Chương : Xét lại
Edit: Tử Dương
Nguồn: ngontinhgroup.wordpress.com
Tống Mặc hài lòng gật đầu, nói: "Người đến thư phòng chờ ta, ta đi thăm phu nhân."
Nghiêm Triều Khanh cười ha ha, nhìn Tống Mặc vén rèm vào trong xong, mới xoay người vào thư phòng.
Làm ầm ĩ cả một đêm, đến tận hừng đông mới được nghỉ ngơi, mọi người trong phủ đều mệt mỏi, dù sao bên ngoài đã có hộ vệ canh gác nên giấc ngủ cũng được yên ổn hẳn, mãi đến khi Tống Mặc im hơi lặng tiến bước vào, Tố Tâm mới giựt mình ngồi dậy.
"Ai?" Nàng cảnh giác quát khẽ, Tố Lan cũng bừng tỉnh .
Thấy Tống Mặc, Tố Tâm bèn thở phào nhẹ nhõm, người hơi khum xuống: "Thì ra là thế tử gia!"
Cũng may không phải người lạ, nàng và muội muội cuối cùng cũng được yên giấc.
Tố Tâm âm thầm cảm thấy may mắn, cùng Tố Lan đứng dậy hành lễ với Tống Mặc.
Tống Mặc nhìn thẳng, hơi vuốt cằm sau đó nhanh chóng bước vào trong.
Tố Lan mở miệng, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, kể từ khi tiểu thư đi, đến bây giờ mới thấy hắn có hành động như vậy. Hắn có đối xử lạnh nhạt với tiểu thư nữa không?"
"Câm miệng." Tố Tâm quả thực không biết nên dạy dỗ muội muội này như thế nào, "Hắn hắn hắn, hắn là tên mà muội có thể gọi sao? Đã nói bao nhiêu lần rồi, sao muội lại không nhớ chứ? Năm nay muội cũng đã mười tám tuổi rồi, tưởng mình vẫn còn là con nít hay sao? Nếu muội không nghe lời, tỷ sẽ nhờ phu nhân đuổi muội đi, để tránh muội cả ngày không hiểu chuyện rồi lại gây rắc rối cho phu nhân!"
Tố Lan bĩu môi.
Tố Tâm thở dài.
Mới đó mà muội muội đã mười tám trong khi chuyện hôn sự tới nay vẫn chưa có tiến triển...Cũng nên đến lúc làm mai cho muội ấy... Đợi thêm hai ngày nữa phu nhân hết bận, tự nàng sẽ nói chuyện này với phu nhân...
Nàng phân phó Tố Lan: "Nếu Thế tử gia đã về, chắc lát nữa phu nhân sẽ dậy rửa mặt, muội mau đi chuẩn bị nước ấm đi." Sau đó tự ôm chăn nệm về phòng riêng.
Đậu Chiêu không có tính cảnh giác tốt như Tố Tâm, nàng ngủ rất sâu.
Tống Mặc đứng bên giường, quan sát Đậu Chiêu chăm chú.
Nàng nằm nghiêng người trên giường, làn da mịn màng như tuyết đầu đông, khuôn mặt hồng nhuận như mai nở đầu xuân, ngay cả không khí cũng phản phất sự tĩnh mịch làm người ta có cảm giác yên bình.
Tống Mặc nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.
Hàng mi của Đậu Chiêu vừa dày lại vừa đen. Khóe mắt hơi mở, có một vẻ gì đó gọi là kiêu ngạo nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
Mãi đến ngày hôm nay hắn mới biết, thì ra ánh mắt của nàng lại đẹp như vậy.
Điều này khiến hắn nhớ tới lúc bọn họ hoan hảo, nàng nhìn hắn, sóng nước lay động như cảnh xuân tháng ba kiều diễm...
Tống Mặc có cảm giác thân thể hắn lại bắt đầu nóng lên rồi.
Lúc này, hắn không biết nên an ủi Đậu Chiêu như thế nào. Nhưng những ý nghĩ muốn được gần gũi với Đậu Chiêu lại đang tràn ngập trong đầu.
Tống Mặc thầm mắng mình một câu, cố gắng kiềm chế những ý nghĩ không nên xuất hiện này lại, thế mà vẫn không kìm lòng được chạm nhẹ lên lông mày của nàng.
Đậu Chiêu lập tức bừng tỉnh.
Nàng nhấp nháy đôi mắt vẫn còn mơ hồ, tựa như một đứa nhỏ không hề có sự phòng bị.
Tim Tống Mặc lập tức đau đớn .
Ai nói trời sinh đã phải chém giết lẫn nhau?
Tất cả chỉ vì hoàn cảnh ép buộc mà thôi.
Lúc Đậu Chiêu còn ở nhà mẹ đẻ đã gian nan lắm rồi, đến khi gả cho hắn, chẳng những không được hạnh phúc an nhàn mà ngược lại chỉ vì hắn nên mới bị kinh sợ, so ra còn không bằng với lúc trước!
Nếu lúc ấy Đậu Chiêu chần chờ một chút thôi, nếu Nghiêm Hướng Khanh và mọi người để lỡ chuyện thì có lẽ Đậu Chiêu đã bị bọn tặc nhân làm hại. Không biết cục diện sẽ trở nên rối loạn như thế nào nữa?
Hắn chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón tay thôi đã cảm thấy lạnh người rồi.
"Tỉnh!" Giọng nói của Tống Mặc khàn khàn, bàn tay luồng vào chăn, cầm lấy bàn tay của Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nhìn người trước mắt, thần sắc cũng thoải mái hơn: "Chàng về rồi!" Vì quá mệt mỏi nên nàng nhất thời không muốn rời giường, cứ nằm ở đó nói chuyện với Tống Mặc.
Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, nhưng Tống Mặc lại làm như không có chuyện gì. Trong lòng chắc cũng không mấy dễ chịu.
Nàng đáp lại, cầm tay của Tống Mặc.
Tống Mặc vùi mặt vào trong chăn.
"Xin lỗi, đều tại ta... không xử lí tốt chuyện này... sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa...ta cam đoan..."
Chăn nệm toả ra mùi hương thơm ngát không tên. Thấm vào lục phủ ngũ tạng, khiến ánh mắt của Tống Mặc cay xè, sau đó ươn ướt.
Trong lòng Đậu Chiêu không khỏi thở dài, không biết nên khen Tương phu nhân vì đã dạy dỗ ra một Tống Mặc ưu tú như thế, hay nên trách Tương phu nhân giáo dưỡng Tống Mặc quá hà khắc —— bởi vì khi có bất cứ chuyện không may xảy ra, Tống Mặc đều tự mình giải quyết tất cả.
Giờ khắc này, khi nhìn những sợi tóc đen như mực kia, cả dáng vẻ uể oải của Tống Mặc, nàng thật tình hy vọng Tống Mặc không nên lúc nào cũng kiên cường như vậy.
Nếu thỉnh thoảng thấy hắn lộng quyền ngang ngược một chút, thì có lẽ lòng nàng sẽ dễ chịu hơn.
"Chuyện này có liên quan gì đến chàng chứ?" Đậu Chiêu cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng mà hờ hững: "Ta nghe Nghiêm tiên sinh nói, đó là một đám người Thương Châu chỉ biết liều mạng, nghe tin về của hồi môn của ta nên mới bí quá hoá liều..."
Tống Mặc ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi phiếm hồng: "Nếu như ta có đủ uy quyền, thì lo gì không thể khống chế đám tặc tử đó? Nói đi vẫn phải nói lại, chung quy cũng vì ta không đủ bản lĩnh, không thể bảo vệ thê tử chu toàn..."
Tự trách bản thân như vậy, chỉ càng làm bản thân thêm chán nản.
"Tốt lắm, tốt lắm." Đậu Chiêu sẵng giọng: "Xét cho cùng đều do đám của hồi môn của ta gây họa, nói rõ hơn một chút, là do đám ngân phiếu phụ thân cho ta, chàng không biết bên ngoài thành người ta đồn đãi như thế nào đâu, họ nói số ngân phiếu kia có khoảng hai mươi vạn lượng, từ chuyện này mới dẫn đám người tham lam đó đến đây. Nghiêm tiên sinh đã phái người đi báo tin cho cha ta biết, lấy tính tình của phụ thân, ông ấy chắc chắn sẽ chạy tới đây. Nếu chàng nói những lời vừa nãy trước mặt phụ thân, có lẽ ông ấy sẽ còn áy náy hơn... sự tình dù gì cũng đã xảy ra rồi, bây giờ tự trách còn có nghĩa lý gì? Chàng nên cân nhắc chuyện mất bò mới lo làm chuồng đi! Cứ mỗi lần ta nghĩ tới chuyện vẫn còn mười chín tên thổ phỉ đến giờ vẫn chưa rõ tung tích là toàn thân ta đã bắt đầu lạnh gáy, đứng ngồi không yên." Nàng dời tầm mắt khỏi người Tống Mặc: "Chuyện này chàng phải tự mình đến hỏi Nghiêm Đường. Những người khác, ta không thể nào tin tưởng được. Hơn nữa, ta còn lấy được đối bài của phủ Anh Quốc Công." nàng nói tới đây, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
So với đời trước phải cẩn thận mưu tính, Đậu Chiêu thích sự ngang ngược của hiện tại.
Nàng ngồi dậy, nói: "Ta đang mời các ma ma đến đây nói chuyện, nếu chàng có thể bảo đảm ngôi nhà này từ nay về sau được an toàn, chúng ta có thể tạo dựng uy tín từ từ, cho dù công công (ba chồng) nhận được tin gấp rút trở về thì cũng đã chậm. Chàng cảm thấy thế nào?"
Tống Mặc thấy nàng chỉ mặc một kiện trung y, lập tức khoác thêm áo ngoài cho nàng trước, sau đó mới nói: "Nàng yên tâm, Hoàng Thượng sau khi biết chuyện này đã nổi trận lôi đình, người còn ban bảo kiếm của Thái Tổ Hoàng Đế cho ta, để ta toàn quyền điều tra chuyện này. Nhưng ta không thể nào ở khư khư trong phủ này mỗi ngày được. Cũng không thể để nàng một thân một mình quản lý phủ Anh Quốc Công." hắn nói xong, vẻ mặt nghiêm trọng, đáy mắt lóe lên sự dữ tợn, hoà lẫn vào trong bóng tối: "Phải tìm được toàn bộ đám tặc nhân này, chuyện đêm qua nhất định phải có câu trả lời."
Kiếp trước hắn đã giết người quá nhiều. Đậu Chiêu sợ hắn lại giẫm lên vết xe đổ.
Nàng khuyên hắn: "Người không liên quan thì đừng nên quan tâm tới, tránh gây tiếng xấu làm ảnh hưởng đến thanh danh của chàng."
"Ta biết rồi!" Tống Mặc hơi cười cười, sáng tỏ trong lành, diễm lệ khôn cùng.
Đậu Chiêu thoáng bị thứ ánh sáng ấy làm lay động. Trong lòng không thể không cảm khái, cũng may nàng đã sống qua hai kiếp, có một số việc nàng vẫn còn nhớ rõ, nếu kiếp trước nàng thành thân với Tống Mặc, mỗi ngày đều gặp mặt nhau thì trái tim nàng dù có cứng cỏi đi chăng nữa, cũng chỉ bản thân sẽ sinh ra cảm giác mặc cảm...
Nàng lắc lắc đầu. Gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Tố Tâm tiến vào bẩm: "Thế tử gia, Binh mã tư Đông thành cầu kiến. Bảo là Binh mã tư ở Ngũ thành bị bắt vào cung. Nay đã như rắn mất đầu, muốn hỏi ý kiến của Thế tử gia."
Tống Mặc cười lạnh.
Hẳn là Hoàng Thượng đã truyền tin ra ngoài, những người đó sợ bị liên lụy nên mới vội vã lấy lòng hắn.
Đúng lúc hắn cũng đang có chuyện muốn bọn họ làm.
Hắn đứng dậy nhìn Đậu Chiêu, vẻ mặt dịu dàng: "Thọ Cô, ta đi xem thế nào. Nhiều nhất là một canh giờ, ta sẽ lục soát toàn bộ phủ Anh Quốc Công, nàng cứ ngủ tiếp đi. Đến lúc đó mới lo chuyện nhà cũng không muộn."
Đậu Chiêu gật đầu, nói: "Chàng đi làm việc của chàng đi, nếu có chuyện gì, ta sẽ sai người bẩm báo với chàng."
Tống Mặc ra khỏi phòng.
Đậu Chiêu thở dài: "Binh mã tư Ngũ thành và phủ Thuận Thiên lần này gặp phải chuyện xui xẻo rồi."
"Đáng đời!" Tố Tâm nhớ tới là thấy sợ, trong lòng có chút thầm oán nói, "Bọn họ đã làm gì cơ chứ? Không lẽ bọn họ đã chung sống hoà bình với đám tặc nhân đó từ lâu rồi? Nếu không sao kinh đô xuất hiện nhiều kẻ lạ mặt như vậy mà bọn họ lại không tra xét, mất chức cũng là chuyện hiển nhiên."
Có thể khiến Tố Tâm tức giận như vậy, quả là hiếm thấy.
Đậu Chiêu nhếch miệng cười, rửa mặt xong thì qua thư phòng.
Muốn được coi trọng, thì phải biết đối nhân xử thế.
Nếu nàng muốn chưởng quản nội viện của phủ Anh Quốc Công, thì phải có sự chuẩn bị từ trước.
Đậu Chiêu vào thư phòng xem danh sách các ma ma đang quản lý phủ Anh Quốc Công hiện tại, ngoài ra nàng còn lấy thêm danh sách các ma ma quản sự lúc Tương phu nhân còn tại thế, sau nhìn kĩ mới trả danh sách về chổ cũ.
Nàng ăn sáng luôn trong thư phòng.
Dùng xong bữa sáng, các ma ma khác đều tới đây.
Không biết vì bị mất tiền, hay bị ta ức hiếp đến khốn đốn, hoặc mấy đêm nay không được ngủ ngon giấc nên nhìn họ đều rất tiều tụy.
Đậu Chiêu cười hỏi bọn họ đã dùng đồ ăn sáng chưa, hàn huyên vài câu sau đó lập tức đi thượng viện.
Thường thì Tương thị hay ở phòng khách trong thượng viện xử lý công chuyện, mà phòng khách lại gần Di Chí Đường, chỉ cần qua khỏi con hẻm nhỏ rồi đi dọc theo hành lang là tới thượng viện. Bốn phía xung quanh phòng khách có rất nhiều loại tre trúc, ngoài ra còn trồng thêm vài cây đào và hoa hồng, cảnh sắc ưu mỹ, quả là đẹp như tên gọi "Hiệt Thuý Hiên".
Các ma ma quản sự trong nội viện phủ Anh Quốc Công đều đến đây đông đủ, họ đứng thành tốp ba tốp năm chụm đầu ghé tai nhau nghị luận, thấy Đại phu nhân, Đổng thị và các nha hoàn vây quanh Đậu Chiêu đang đi vào, tất cả lặp tức im lặng như tờ.
Đậu Chiêu nhàn nhã bước vào trong phòng khách, chào hỏi thân thiện với Đại phu nhân xong mới ngồi xuống, tiểu nha hoàn lập tức rót trà, Tố Tâm bước ra khỏi tấm bình phong, đứng trên thềm thỉnh các chư vị ma ma vào trong bàn bạc.
Phòng khách có năm gian, trước bức tường có để một chiếc ghế Thái Sư, các ma ma quản sự đương nhiên không có tư cách ngồi ở đó.
Bọn họ đứng ở chính giữa phòng, Đại phu nhân chỉ nói trong nhà đang có chuyện, nên không thể quản lý phủ Anh Quốc Công nữa, phụng mệnh của Anh Quốc Công giao đối bài cho Đậu Chiêu, sau này nếu mọi người có chuyện gì thì qua hỏi ý kiến của Đậu Chiêu. Nói xong, bà ta cầm hộp gỗ đựng đối bài giao cho Đậu Chiêu trước mặt mọi người.
Quản lý chuyện hậu viện chưa lâu, đối bài trong tay cầm vẫn chưa nóng đã phải giao cho người khác, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua, ai cũng tin Đại phu nhân đang có chuyện không ổn, cũng tin chuyện giao đối bài cho Đậu Chiêu là ý của Anh Quốc Công.
Ai dám đứng ra chất vấn Đậu Chiêu và Đại phu nhân chứ.
Chương : Phân công nhau
Đậu Chiêu ra hiệu cho Tố Tâm nhận hộp đối bài, cười nói với Đại phu nhân: "Ta chỉ mới vào cửa, chuyện quản lý trong phủ còn chưa quen, mong Đại bá mẫu giúp đỡ nhiều hơn!"
Việc đã đến nước này, mà bà ta còn lúng túng thì chỉ có nước tự rước nhục vào thân.
Lòng Đại phu nhân rối bời, giới thiệu những ma ma quản sự ở từng khu cho Đậu Chiêu biết, thông qua lần giới thiệu này Đậu Chiêu cũng coi như biết mặt vài ma ma ở đây.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút kỳ quái.
Từ khi Tương phu nhân qua đời, người của Tống Nghi Xuân vẫn quản lý hậu viện phủ Anh Quốc Công, sau khi Tống Mặc và Tống Nghi Xuân trở mặt với nhau, phủ Anh Quốc Công từng bước bị thanh tẩy, những ma ma từng hầu hạ Tương phu nhân không bị giết thì cũng chẳng rõ tung tích, hoặc bị đuổi đi, tuy những người theo Tương phu nhân ngày xưa có thay đổi nhưng thay đổi này không lớn, chí ít vẫn còn một số ít ma ma ở lại, có điều bọn họ là nhóm người đặc biệt, vì tuổi vẫn còn khá trẻ -- phàm là người lớn tuổi thì đều bị bài trừ, ai còn trẻ thì được giữ lại.
Tống Nghi Xuân kỳ lạ như thế, người khác làm sao không nghi ngờ cho được?
Đậu Chiêu từ tốn gạt nhẹ chiếc lá nổi trên mặt chung trà sau đó lẳng lặng uống một ngụm, rồi tiếp tục nghe các ma ma quản sự thưa chuyện.
Đổng thị đứng phía sau Đại phu nhân liếc nhìn tư thế duyên dáng của Đậu Chiêu, trong lòng vừa khổ lại vừa chát.
Đêm qua bà ta và Bà bà hết đường xoay sở, cả một đêm dường như không ngủ được miếng nào, không biết làm sao với nhiệm vụ mà Nhị thúc phụ phân phó. Còn có Công công nữa, chỉ sợ vẫn chưa biết bọn họ vừa mới trải qua biến cố lớn như vậy...
Tâm trạng của Đổng thị cũng bất giác căng thẳng hơn.
Chắc chắn Công công sẽ trách bà ta và Bà bà vô dụng. Bà bà và Công công vẫn còn là vợ chồng son, nói cách khác lần trách nhiệm này chỉ sợ sẽ đổ hết lên đầu của bà ta.
Sắc mặt Đổng thị tái nhợt, thấy Đậu Chiêu hỏi tên của một vị phụ nhân có làn da trắng nõn, tướng mạo đoan chính: "Ngươi là người phụ trách quản lý Nhị gia phải không?"
Phụ nhân vội khom người hành lễ, đáp lời: "Vâng", thái độ thập phần kính cẩn.
Đậu Chiêu liền hỏi vị phụ nhân ấy mỗi tháng cho Tống Hàn bao nhiêu tiền tiêu vặt, có mấy nha hoàn, mấy kẻ sai vặt, sau đó hỏi ma ma quản sự mỗi tháng chi bao nhiêu tiền cho chuyện bếp núc, ma ma trong bếp có bao nhiêu, nha hoàn phụ giúp bao nhiêu, không quan tâm quá mức, cũng không có ý thất lễ.
Trần ma ma thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra vị phu nhân này mới vào cửa hơn mười ngày đã trở thành người nắm giữ quyền điều hành phủ Anh Quốc Công mà mặt vẫn không đổi sắc, nếu bây giờ mà nói phu nhân dịu dàng hiểu lễ nghĩa thì có đánh chết bà, bà cũng không tin. Nàng ấy cố tình phân công chuyện quản lý Nhị gia, trong khi Quốc Công gia gia đã nói, không cho phép Thế tử gia nhúng tay vào chuyện này...Bà thật sự sợ phu nhân cứ chăm chăm vào chuyện của Nhị gia để hỏi, sợ những người thích đâm chọt sẽ bẩm báo chuyện này với Quốc Công, mà phu nhân chỉ mới lấy được đối bài đã gọi bà đến hỏi chuyện, mà đó lại là chuyện chính đáng, đến lúc ấy bà