc. Như thế đã là điều đáng quý vô cùng rồi”.
Nghe những lời này Lạc Tề nhất thời thấy lòng dịu lại. Tuyệt vời biết bao nhiêu khi có thể chia sẻ được với bạn hiền.
Thế nhưng đột nhiên sực nhớ ra lời dặn của cha mẹ, năm lần bảy lượt đều răn đe nàng không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Lạc Tề hoảng hốt bám chặt lấy cánh tay Hương Tư.
“ Hương Tư, Hương Tư tỉ nhất định không được nói ra ngoài về thân thế của muội nhé”.
Hương Tư cười, dí nhẹ ngón tay thon dài như nhành lá vào khuôn mặt trắng trẻo của Lạc Tề: “ Cái miệng người đời có bao giờ thôi xì xào. Muội đừng quên là tự muội than thân trách phận với tỉ, lại còn không cho phép miệng lưỡi người đời bàn tán ư?”.
“ Người đời, người đời là ai…Muội chỉ nói cho mỗi mình tỷ nghe thôi mà Hương Tư”.
Nhìn gương mặt đột ngột thất thần biến sắc của Lạc Tề, Hương Tư bật cười khúc khích: “ Tiểu muội đó. Nhanh đứng lên đi nào, không nghe thấy tiếng chiêng trống đang càng lúc càng rõ sao?”
Cách đó không xa đã nghe tiếng chiêng tiếng trống của lễ nhạc xuyên qua muôn trùng mây vọng về.
Lạc Tề ngồi bật dậy, ngó ra ngoài cửa động nhìn cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt mà chưa được ngắm thỏa mắt. Hương Từ từ đằng sau cười cười đẩy nàng ra hẳn ngoài động: “ Tỉ tỉ của mình xuất giá, cũng phải ra tiễn người ta chứ?”
Lạc Tề ngẩng đầu lên nhìn mây trời nhẹ trôi, giữa không gian sáng bừng, bách phượng hội tụ hòa ca, như có ai đã dệt một dải tinh tú muôn màu rồi vắt ngang qua bầu trời.
Tất cả gia tộc Phượng Hoàng hiện nguyên hình phượng điểu tung cánh múa lượn trên không trung.
Ừ không đi cũng đỡ cực thân, hơn nữa, thân mình phủ lông trắng muốt như nàng, không thể để lộ ra ngoài được.
Nghĩ mà xem mà vì các con, cha mẹ cũng đã đủ lao tâm khổ tứ lắm rồi. Chín đứa con sinh ra, trên nàng còn có ba ca ca, năm tỉ tỉ. Mỗi người khi thành gia lập thất, cả tộc đều nô nức kéo nhau ra.
Cứ nghĩ tới tới nam nhân đến rước tỉ tỉ về làm vợ, bất giác nàng lại thấy ấm ức tức nghẹn, chỉ muốn tìm đến Hương Tư để có người nghe nàng chửi rủa y.
Cũng chỉ tại mình, đã chẳng liên quan gì rồi mà. Thế là nàng ngẩng đầu lên, thuận lối rẽ ra ngoài cửa, nhằm hướng nơi Vương Mẫu mà đi.
Ngày thành hôn của lục tỉ Đỗ Trạch, sắc đỏ báo hỉ sự phủ kín vùng đất màu mỡ dưới chân núi Vương Mẫu. Lạc Tề đưa mắt ngắm nhìn khoảng núi rừng ngút ngàn những hoa phượng hoàng trước mặt. Đỗ Trạch trang điểm lộng lẫy vô song, trên đôi môi xinh hé nụ cười duyên dáng pha chút e lệ.
Nhìn mọi người ai nấy đều bận rộn, Lạc Tề tiện tay ngắt lấy hai trái cây nh, đeo trường cầm trên lưng, rồi leo lên ngồi vắt vẻo trên vách Bích Vân của núi Vương Mẫu.
Trên vách Bích Vân, kỳ hoa dị thảo không biết bao nhiêu mà kể, khói sương cuộn vòng tựa những áng mây mờ. Những chiếc nấm linh chi bé nhỏ như đang nhún nhảy giữa từng khóm cỏ, thấy có người tới là “soạt” một cái đã chui tọt vào lớp đất bùn. Ở đây, người ta có thể ngửi thấy cả hương thơm từ đất.
Từ trên vách Bích Vân có thể ngẫm vọng lên tận điện Dao Trì của Vương Mẫu nương nương sóng biếc cuộn trào, ngọc đài cao vút. Dưới chân là khoảng rừng núi bát ngàn hoa phượng hoàng nối dài tít tắp một dải với sơn trang màu mỡ của Phượng tộc.