Lúc Đậu Minh và Vương Ánh Tuyết trở về, thấy quà tặng chất đống trong sảnh đường, thuận miệng hỏi một câu: “Là ai đưa qua?”
Cao Thăng kính cẩn nói: “Là đại cô gia Tế Ninh hầu.” Nghĩ lại lại cảm thấy trả lời như vậy là chưa đủ tôn kính với Ngụy Đình Du, bổ sung thêm: “Là đại cô gia tự mình đưa tới.”
Vương Ánh Tuyết nghe xong ngây người.
Hôm nay nàng về ngõ Liễu Diệp, ngoài chúc mừng đại ca được thừa kế chức Thiên hộ ra thì chủ yếu là mẫu thân gửi thư cho nàng, phụ thân nhờ phụ thân của đại tẩu Cao thị tức Hàn Lâm viện học sĩ Cao Xa Chinh nói hôn sự của Đậu Minh với Đậu gia, muốn nàng đến bàn bạc.
Nhà trai họ Lưu tên Bích, tự Thanh Trạc, năm nay tuổi, là một cử nhân, lớn hơn Đậu Minh tám tuổi không nói, hơn nữa mất cha từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, hoàn toàn phải dựa vào cữu cữu thì mới có thể tiếp tục việc học.
Cao lão tiên sinh tuy luôn miệng khen Lưu Thanh Trạc này tài học xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, sau này nhất định rất có tiền đồ nhưng chuyện này ai mà dám nói trước? Năm đó phụ thân cũng là thiếu niên tài tuấn, kết quả thì sao? Mẫu thân đi theo người nửa đời vất vả, con cái suýt nữa cũng chẳng thể giữ được, khó khăn lắm mới có ngày ngóc đầu lên, thành đại quan biên giới thì cũng là trời nam đất bắc, mấy năm cũng chẳng được gặp nhau lấy một lần… Nàng nghĩ thôi cũng thấy buồn khổ thay mẫu thân, sao có thể để Minh thư nhi sống trong hoàn cảnh này chứ? Huống chi người như phụ thân có thể giàu sang vẫn không quên người vợ kết tóc từ thuở hàn vi cũng được mấy người? Đám cử nhân mười năm học hành gian khổ một khi được đề tên bảng vàng, có mấy ai là không nạp thiếp? Chắc lẽ để cho Minh thư nhi phí hoài tuổi trẻ chờ đợi, hầu hạ cho tên họ Lưu đọc sách, đợi đến khi Lưu Thanh Trạc kia đắc chí, Minh thư nhi đã già, sau đó trơ mắt nhìn Lưu Thanh Trạc sống tiêu dao tự tại sao?
Mối hôn sự này Vương Ánh Tuyết hoàn toàn không hài lòng, nhưng nhìn vẻ vui mừng của mẫu thân, nàng lại ngại không dám phản đối thẳng thừng, đành hàm hàm hồ hồ nói. “Hôn sự của Minh thư nhi phải thương lượng với phụ thân mới được”, tạm thời cho qua việc.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi oán trách đại tẩu Cao thị.
Không phải là phụ thân bà ấy bàn mối hôn sự này giúp Minh thư nhi sao? Bà ấy cứ làm như bản thân mình muốn kén rể cho con, khen Lưu Thanh Trạc hết lời, dỗ cho mẫu thân thích ra mặt. Mẫu thân hận không thể lập tức xem bát tự cho Minh thư nhi, có cần thiết phải nhiệt tình thế không?
Lúc này nhìn thấy Ngụy Đình Du đưa đồ tới, lại nghe nói là Ngụy Đình Du tự mình đưa đến, lòng lại càng giận dữ, hồi lâu sau mới nói: “Vị đại cô gia này của nhà chúng ta cũng thật có lòng!”
Đậu Minh lại hừ lạnh một tiếng, xoay người đi qua đại sảnh, về sân của mình.
Vương Ánh Tuyết khó hiểu. Vội vàng đi theo.
“Con làm sao thế?” Nàng nhìn con gái đang ngồi sầm mặt trước bàn trang điểm. “Có phải là đại tỷ lại bắt nạt con? Con nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta đi tìm phụ thân con!”
“Người đi tìm phụ thân cũng có được gì!” Đậu Minh cười lạnh rồi đặt chiếc trâm cài lên bàn trang điểm. “Người chỉ biết cãi cọ với phụ thân, sao có thể nói cho rõ ràng, làm việc cho thỏa đáng chứ?”
Mặt Vương Ánh Tuyết lúc đỏ lúc hồng.
Đậu Minh thấy vậy lại có chút bất nhẫn, ngữ khí hòa hoãn lại nói: “Ngoại tổ mẫu nói gì với người? Con thấy mẫu thân rời khỏi phòng ngoại tổ mẫu, sắc mặt không tốt? Có phải là ngoại tổ mẫu lại mắng mẫu thân không? Bà cũng lớn tuổi rồi, nói cái gì mẫu thân cứ ừ ừ là được. Đừng để trong lòng. Khó khăn lắm mẫu thân mới về đây một chuyến, con bảo Chu ma ma đấm chân cho người nhé. Nha hoàn ở điền trang có biết cách hầu hạ người không? Có cần để con bảo hai nha hoàn đến điền trang cho mẫu thân không?”
Câu nào câu ấy đều khiến lòng Vương Ánh Tuyết ấm áp.
Nàng liên tục lắc đầu, nói: “Không cần, không cần. Phụ thân con tuy rằng lãnh khốc vô tình, nhưng về mặt tiền bạc thì chưa bao giờ bạc đãi ta, ta ở điền trang cũng rất tốt.” Nói tới đây, giọng nói của nàng hơi hòa hoãn lại: “Với cả nói lại, con cũng không còn nhỏ nữa, mấy ngày nữa ta sẽ lại về điền trang. Chuyện của con ta cũng chẳng giúp được gì. Đàn ca nhi nhà nhị cữu mẫu con đối xử với con còn tốt hơn với bản thân mình, lần này chúng ta đến ngõ Liễu Diệp uống rượu, con cũng thấy rồi đó, chỉ cần thứ gì con nhìn hai lần là nó lập tức lấy cho con…”
“Mẫu thân, người đừng nói nữa!” Giọng nói của Đậu Minh chợt trở nên vô cùng sắc bén. “Con sẽ không lấy Vương Đàn đâu!”
“Cái con bé này!” Vương Ánh Tuyết không khỏi nhíu mày, “Vương Đàn tuy nhỏ hơn con một tuổi nhưng lại đối xử vô cùng tốt với con. Hơn nữa, con nghĩ đến ngoại tổ mẫu con đi, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi con được sao…”
“A!!!” một tiếng, đột nhiên Đậu Minh ôm tai hét ầm lên. “Con không gả cho Vương Đàn, con sẽ không bao giờ lấy Vương Đàn đâu.”
Vương Ánh Tuyết hoảng hốt, bước lên trước ôm Đậu Minh, vội vàng nói: “Con bé miệng thôi, bé miệng thôi, cẩn thận để người ta nghe được.”
Đậu Minh mặc kệ điều đó, nàng lớn tiếng la hét: “Con sẽ không gả vào nhà Nhị cữu mẫu đâu! Nhị cữu cữu thấy nhị cữu mẫu như chuột gặp phải mèo, Vương Đàn cả ngày chỉ biết chơi bời, chẳng giỏi đọc sách cũng chẳng giỏi tập võ, người khác cầm thanh đồng đến dỗ hắn nói đó là đồ cổ thời Thương Chu, hắn cũng ngu ngơ bỏ tiền ra, coi tiền như rác còn đi khoe khoang khắp nơi…” Nàng nói xong, giọng nói dần hòa hoãn lại, thần sắc cũng trở nên có chút mất mát. “Con muốn gả, muốn gả vào nhà người tốt – cha chồng nghiêm khắc, mẹ chồng từ ái, còn có tổ phụ tổ mẫu thương yêu vãn bối, tướng công đôn hậu thành thật, tiểu thúc hoạt bát đáng yêu, tiểu cô ôn nhu thiện lương, mọi người thân thiết gần gũi, chung sống hòa thận, không có di nương không có con vợ kế, không có cả họ hàng thân thích ngày ngày nhìn chằm chằm vào tiền bạc của con. Con ra ngoài người ta sẽ nói, là con dâu nhà nào, sẽ vì thế mà dùng ánh mắt hiền lành nhìn con, chào hỏi con chứ không phải khe khẽ thì thầm sau lưng con, nói ai vậy, con gái nhà ai…”
Vương Ánh Tuyết ôm mặt khóc rống.
Có phải vì vậy mà từ nhỏ con gái đã thích theo Vương Nam đi chơi đùa, còn nói muốn làm con gái Cao thị.
Khi ấy nàng nghĩ con gái từ nhỏ đã lớn lên trong nhà ngoại, gần gũi với cữu mẫu của mình, giờ mới biết, thì ra con gái hâm mộ gia đình như vậy…
※※※※※
Vương Ánh Tuyết nhanh chóng biết chuyện Đại Tướng Quốc, nàng kinh ngạc hỏi Chu ma ma: “Nói như vậy, tứ tiểu thư chính là vì chuyện này mà không ăn không uống đòi tuyệt thức? Vậy tứ tiểu thư giờ sao rồi? Ngũ phu nhân không ra mặt sao?”
Tình hình cụ thể Chu ma ma cũng không biết, càng không tiện bình phẩm, nói: “Trước đó mấy ngày lão gia còn hưng phấn chuẩn bị của hồi môn của đại tiểu thư, mấy hôm nay lại không có động tĩnh gì, tôi cũng chỉ nghe được chút phong thanh, tứ tiểu thư ở ngõ Hòe Thụ, có đôi khi cũng sẽ qua đây, nhìn qua cũng vẫn bình thường, chẳng biết là thật hay giả.”
Nếu nhà gái chủ động từ hôn, sẽ lập tức đem ngọc bội đính ước lúc trước trả lại.
Vương Ánh Tuyết trầm ngâm nói: “Thứ lúc trước Ngụy gia đưa tới có còn không?”
Chu ma ma hiểu ý nàng, thấp giọng nói: “Vẫn còn! Cũng chẳng có ai nhắc tới chuyện này.”
Đó chính là cảm thấy bị Đậu Minh làm mất mặt. Khóc khóc khóc, muốn lấy lại thể diện!
Vương Ánh Tuyết cười nhạo, nói: “Ngươi cứ xem đi, mấy ngày nữa lão gia sẽ lại hưng phấn mà chuẩn bị gả con gái thôi.” Sau đó nghĩ đến chuyện vì sao Đậu Minh lại dính líu đến Ngụy Đình Du kia, mày nhíu chặt: “Minh thư nhi cũng thật là, nhúng tay vào chuyện của Đậu Chiêu làm gì? Đây chẳng phải là mua việc vào người sao? Sao ngươi không khuyên can nó?”
Chu ma ma cười khổ.
Trước đó chẳng hề có dấu hiệu gì, chờ đến lúc bà biết thì chuyện đã ầm ĩ rồi. Bà khuyên can kiểu gì chứ!
※※※※※
Buổi tối Đậu Thế Anh trở về, thấy Ngụy gia tặng quà lễ tết, sai Cao Thăng tặng lại gấp bội.
Ngụy Đình Trân biết chuyện đắc ý nói với Điền thị: “Con đã nói rồi mà, Đậu gia sao có thể từ hôn với chúng ta được, bọn họ chỉ định hù dọa chúng ta thôi.”
Điền thị nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ hôn dù sao cũng không phải là chuyện tốt lành gì, sau này lại bàn chuyện hôn sự, đối phương chắc chắn sẽ cẩn thận hỏi nguyên nhân từ hôn, chỉ hơi sơ sẩy là hôn sự sẽ thất bại. Thậm chí còn có thể truyền ra tin có bệnh kín linh tinh, đến lúc đó sẽ chẳng dễ thành thân nữa.
Ngụy Đình Du ở bên không dám nói gì.
Ngụy Đình Trân dặn dò người trong phủ Tế Ninh hầu: “Đừng để ý đến bọn họ.”
Người của Tế Ninh hầu không khỏi có chút chậm trễ với bên Đậu gia.
Vương Ánh Tuyết nghe vậy, lại hơi động lòng.
Nàng hỏi Chu ma ma: “Ngày đó ở chùa Đại Tướng Quốc, đại cô gia có đến không?”
“Hẳn là cũng đi chứ?” Chu ma ma cũng không dám khẳng định.
Lúc ấy đám người hầu hạ Đậu Minh đều bị kêu lên tra hỏi, thiếu chút nữa còn bị đem đi bán.
Nếu không đi, sao ngũ phu nhân lại giận dữ đến thế chứ?
Vương Ánh Tuyết liền nói với Chu ma ma: “Bà phái nha hoàn nhắn cho đại cô gia một tiếng, nói ngũ tiểu thư có việc tìm hắn.”
Chu ma ma hoảng sợ.
Vương Ánh Tuyết cười nói: “Bà nghĩ đi đâu thế? Là ta muốn gặp hắn nhưng không muốn hắn biết.”
Chu ma ma thoáng cảm thấy có chút không ổn, nhưng Vương Ánh Tuyết đã tỏ ý như vậy, bà vẫn theo lời dặn của Vương Ánh Tuyết mà nhắn tin qua.
Chưa đầy nửa canh giờ, Ngụy Đình Du đã chạy đến.
Từ phủ Tế Ninh hầu đến đây chẳng qua cũng chỉ mất nửa canh giờ mà thôi.
Vương Ánh Tuyết âm thầm gật đầu, dặn dò Chu ma ma: “Người ta muốn gặp đã gặp rồi. Bà tìm cớ cho hắn về đi!”
Chu ma ma như trút được gánh nặng.
Ngụy Đình Du lại ngơ ngẩn quay về phủ Tế Ninh hầu.
Vương Ánh Tuyết đến chỗ Đậu Minh.
Đậu Minh đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, thấy mẫu thân xông vào, nàng ngước mắt lên nói: “Mẫu thân tới làm gì? Không phải bảo mấy hôm nay ngoại tổ mẫu tìm mẫu thân có việc sao?” Lại cúi đầu đọc sách.
Vương Ánh Tuyết rút quyển sách trên tay Đậu Minh ra, nói: “Con có biết vì sao mấy hôm nay phụ thân con để ta tùy tiện ra vào không?” Nàng nói rõ việc Vương Hành Nghi đến tìm Cao Chinh Xa vì hôn sự của Đậu Minh cho Đậu Minh nghe. “… Lưu gia kia nghèo khó bần hàn, vậy là con hiểu rõ rồi chứ, chuyện chung thân đại sự này của con, chỉ hơi vô ý, tỷ tỷ con sẽ thành Hầu phu nhân cao cao tại thượng còn con chỉ có thể về quê làm nông phụ mà thôi!”
Đậu Minh dù sao vẫn còn nhỏ, nghe vậy mặt đỏ bừng lên, quyển sách bị nàng lăn qua lộn lại mãi.
Vương Ánh Tuyết cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng.
Đậu Minh ngồi nửa ngày mới nặng nề nói: “Con không gả cho Lưu Thanh Trạc kia đâu, cũng không muốn lấy Vương Đàn.”
Vương Ánh Tuyết nở nụ cười, nói: “Con bé ngốc, ai bảo con gả cho Đàn ca nhi. Con xem tỷ tỷ con, cái gì cũng không để ở trong lòng, cái gì cũng không xem ở trong mắt, biết chuyện Đại Tướng Quốc không thể xuống thang, đành phải giở trò khóc lóc ầm ĩ đòi thắt cổ kia, cuối cùng vẫn là muốn gả vào phủ Tế Ninh hầu. Những năm qua ta bị phụ thân con cấm túc, không biết chuyện bên trên. Nhưng con cũng biết, nếu tỷ tỷ con cảm thấy tốt thì ngũ bá mẫu, lục bá mẫu của con cũng sẽ đều cảm thấy tốt, chắc chắn là rất tốt.”
Đậu Minh hoang mang nói: “Mẫu thân rốt cuộc muốn nói gì?”
Vương Ánh Tuyết mỉm cười, trong nụ cười có vẻ khác lạ, đem chuyện Ngụy Đình Du khi nãy nói cho Đậu Minh: “Tỷ tỷ con chẳng phải là cảm thấy con làm mất mặt nó, khóc lóc không muốn gả đến phủ Tế Ninh hầu sao? Vậy con gả qua đó là được!”