Lại một lần nữa đặt chân lên từng phiến thổ địa ở Ân Đô, lại một lần nữa bước vào Cửu Thiên Khách Điếm, chỉ là lúc này đây Lâm Cửu trực tiếp từ tầng một leo lên lầu cao nhất của Cửu Thiên Khách Điếm —— cửu lâu.
Cửu lâu của Cửu Thiên Khách Điếm từ trước đến giờ đều chỉ dùng để chiêu đãi hoàng tộc thượng khách, Lâm Cửu thân ở trong đó, ngược lại cũng chẳng cảm thấy có bao vinh quang hay xa hoa, khách điếm tửu lâu cũng chỉ là nơi làm ăn buôn bán, chỉnh trang có tốt đến mấy cũng chỉ để làm đẹp, là một món đồ trang sức, để người ta thưởng thức, chứ không phải dùng để cúng bái.
Đứng trên cửu lâu, phong cảnh trong Ân Đô thành thu hết vào tầm mắt, cổ thành náo nhiệt phồn hoa, khiến Lâm Cửu có cảm giác như mình hiện đang ở cố đô Lạc Dương, chỉ là không biết khi ấy Lạc Dương có giống thế này hay không.
Tựa vào lan can, bóng hình cô đơn.
Khoác một tấm áo choàng lớn màu xám Lâm Cửu xoay người nhìn chủ nhân của Ân Đô yến khách, hỏi: “Ngươi nói là trong hoàng cung ở Hoàng Thành, có quân cờ do Diệt Thiên bố trí?”
“Hồi Thiên Thánh Giả, xác thực có việc này, chẳng qua Ma Tôn chưa từng tiết lộ bất luận điều gì cho chúng ta, thuộc hạ cho rằng Ma Tôn sẽ nói với người những việc này.” Nam tử ngồi bên bàn tiệc có một bộ râu đỏ rực, chính là người mà ngày đó trước khi tiến nhập tuyết sơn Lâm Cửu và Diệt Thiên gặp qua – Hoả Sơn.
Lâm Cửu cười cười, một mình đơn thân độc mã xuất trận bao giờ cũng gian nan, dù sao Diệt Thiên có nhiều thủ hạ như vậy, y cũng không ngại mượn dùng lực lượng giúp Diệt Thiên tỉnh lại, chính vì vậy nên y mới tới Ân Đô tìm đến Hoả Sơn, chẳng qua y không ngờ Hoả Sơn hoá ra là một trong những trưởng lão của đấu thú tràng ở Ân Đô, mà không có Diệt Thiên bên cạnh, Lâm Cửu có thể trực tiếp cảm nhận được thái độ của đối phương có biến hoá.
Ngẫm lại lúc ở Băng Nguyên Cực Bắc, những người này ai ai cũng đối Diệt Thiên tất cung tất kính, bọn họ trước mặt Diệt Thiên đáp ứng coi y như Diệt Thiên mà đối đãi, nhưng con người chính là con người, thú vương nói một điểm cũng không sai, con người sẽ xem con người hành sự, phỏng chừng để Hoả Sơn thỉnh mình lên tầng cao nhất của Cửu Thiên Khách Điếm ăn bữa cơm đã là không tồi rồi, y còn trông cậy vào Hoả Sơn có thể giúp đỡ cái gì a? Trong lòng có chút oán niệm, cũng có chút bi ai.
Lâm Cửu mặc niệm: may là, sau khi y dịch dung mới đến tìm Hoả Sơn, bằng không cũng không biết người này có thể đem y bán đi hay không. Đại ma đầu a đại ma đầu, ngươi xem xem ngươi tìm được mấy tên thủ hạ thế nào, thủ hạ như vậy không có cũng được, chờ người tỉnh lại thì ngoan ngoãn theo ta ẩn cư đi thôi.
Thấy Hoả Sơn cũng không quá tin tưởng mình, Lâm Cửu chỉ cười cười, nói: “Nói qua chưa nói qua, có biết hay không, ngươi cảm thấy thế nào?”
Phản vấn lại một câu, không đợi Hoả Sơn nói, Lâm Cửu tiếp tục: “Diệt Thiên… gần đây có một số việc cần bế quan, sau này có chuyện gì cứ tới tìm ta là được, ngươi hẳn còn nhớ rõ Diệt Thiên đã nói qua gì ha? Từ nay về sau, thấy ta như thấy hắn, có việc cần ta sẽ tìm ngươi, chỉ là mong đến lúc đó ngươi cũng không nên trở mặt không nhận ra a.”
Hoả Sơn âm thầm ngưng thần, tên nam tử gọi Lục Tiểu Phụng này chẳng biết từ đâu chui ra, một lần nọ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệt Thiên lại tỏ ra có thân phận trọng yếu, còn để Diệt Thiên tự mình ra lệnh cho bọn hắn phải phục tùng Lục Tiểu Phụng, nhưng hắn thuỷ chúng vẫn có chút hoài nghi lai lịch người này, thật không minh bạch, khiến người ta phải nghi ngờ.
Hôm nay Ma Tôn lưu lại Bắc Quốc không có bất luận tin tức gì, tên Lục Tiểu Phụng này lại đột nhiên xuất hiện ở Ân Đô, chẳng biết là có mục đích gì, hiện tại lại còn hỏi hắn về vị ở trong cung kia, thực sự kì quái, nếu như tên Lục Tiểu Phụng này là người thân cận bên cạnh Ma Tôn vì sao lại không biết người trong cung là ai?
Tự hỏi một lúc, Hoả Sơn nghiêm túc nói: “Ma Tôn có lệnh, tại hạ tự nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thiên Thánh Giả, nếu như Thiên Thánh Giả có điều gì cần phân phó, Hoả Sơn nhất định toàn lực ứng phó, chẳng qua có nhiều chuyện tại hạ phải bẩm báo Ma Tôn trước mới có thể nói cho Thiên Thánh Giả, điểm này mong Thiên Thánh Giả lượng giải.”
“Được rồi được rồi, ta biết.” Không nhịn được phất phất tay, Lâm Cửu đã không còn đủ kiên nhẫn nghe mấy cái “không tình nguyện” lại “chỗ khó xử” của Hoả Sơn nữa, y cũng chẳng trông cậy vào Hoả Sơn có thể nói cho y biết cái gì, nhưng ít ra có một số việc phải nhờ Hoả Sơn đến giúp y, y dù sao cũng là được Diệt Thiên ngay mặt khâm điểm qua, Hoả Sơn cũng không dám quá mức làm càn.
“Ngươi hãy nói cho ta biết một vài người trong hoàng cung kia là ai là được rồi, về phần vị nhân vật thân phận đặc biệt kia ta tự nhiên biết là ai, lúc không thiết yếu ta cũng không cần phải tìm hắn.” Tuỳ tiện bốc phét một câu, Lâm Cửu nhìn về phía Hoả Sơn, người nọ đối với mấy thứ này tự nhiên là không có bất cứ dị nghị gì, nhanh chóng nói cho Lâm Cửu những chuyện y muốn biết.
Quả nhiên không ngoài Lâm Cửu sở liệu, tên đại ma đầu Diệt Thiên kia để nhất thống thiên hạ vậy chắc chắn chuyện phải làm trước tiên là sắp xếp cơ sở ngầm vào các quốc gia, từ trong lời nói của Hoả Sơn, Lâm Cửu có thể thấy Diệt Thiên không chỉ xếp vào không ít cơ sở ngầm mà còn có một đại nằm vùng ngay tại trong hoàng cung, chẳng qua Lâm Cửu cũng không biết những người này là ai.
Có điều nếu Diệt Thiên không nói cho y đại vô gian(chắc tương đương gián điệp) kia là ai, thì nhất định có đạo lí của Diệt Thiên, y cũng khồng cẩn phải đi tìm tên đại vô gian đạo đó.
Nếu đã chiếm được tin tức cần thiết, Lâm Cửu cũng không cần phải tiếp tục nán lại ở Ân Đô nữa, toà thành này tuy đẹp, nhưng hoa sen trên sông Ngọc Thuý đã dần dần úa tàn rồi…
Ân Đô là một nơi không tồi, nhớ lại lúc trước y cũng ở chỗ này gặp Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, cuộc gặp gỡ tình cờ lúc đó không thể nào ngờ được đến chuyển biến giờ phút này, càng không biết quan hệ giữa bọn họ lại trở nên vi diệu như vậy.
Rời khỏi Cửu Thiên Khách Điếm, Lâm Cửu một mình tản mạn đi trên phố lớn ngõ nhỏ, bên tai là tiếng rao hàng náo nhiệt không dứt, Hoàng Phủ Đế Quốc là một quốc gia dân phong cởi mở, thỉnh thoảng có thể thấy trên đường xuất hiện một đôi tình lữ tay trong tay, những lúc như thế, Lâm Cửu chỉ biết nhìn phía xa xa, sau đó tiếp tục đi con đường của mình.
Cảm giác này thật giống như khoảng thời gian học đại học ngày trước, lúc thất tình y cũng thường thấy đôi đôi tình lữ trần ngập ôn nhu trên con đường lát đá ở trường học, mà y lại vội vã đi qua, không lưu lại chút tiếc nuối.
Chẳng qua lúc đó trong lòng chỉ có một cảm giác tiếc nuối cô đơn, đáy lòng tịch mịch, mà giờ phút này, sự cô đơn tịch mịch lại dày đến mức như muốn nhấn chìm y trong đó, yêu đến khắc cốt ghi tâm, có đôi khi cũng là một loại đau đớn mệt mỏi.
Lo lắng thời thời khắc khắc, nỗi tương tư như độc tố điên cuồng lan tràn, phảng phất chỉ cần y không chú ý một chút sẽ bị phần độc tương tư này ăn mòn đến cốt nhục không còn, thói quen, thực sự là một thứ đáng sợ.
Bên cạnh đột nhiên không có người có thể trò chuyện, an tĩnh khiến con người ta kinh hãi; buổi tối ngủ thì không có bến an toàn để ôm ấp, phần cô tịch này cứ đâm vào người không tài nào ngủ nổi; thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, thấy cũng chỉ là một biển người mênh mông xa lạ, duy độc không thấy một đôi mắt ôn nhu nhìn mình.
Lâm Cửu rất muốn cười, mọi người thường nói mất đi mới biết quý trọng, tuy rằng y còn chưa mất đi đã quý trọng vô cùng, mà đến khi mất đi, ái luyến nóng bỏng đó lại thâm nhập vào tận cốt tuỷ gần như khiến y không thở nổi, nếu như có thể, y cũng rất muốn nhất tuý giải thiên sầu, nếu như có thể, y cũng muốn thẳng thắn nhắm mắt vĩnh viễn nằm bên cạnh tên đại ma đầu kia.
Thế nhưng không được, coi như là con đường duy nhất, chỉ cần có thể làm cho đại ma đầu tỉnh lại, y cũng phải đi lên, mặc kệ con đường phía trước là địa ngục hay núi đao biển lửa.
Một chiếc lá vàng phiêu phiêu ngay trước mặt Lâm Cửu, trên không trung bay lượn như hồ điệp rơi xuống chân nam nhân, Lâm Cửu nhìn chằm chằm vào chiếc lá, đột nhiên một cơn gió thu lạnh đến thấu nhân tâm từ phía bên trái thổi qua, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc y, ngưa ngứa.
Y đột nhiên thấy hơi lạnh, mùa thu đã tới, mùa đông cũng gần rồi.
Lãnh thu hàn đông, thật khiến người ta chán ghét, lá vàng trước mắt điêu tàn, sao lại để y thấy cảnh tượng này a? Chiếc giày giẫm nát chiếc lá khô, phát ra tiếng vỡ vụn, cảm giác đó cũng giống như tâm nát vậy, bị hàn thu giẫm rào rào.
“Meo ——”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu, thanh âm có chút quen thuộc khiến Lâm Cửu ngừng lại, y quay đầu nhìn quanh bốn phía muốn nhìn xem tiếng mèo kêu từ đâu.
“Meo ô ——” Lại một tiếng nữa, xuất hiện ngay trong tầm nhìn của Lâm Cửu là một con tiểu hắc miêu da lông bóng loáng mượt mà, một đôi mắt mèo ánh lên màu đỏ tươi, như là mọc thêm một đôi cánh “phốc” một cái nhảy vào lòng Lâm Cửu, Lâm Cửu vội vã ôm lấy chú mèo con đột nhiên nhảy vào lòng mình.
Trên đời này chẳng lẽ còn có con mèo thứ hai đẹp lại luôn chường ra cái mặt thối thối như vậy sao? Lâm Cửu không biết, y nghĩ, con Tiểu thối miêu y ôm trong lòng có lẽ là độc nhất vô nhị trên đời.
“Tiểu thối miêu, sao ngươi lại trở về, có phải nhớ ta hay không a?” Ôm tiểu miêu trong lòng cố sức nhu lại nhu, thấy đối phương có vẻ tức giận, Lâm Cửu nhịn không được nở cụ cười, cười đến sắp chảy cả nước mắt, “Con mèo chết tiệt nhà ngươi còn biết trở về, ngươi biết ta một mình khó chịu biết bao nhiêu không? Xem ra ngươi còn có chút lương tâm, còn biết trở về bồi ta…”
“Trở về là tốt rồi, nên trở về cuối cùng đều phải trở về, đúng không? Không phải vẫn có câu là, trước ánh bình minh là bóng tối, từng sống trong bóng tối mới có thể nghênh đón ánh nắng ban mai…” Cúi đầu dùng mặt cọ cọ tiểu miêu, Lâm Cửu đột nhiên cảm thấy mình kiên định hơn, chí ít có tiểu miêu bồi y, chí ít y không phải một mình lẻ loi đơn độc trên thế gian này.