Tô Diệp dựa vào tường, trên mặt là nụ cười vô lại, mắt nhìn chằm chằm Đường Hàn.
Đường Hàn cũng không ngẩng đầu lên, mở sách ra, thản nhiên hỏi: “Xem đủ chưa?”
Tô Diệp cúi đầu cười, tóc rơi xuống che đi khóe mắt, “Có nhớ lần ở cổ mộ Hoài Nam không?”
Đường Hàn nhíu mày, dao động bị ép lùi sâu vào đáy mắt, hai hàng mi buông xuống.
“A, lá cây, rất nhiều côn trùng.” Ngọn đèn âm u chiếu rọi khuôn mặt như họa của thanh niên, đường hấm yên tĩnh vang lên tiếng nước tí tách, ánh sáng như có như không.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Nam nhân phía trước vươn tay, cầm bàn tay rất nhỏ của thanh niên, dùng sức kéo người vào trong lòng. “Đến đây, tôi cõng cậu, phía trước nước cạn, đi qua có thể ra ngoài.”
Thanh niên nhăn nhó lẩm bẩm: “Sẽ bị đội trưởng chê cười.”
Nam nhân cười cười, đẩy kính mắt, xoay người ngồi xổm xuống.
Thanh niên lẩm bẩm hai tiếng, nghiêm mặt đi lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Tiếng nói chuyện cực thấp biến mất trong đường hầm sâu hun hút, chỉ còn lại tiếng nước rơi tí tách.
Kí ức đã lâu chợt ùa về, còn nhớ sao, chuyện đã quá xa xôi không hề chân thật.
Đường Hàn mỉm cười, đặt cuốn sách chưa từng giở sang trang lên đùi, “Chuyện đã lâu, tôi không còn nhớ được.”
Tô Diệp tháo kính mắt, mỏi mệt ấn ấn mi tâm, tái giương mắt, bộ dáng Đường Hàn đã trở nên mơ hồ không rõ. Tô Diệp gằn từng tiếng: “Biến, thái.”
Đường Hàn nheo mắt, “Biến thái chết tiệt.”
Tô Diệp đeo kính mắt, thấu kính mỏng manh phản xạ ánh sáng sắc bén, cuối cùng mỉm cười, “Lúc cậu mở miệng, luôn không chịu thiệt.”
Đường Hàn nhìn hắn, “Hôm nay anh sao vậy?”
Tô Diệp nhún nhún vai, “Không sao, chỉ là lúc chỉnh lại tư liệu, bỗng nhiên thấy ảnh chụp của chúng ta trước kia, có chút xúc động thôi.”
Tô Diệp trở về vị trí của mình, tiếp tục chơi đùa máy tính.
Nhóm Nhiếp Cửu một hàng ba người bằng tốc độ nhanh nhất về tới tổ án đặc biệt.
Tô Diệp đặt máy tính trên bàn kính, “Chúng ta thử làm thực nghiệm.” Nhìn quét một vòng, ánh mắt hướng về Tần Bạch và Tần Niệm, “Các cậu lại đây.”
Tần Bạch chỉ chỉ mình, hỏi: “Có phí phối hợp chứ?”
Tô Diệp kéo khóe miệng: “Nước trái cây được không?”
Tần Bạch cười tủm tỉm: “Đến đây đi.”
Tô Diệp vừa gõ bàn phím vừa nói: “Tôi sẽ cho các cậu xem một tổ hợp hình ảnh, sau đó làm thực nghiệm.”
Tần Bạch gật đầu, ngồi trước máy tính.
Tô Diệp nhấn phím, hình ảnh tự động di chuyển.
Tần Bạch mở to mắt, “Oa ~ đây không phải ảnh Đường Hàn sao?” Đường Hàn trợn mắt, đẩy Tô Diệp đang chắn trước người.
Trên màn hình là ảnh hắn sau khi vào cảnh đội, thành thị khác nhau, quần áo khác nhau, biểu tình khác nhau, nhưng do một người chụp.
Thời điểm đó bộ dáng của Đường Hàn còn có chút trẻ con, lúc cười lên xinh đẹp ngượng ngùng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt hiện giờ. Đường Hàn bỗng nhiên hoảng sợ, vươn tay định che lại.
Tô Diệp cán hắn, ôm eo Đường Hàn kéo về phía sau, ôm chặt hắn cười nói: “Sợ cái gì, cậu đâu có xấu.”
Tần Bạch và Tần Niệm còn nghiêm túc nhìn hai người, vừa gật đầu vừa nói: “Thật xinh đẹp.”
Đường Hàn thấy ngăn không được, mặc kệ họ xem. Đá Tô Diệp một cái, xoay người đi lấy bánh ngọt.
Đường Hàn bưng điểm tâm trở về, sắc mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn Tô Diệp rồi xoay người nói với Tần Bạch và Tần Niệm: “Ăn một chút hẵng xem tiếp.”
Trên khay là một ly nước dưa hấu, một ly nước nho, một phần Pudding, một phần bánh nướng.
Tần Bạch và Tần Niệm ngẩng đầu, đồng thời vươn tay lấy ly nước dưa hấu. Thấy đối phương muốn uống nước dưa hấu, liền dời tay về phía bánh ngọt, lại đồng thời hướng bánh Pudding.
Tần Niệm ninh mày: “Kỳ thật em thích bánh nướng……”
Tô Diệp nhún nhún vai: “Ok~ thực nghiệm đã xong, bây giờ chúng ta xem kết quả.”
Mọi người nghi hoặc, chỉ thấy Tô Diệp dừng trình chiếu ảnh, sắp xếp chúng theo hàng ngang.
Tô Diệp chỉ vào ảnh nói: “Đây đều là ảnh của Hàn Hàn, tốc độ trình chiếu một giây một ảnh.”
Hàn Hàn…… Mọi người chưa kịp mở miệng, Đường Hàn đã thẹn quá thành giận nói: “Tô Diệp, hôm nay anh uống lộn thuốc sau?”
Tô Diệp cười tủm tỉm: “Trước kia gọi như vậy mà?”
“Anh……”
Nhiếp Cửu đỡ trán: “Được rồi, nói chuyện chính trước.”
Tô Diệp dời mắt về màn hình, tiếp tục nói: “Giữa hai tấm ảnh của Hàn Hàn, tôi bỏ một tấm ảnh ly nước dưa hấu và bánh Pudding.”
Tô Diệp phóng to ảnh lên, giống thứ Đường Hàn lấy đến như đúc.
“Tốc độ truyền hình ảnh là một phần nghìn giây.”
Tần Niệm nhíu mày: “Tốc độ này vượt qua khả nằng nhìn thấy của con người.”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Mắt người ghi nhận hình ảnh là , giây, nếu nhanh hơn, không thể thấy được.”
“Không đúng.” Tần Bạch cau mũi nói.
Nhiếp Cửu nhìn cậu, chỉ thấy Tần Bạch tiếp tục nói: “Đại não của con người vượt xa những gì chúng ta tưởng tượng, thần kinh có thể nắm bắt tất cả tin tức mà giác quan không tiếp thu được, ví dụ, anh bị thương nhưng anh không phát giác, đó là vì dây thần kinh đã khống chế giác quan của anh. Mà tổ chức đại não vượt qua phạm vi nhận biết của con người, bị rất nhiều người đơn giản hoá, kỳ thật trong đó vô cùng phức tạp.”
Tần Bạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chậm rãi thuyết minh quan điểm của minh, môi hé ra hợp lại. Rõ ràng là cùng khuôn mặt, nhưng Nhiếp Cửu lại bỗng nhiên cảm thấy, Tần Bạch lúc này rất mị lực, giống như khuôn mặt có hàng nghìn biểu cảm, mỗi thời khắc khác nhau có thể thấy được những biểu cảm khác nhau, mỗi một biểu cảm đều động lòng người, thậm chí toàn thân tản ra sức hấp dẫn, như hút đi linh hồn của con người, khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc cậu có bao nhiêu diện mạo không ngờ được.
Tần Bạch nói xong, thấy tất cả mọi người nhìn cậu, bỗng nhiên đỏ mặt lên, ngây ngô cười nói: “Kỳ thật đại não đã ghi lại hình ảnh đó, lưu giữ trong tiềm thức, mà ánh mắt không nhận ra.”
Tối nay Triệu Kì không đến, tất cả mọi người ở đây là tinh anh số một, dù lời Tần Bạch nói khá phức tạp nhưng bọn họ đều nghe hiểu. Bọn họ kinh ngạc là, một thanh niên nhìn có vẻ tham tiền lại thông minh đến vậy, thật khiến mọi người líu lưỡi.
Đường Hàn hít một hơi, cười nói: “Hóa ra cậu thích hợp uống hồng trà Tích Lân, đây là khẩu vị tôi thích nhất.”
Tô Diệp cũng cười lên: “Cậu nói đúng, giờ quay lại vấn đề chính.” Tô Diệp thu nhỏ hình ảnh, mở tư liệu khác.
Nhiếp Cửu đứng sau sofa, khẽ xoay người, tầm mắt hướng về màn hình.
Trên màn hình xuất hiện năm hình ảnh, theo thứ tự là nhân vật trang bìa của Bạo tuần san.
“Kế tiếp, chúng ta chỉnh những hình ảnh này trở về ban đầu.”
Tô Diệp mở chương trình, “Tôi dùng phần mềm khôi phục lại hình ảnh, những tấm ảnh này trở về trạng thái ban đầu.”
Tô Diệp khôi phục hình ảnh của người bị hại đầu tiên, trừ cái đầu là của nữ minh tinh ra, những thứ còn lại đều là một số trang sức và đám mây, cùng phụ đề của Bạo tuần san.
Tần Bạch mở to mắt: “Hóa ra cô ta xấu như vậy, nói cái gì mà sát thủ của đàn ông!”
Nhiếp Cửu cười cười, nhìn tai trắng noãn của Tần Bạch, bỗng nhiên tâm ngứa, vươn tay sờ sờ vành tai cậu: “Nghe Tô Diệp nói.”
Tô Diệp lại gõ bàn phím: “Cái này chỉ bắt đầu, phía dưới mới quan trọng.” Di chuột xuống, bỗng nhiên xuất hiện thứ khác, giấu dưới hình ảnh là —
“Đèn xanh đèn đỏ?” Tần Bạch nghi hoặc.
Tô Diệp gật đầu: “Lúc đầu tôi cũng cảm thấy kì là, vì thế tôi phục hồi nguyên trạng ảnh của bốn trang bìa còn lại.”
Ảnh xuất hiện theo thứ tự, đèn xanh đèn đỏ, bình thủy tinh, đèn treo, hoa hồng và dây cáp.
Tất cả mọi người hiểu được, Nhiếp Cửu khẽ nhíu, hỏi: “Ý của cậu là có người lợi dụng Bạo tuần san tiến hành thôi miên tiềm thức?”
Tô Diệp nhún vai: “Cái này không phải chuyên môn của tôi, đương nhiên cũng có thể do người sắp đặt nhắm nhiễu loạn tầm mắt.”
Nhiếp Cửu gật đầu, người đầu tiên bị đẩy mạnh ra giữa đượng, hai người khác bị thương do thủy tinh và đèn treo vỡ, Thạch Hạo ngã do dây cáp bị cắt đứt, như vậy, Khâu Thục Tình và hoa hồng có liên quan gì?
Đường Hàn ngáp một cái, buồn bã nói: “Tôi muốn trở về tắm rửa nghỉ ngơi, quá mệt mỏi.”
Tô Diệp khiêu mi: “Tắt máy tính hộ tôi, tôi cũng về đây.” Cầm lấy áo khoác vắt trên ghế, đuổi theo Đường Hàn.
Nhiếp Cửu nhìn ảnh, gật đầu, nói với Tần Bạch: “Các cậu cũng về đi.”
Tần Bạch trừng mắt: “Tổ trưởng, anh rất xấu đó, lừa chúng tôi đến đây không được ăn khuya, còn muốn chúng ta bỏ tiền thuê taxi về!”
Nhiếp Cửu cười lắc lắc đầu, tắt máy, đứng dậy: “Tôi đưa các cậu trở về.”
Trên đường, Tần Bạch chạy tới mua hai phần cháo tôm nấm hương, mua xong thì cười ngọt ngào với Nhiếp Cửu: “Ngày mai ăn cũng được, dù sao tổ trưởng mời khách.”
Nhiếp Cửu ấn mi tâm, quả nhiên mình coi tiền như rác.
Đến dưới lâu, Tần Bạch đỡ Tần Niệm đã ngủ mơ mơ màng màng xuống xe, gian nan vươn một tay gõ gõ, Nhiếp Cửu mở cửa sổ xe.
Tần Bạch nói: “Tổ trưởng không vào ngồi chút sao? Tôi có một bộ sách về thôi miên tiềm thức, muốn đọc không?”
Nhiếp Cửu thoáng do dự một chút, đều là đàn ông, dù qua đêm cũng không có gì bất tiện, liền xuống xe.
Đỡ Tần Niệm trong tay tiếp Tần Bạch, nói: “Để tôi cõng cho.”
Nhiếp Cửu thoải mái cõng Tần Niệm lên lầu, Tần Bạch ngâm nga hát, tay cầm chiến lợi phẩm theo phía sau.
Đặt Tần Niệm trên giường, đắp chăn cẩn thận, Tần Bạch mới mang Nhiếp Cửu đến phòng mình.
Nhiếp Cửu đứng ở cửa, chỉ liếc mắt một cái liền kinh sợ, “Phòng ngủ của cậu là hiệu sách?”
Tần Bạch hung hăng trừng hắn!
Bốn bức tường đều là giá sách, giường đơn đặt giữa phòng, bên cạnh là bàn. Bố trí không đẹp mắt, nhưng dễ dàng đặt hết sách.
Nhiếp Cửu có thể tưởng tượng hình ảnh Tần Bạch nằm trên giường, duỗi tay lấy sách.
Tần Bạch dụi mắt, “Tự anh tìm nhé, tôi đi tắm rồi ngủ.”
Nhiếp Cửu gật đầu, giá sách khiến người ta hoa cả mắt, từ sách tâm lí học đến sách giải trí đều có đủ, Nhiếp Cửu càng thêm tin tưởng Tần Bạch là thiên tài.
Ít nhất tốc độ đọc sách rất nhanh.
Nhiếp Cửu rút ra bộ sách về tiềm thức bằng tiếng anh, ngồi bên giường lật xem, duỗi chân ra, hình như đá phải cái gì đó. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới bàn là một cái ổ nhỏ, ba chú chó đang ngủ ngon lành.
Nhiếp Cửu cười khẽ, tâm nói, về không thấy ba vật nhỏ này đâu, hóa ra đã ngủ. Ngược lại có chút buồn bực, sao cứ cảm thấy chúng là chó thiên tài, có thể gánh vác cuộc sống!
Tần Bạch tắm rửa xong đi vào, trên người mặc áo ngủ xanh nhạt, mắt to híp lại, liền chui vào trong chăn. Cách chăn chọc chọc lưng Nhiếp Cửu, nói: “Kỳ thật anh có thể hỏi tôi, những thứ này tôi đều nhớ rõ, tôi sẽ nói trọng điểm.”
“Hử? Đều nhớ rõ?” Nhiếp Cửu xoay người, Tần Bạch cuộn tròn trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, ánh mắt trong vắt.
Lông mi chớp chớp: “Nhưng thu phí.”
Nhiếp Cửu khiêu mi: “Thu thế nào?”
Tần Bạch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười: “Tổ trưởng, chi bằng anh giao tiền lương cho tôi, còn thừa tôi sẽ trả anh.”
“Được.” Nhiếp Cửu cười gật đầu, “Nhưng sẽ còn thừa sao?”
“Hì hì.” Tần Bạch cười tủm tỉm, hai má phiếm hồng.
Lòng Nhiếp Cửu khẽ động, kiềm chế không được, cuối cùng vươn tay nhéo nhéo hai má cậu, “Ngủ đi, tôi tự xem, có gì không hiểu sẽ hỏi.”
Tần Bạch gật đầu, vươn tay ôm thắt lưng Nhiếp Cửu.
“Hử?” Nhiếp Cửu nghi hoặc quay đầu.
Tần Bạch vùi mặt vào chân, ngây ngô cười.
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ cười cười, mặ cậu ôm ngủ.
Đêm dài, ngay cả ánh sáng từ đèn neong cũng có vẻ mờ đi. Nhiếp Cửu ấn ấn mi tâm, có chút mỏi mệt.
Nhẹ nhàng gỡ tay đang ôm bên hông mình đặt vào chăn, lúc Tần Bạch ngủ thực khác ban ngay, yên lặng, hô hấp đều đều, không nói mớ không động đậy, khiến người ta cảm thấy đây là một người khác.
Lông mi thật dài rung nhè nhẹ, cằm hơi tiêm, mặt nhìn không ra thịt, nhưng lúc nhéo cảm thấy rất sướng tay. Ánh mắt đã bị che đi, nhưng Nhiếp Cửu biết, đôi mắt kia rất lớn rất sáng, bất kì lúc nào cũng có thể phát ra quang mang mê người.
Nhiếp Cửu nhìn một lát, cười bước ra phòng, đem cháo vừa mua bỏ vào lò vi sóng, ăn no rồi về phòng tiếp tục đọc sách.