Cửu Trọng Tử

chương 103: hà dục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đậu Chiêu gọi Tống Viêm đến giúp, lại còn không nể mặt ai thế này, Kỷ Vịnh và Hà Dục đều trơ mắt nhìn.

“Sao? Không được à?” Đậu Chiêu coi như không thấy phản ứng của họ, thong thả nói, “Viết hộ thì tìm ai chẳng được. Huống chi Tống Viêm viết chữ đẹp hơn muội nhiều.”

Có thể giúp Giải Nguyên tuổi trẻ tài cao Kỷ Kiến Minh Kỷ Vịnh tiên sinh viết câu đối xuân, Tống Viêm kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nay nghe Đậu Chiêu nói vậy liền trao cho Đậu Chiêu ánh mắt đầy cảm kích, xúc động nói lớn: “Kỷ cử nhân, chữ của tôi tuy không được như Tứ tiểu thư nói nhưng tôi sẽ gắng hết sức mình…”

Ai ngờ Kỷ Vịnh lại không hề khách khí: “Nếu không được như lời Tứ tiểu thư thì ngươi dựa vào cái gì đòi giúp ta viết câu đối?”

Tống Viêm cực kỳ xấu hổ, đứng im một chỗ.

Đậu Chiêu tức tái cả mặt, cười lạnh nói: “Người ta chỉ khiêm tốn thôi, nói mấy lời khách sáo, huynh lại cho là thật.” Nàng gọi Tống Viêm: “Nếu Kỷ tiên sinh không cần ai giúp thì thôi, chúng ta về!”

Hà Dục đứng cười híp mắt.

Kỷ Vịnh nhất thời xanh mặt, nói với Tống Viêm: “Đứng lại! Ngươi viết thử mấy chữ ta xem.”

Tống Viêm hết nhìn Đậu Chiêu lại nhìn Kỷ Vịnh một cách bối rối.

Đậu Chiêu thầm thở dài. Tú tài thấy cử nhân như con trai thấy cha mình, huống gì một Tống Viêm không có công danh, Người là mình tìm đến, không thể bỏ mặc được.

Đậu Chiêu cười nói với Tống Viêm: “Đã thế thì ngươi cứ viết ra mấy chữ cho Kỷ cử nhân xem.” Nói rồi làm bộ háo thắng, “Nhớ đừng để Kỷ cử nhân coi thường chúng ta đó.” Gạt bỏ sự lúng túng vừa rồi.

Mắt Hà Dục sáng lên.

Tống Viêm “dạ” luôn miệng, đi tới trước thư án với vẻ sợ sệt.

Sắc mặt Kỷ Vịnh trở nên ấm áp hơn, cũng bước tới đó.

Tống Viêm cầm bút, hoàn toàn trấn định. Hắn như trở thành một người khác, giữa đầu mày toát ra vẻ cương nghị, bút hạ xuống vững vàng mạnh mẽ, một dòng chữ Khải trang trọng thẳng thớm hiện ra, rất đẹp. Ngay đến Kỷ Vịnh cũng thốt lên “ơ”, không còn vẻ lơ đễnh nữa mà nghiêm túc đứng xem.

Hà Dục liếc nhìn Đậu Chiêu rồi cũng bước qua xem thử.

Đậu Chiêu nhìn Kỷ Vịnh bĩu môi.

Tống Viêm đặt bút xuống, cung kính đứng sang một bên mời Kỷ Vịnh đánh giá.

Kỷ Vịnh đứng nguyên tại chỗ, tay chắp sau lưng vẻ tùy tiện, liếc mắt về phía thư án, hỏi hắn: “Biết làm câu đối chứ?”

Kỷ Vịnh rất nghiêm trang, giọng điệu thản nhiên, toát ra vẻ ở trên cao nhìn xuống với thực lực đáng nể. Đậu Chiêu lần đầu tiên cảm thấy người trước mắt có chút dáng vẻ của một cử nhân trẻ tuổi đắc ý.

“Mời tiên sinh chỉ giáo!” Tống Viêm hơi lo ngại, sẵn sàng đón chờ.

Kỷ Vịnh cao giọng nói: “Thiên hàn mai cốt ngạo.”

Mọi người trong viện đều mở to mắt. Câu đối này… có tầm thường quá không?

Hà Dục khẽ cười “phì”, nói: “Đối là ‘Tuyết tẫn mã đề khinh’ được chứ?” Đáy mắt ánh lên vẻ trêu chọc.

Kỷ Vịnh lạnh lùng liếc sang Hà Dục.

Hà Dục nhíu mày, mặc kệ hắn.

Tống Viêm cúi đầu suy nghĩ thật cẩn thận.

Đậu Chiêu cũng bất giác nghiêm túc hơn.

Rốt cuộc Kỷ Vịnh có ý gì? Hắn đáng ra không nên ra một vế đối dễ dàng như vậy mới đúng. Phải đối như thế nào mới hợp ý hắn đây? Đào lí cạnh phương phi? Câu này cũng quá đơn giản.

Đậu Chiêu còn đang đoán thì nghe Tống Viêm run run cất tiếng đối: “Xuân noãn vạn vật tô”.

“Đúng!” Kỷ Vịnh nói, “Ngươi dùng bàn sách này đi, viết xong hai trăm câu đối là được.”

Tống Viêm thở hắt ra, hân hoan đáp “Dạ” rồi mau bước tới trước thư án, bắt đầu trải giấy ra, chỉ lo chậm một bước là sẽ mất công việc này.

Đậu Chiêu cười khổ.

Hà Dục ngỡ ngàng: “Đối thế có bình thường quá không?”

Kỷ Vịnh không khách khí nói: “Đâu phải đối đáp trên điện Kim Loan, nếu ta nói mấy lời ‘Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử’, người ta nghe có hiểu nổi không? Trên đường ngoài phố, cảnh sắc mừng năm mới vui tươi tưng bừng là được rồi.”

Hà Dục đỏ mặt.

Tống Viêm gật đầu liên tục, rõ ràng là vì đã tự đoán đúng tâm ý của Kỷ Vịnh nên vô cùng phấn khởi.

Kỷ Vịnh nhân cơ hội nói luôn: “Rất nhiều người thường viết văn thơ màu mè hoa lá, vì sao đến khi đi thi thì trượt hết lần này đến lần khác? Chính là vì không hiểu quan chủ khảo muốn kiểm tra điều gì ở họ. Bảo viết tám trăm chữ thì đi viết tận tám nghìn chữ, dù cho mỗi chữ đều như châu như ngọc thì cũng làm được gì? Vậy mới nói trên đời này việc dễ nhất chính là máy móc rập khuôn, cứ bắt chước người ta mà viết thì đảm bảo không sai sót…” Khẩu khí thiên hạ này dễ dàng nhất chính là chế nghệ , chiếu lộ số viết, quyết không xảy ra sai…” Khẩu khí rất lớn, Hà Dục nghe xong có vẻ bối rối.

Tống Viêm thì hết sức kinh hãi, ánh mắt nhìn Kỷ Vịnh tràn đầy sự sùng bái.

Đậu Chiêu thấy không còn việc của mình nữa liền chào Kỷ Vịnh và Hà Dục để sang chỗ Kỷ thị ngồi một lát. Vừa đi được mấy bước thì thấy cửa sổ Đông thư phòng hé mở, Đậu Đức Xương ở bên trong đang vẫy nàng lại đó.

Nàng yên lặng đi vào.

Đậu Đức Xương ngả người trên ghế nói: “Tứ muội, muội vốn là người nhanh nhẹn khéo léo, sao lại để Kỷ Kiến Minh làm cho cuống cả lên thế? Muội mà không cho Tống Viêm đến giúp thì ta chắc phải ra giúp một tay viết câu đối mất.”

“Kỷ cử nhân lại gây chuyện gì à?” Đậu Chiêu giễu cợt, “Sao cả nhà ai cũng có vẻ trốn tránh hắn vậy?”

“Cũng không có gì.” Đậu Đức Xương uể oải đáp, “Mấy người bọn ta đang viết câu đối, Khải Quang nói đùa rằng ‘Bá ngư tử tư tử thượng / Khai Nguyên Thiên Thuận Chương Hòa’, bị Kỷ Kiến Minh cười cợt bảo chẳng bằng câu ‘Lão tử nhi tử tôn tử’ làm Khải Quang tức giận bỏ đi. Bọn ta đều nói chẳng qua hắn…”

Bá ngư, tử tư, tử thượng theo thứ tự là chắt, cháu và chút (chút: con của chắt). Khai Nguyên, Thiên Thuận, Chương Hòa lại là niên hiệu của Hoàng đế khai quốc Cao Tông, Hoàng đế thứ hai Cao Tông và Hoàng đế thứ ba Nhân Tông.

Câu đối này của Đậu Khải Quang chẳng qua có ý nịnh nọt Hoàng gia thiên thu vạn đại, xã tắc vững bền, lại bị Kỷ Vịnh nhạo báng không chút nể nang nên khó chịu. Thảo nào ban nãy Kỷ Vịnh nói cái gì “Khổng tử Mạnh tử Lão tử”, ra là vì chuyện này.

“Kỷ Kiến Minh này nói năng đúng là độc mồm quá.” Đậu Chiêu nói, “Vừa rồi lúc ra vế đối để thử tài Tống Viêm, hắn cũng lôi Hà công tử ra cười nhạo, may mà Hà công tử không chấp nhặt chứ nếu không đã cãi cọ ầm ĩ lên rồi.”

Lại nói, “Lúc đầu thấy Hà công tử ăn mặc chải chuốt, muội còn tưởng hắn là loại chơi bời, không ngờ lại là người trầm ổn như thế.”

“Muội đừng nghĩ hắn tốt đẹp quá!” Đậu Đức Xương sốt sắng nói, “Muội có biết hắn tìm thấy ta bằng cách nào không?”

Đậu Chiêu kinh ngạc: “Không phải các huynh gặp nhau trên đường à?”

“Vớ vẩn” Đậu Đức Xương mệt mỏi ngả người dựa lên gối, “Các trưởng bối nói thế thôi. Nửa đêm nửa hôm hắn hát kịch ầm ĩ ở chùa Đại Phương, rồi chơi chọi gà thua ta năm trăm lượng bạc, rồi vì số bạc ấy hắn thông báo cho cả hắc bạch lưỡng đạo, nếu ta không ở nhà đọc sách mấy tháng trời thì đã bị hắn bắt lại rồi. Ta vừa ra khỏi cửa liền bị người ta theo dõi, chứ không hắn sao có thể khởi hành cùng với bọn ta được.”

Đậu Chiêu nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp Hà Dục, cũng không có gì bất ngờ. Chỉ là tình hình này không giống nàng phỏng đoán cho lắm, nàng vẫn tưởng là Ngũ bá phụ muốn lấy lòng Hà gia nên Hà Dục và đám người Đậu Đức Xương mới đánh bạn, cùng lên đường.

Nàng bất giác hỏi: “Sao hắn phải tìm huynh? Không đến nỗi chỉ vì năm trăm lượng bạc đó chứ? Muội thấy hắn không giống kẻ hà tiện thế.”

“Hắn không để bụng số bạc đó mà là không bỏ qua được người.” Đậu Đức Xương giận dữ, “Hắn cảm thấy thua dưới tay ta quá mất mặt, muốn thắng lại một lần để rửa nhục. Nhưng ta không chơi chọi gà nữa. Sang năm ta muốn tham gia thi Hương nữa mà. Ban đầu hắn không chịu tin, sau rồi cũng miễn cưỡng tin. Nhưng hắn cứ đòi ta bán lại con Thiết tướng quân lần trước chơi với hắn. Ta đem tặng người khác lâu rồi, lấy gì mà bán? Thế là hắn liền bám chặt ta, đòi ta giúp hắn nuôi một con gà lợi hại giống như Thiết tướng quân vậy. Chuyện này thì không thể để phụ thân, mẫu thân biết, họ mà biết ta chơi chọi gà thì không phạt ta đến từ đường ở Bắc lâu quỳ mới là lạ!”

“Cũng đúng.” Đậu Chiêu nói, “Vậy huynh tính sao?”

Đậu Đức Xương thở dài: “Tiếc là Ô Thiện không ở đây, nếu không giao việc này cho hắn, cha mẹ sẽ không trách ta được nữa.”

Ô Thiện!

Quan hệ của họ luôn tốt đẹp, gánh tội cho Đậu Đức Xương với hắn chắc chỉ là chuyện nhỏ. Không biết giờ hắn thế nào rồi? Mới mấy tháng không gặp thôi mà dường như đã lâu lắm rồi.

Đậu Chiêu im lặng nhấp một ngụm trà.

Đậu Đức Xương ngại ngùng nói: “Ta, ta không cố ý nhắc đến hắn…”

“Không sao đâu.” Đậu Chiêu nói, “Không lấy được nhau cũng không tới mức trở thành kẻ thù. Ô Thiện là một người tử tế, đối xử với huynh rất tốt…” Kiếp trước còn giúp huynh cưới vợ, việc xấu nào cũng nhận vào mình.

Nàng khuyên: “Thập nhị ca không nên vì việc này mà xa cách Ô tứ ca mới phải.”

“Khó trách Ô thiện coi trọng muội.” Đậu Đức Xương không khỏi cảm động, “Tứ muội thẳng thắn phóng khoáng, cân quắc bất nhượng tu mi.” (Phụ nữ không hề thua kém đàn ông)

Đậu Chiêu cười to đáp: “Muội thích nhất là được khen, Thập nhị ca nói thật cũng được, không thật cũng được, muội đều vui vẻ nhận lấy.” Cực kỳ thẳng thắn.

Tâm trạng của Đậu Đức Xương tốt lên nhiều, đứng hẳn dậy nói: “Nào, ta cũng đi giúp họ viết câu đối, cũng không thể để mặc một mình Tống Viêm ở đó với Kỷ Kiến Minh được, xương cốt hắn còn yếu lắm.”

Chỉ e là Tống Viêm không thấy khổ mà thấy sung sướng ấy chứ.

Đậu Chiêu cũng đứng lên theo, cười nói: “Vậy muội tới nói chuyện với Lục bá mẫu, mấy ngày rồi muội không gặp bà rồi.”

Đậu Đức Xương lắc đầu: “Đúng là đàn bà con gái, hôm qua muội còn cho người mang mấy bồn mai vàng sang tặng mẫu thân, quên rồi à?”

“Thì có phải muội tới đâu!” Đậu Chiêu thực sự trân trọng thời gian được thân thiết bên Kỷ thị.

Hai người nói nói cười cười ra khỏi thư phòng.

Buổi tối, Đậu Chiêu bàn bạc với Trần Khúc Thủy chuyện này: “… Chỉ sợ chúng ta đoán nhầm, nói không chừng Hà Văn Đạo giờ chưa muốn tranh chấp với các quan nội các.”

“Cũng có thể.” Trần Khúc Thủy cũng coi trọng tin này, “Hà Văn Đạo tuy tiến cử Tằng Di Phân vào nội các nhưng Hà gia trước nay vẫn một mình một phe, không can dự vào chuyện người khác. Đó cũng là lý do vì sao nhiều năm nay Hà gia luôn đứng vững.”

Đậu Chiêu gật đầu, nói: “Nên điều tra lại chuyện Hà gia. Dù gì Hà Dục cũng còn nhỏ, sao Hà Văn Đạo có thể phái hắn về quê tế tổ được?”

“Tôi biết rồi.” Trần Khúc Thủy đáp lời rồi đi sắp xếp thủ hạ điều tra Hà gia.

Đến tết Lạp Bát, lại có tin từ kinh thành truyền về: “Hà Văn Đạo đỗ đạt từ sớm, lấy con gái của sư phụ làm vợ. Hắn vô cùng kính trọng vị phu nhân này, hai người sinh được sáu nam hai nữ, ngoài ra không sinh con với người khác. Họ lớn tuổi rồi mới sinh ra Hà Dục hắn kém đại thiếu gia Hà gia hai mươi hai tuổi. Hà đại nhân và Hà phu nhân vô cùng yêu mến, lần hồi hương tế tổ này vốn là đại thiếu gia Hà gia đi, chỉ vì Hà Dục làm ầm lên nên mới đổi thành hắn đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio