Chương : Phó Thác
Tống Nghi Xuân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định giao chuyện tìm hiểu tin tức cho vợ Lữ Chính.
Sau khi Tưởng phu nhân qua đời, người trong phủ Anh Quốc Công bị thanh trừng một lượt. Vợ Lữ Chính hiện đang tiếp nhận quản lý thượng viện. Nàng ta không chỉ thông minh mà còn rất khôn khéo, chỉ tốn mấy ngày đã có thể giải quyết ổn thỏa công việc thượng viện. Cũng bởi vậy, Tống Nghi Xuân mới giao chuyện trong phòng Tống Hàn cho nàng ta. Nếu trong phòng Tống Hàn xảy ra chuyện gì thì ma ma phải báo cho vợ Lữ Chính trước tiên.
Nhờ có vợ Lữ Chính, mấy năm nay ông không cần hao tâm tốn sức vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của thượng viện.
Nhắc tới, Tống Nghi Xuân càng đắc ý.
Ai nói cái nhà này không có Tưởng thị thì sẽ lộn xộn?
Bởi vì khi đó Tưởng thị là đương gia, nàng ta không vừa mắt ai thì người đó liền không có cơ hội.
Hiện tại, thượng viện giao cho vợ Lữ Chính không phải rất êm ấm sao!
Muốn xuống tay từ người của Đậu Chiêu, nên để nữ tử ra mặt. Vợ Lữ Chính trung thành tận tâm với ông, cũng biết đôi điều chuyện năm đó. Giao việc này cho nàng ta là hợp lý nhất!
Tống Nghi Xuân thỏa thuê đắc ý thấy rõ.
Lữ Chính vâng lời, về nói với lão bà nhà mình.
Vợ Lữ Chính nghe xong liền nóng nảy: "Sao chàng lại dám nhận việc này cơ chứ?" còn chỉ vết thương như con rết cụ trên mặt hắn, "Đây còn không phải là bài học à?"
Sau khi trượng phu bị thế tử gia đả thương, Quốc Công Gia trở về thưởng cho bọn họ năm mươi lượng bạc thì cũng không nói gì, vậy mà những hộ vệ của Di Chí Đường bị thương do đánh nhau với đám đạo tặc trong vụ hỏa hoạn đó không chỉ được Thế tử gia thưởng năm mươi lượng bạc mà còn được người đích thân thăm. Còn những hộ vệ không bị thương thì nhìn phát thèm, hối hận lúc đó sao không liều mình xông pha, biết đâu cũng được thế tử gia đến nhà ngồi.
Đó mới là thể diện thật sự!
Lữ Chính tím mặt, ỉu xìu nói: "Chẳng lẽ ta nói "không"?"
"Thiếp đâu bảo chàng cãi lời Quốc Công Gia!" Vợ Lữ Chính bất mãn nói, "Thiếp phải nhắc cho chàng nhớ, trong Phủ Anh Quốc Công này, văn có Đào tiên sinh, võ có Thường hộ vệ. Liệu đã cần đến những người như chúng ta thể hiện chưa?"
Vết roi trên mặt mình thì hay rồi, chắc chắn sẽ để lại sẹo khó coi.
Người hầu như hắn đi theo Quốc Công gia sẽ gặp đủ loại tình cảnh, nếu như có người kinh hãi, cho dù quý nhân phù hộ hết sức cũng khó tranh khỏi phiền toái. Quốc công gia quyết sẽ không để hắn hầu hạ bên cạnh nữa.
Trong lòng Lữ Chính đã sớm hối hận.
Không lẽ mình bị quỷ ám, rõ ràng biết tính tình Thế tử gia vậy mà vẫn dám chạy ra cản?
Hắn chán nản ôm ngồi trên giường đất.
Vợ Lữ Chính đương nhiên biết trượng phu lo lắng cái gì. Nàng nhẹ giọng an ủi: "Phu nhân tuy chỉ quản lý công việc trong phủ mấy ngày, nhưng đủ để thiếp nhận ra. Hai vị cô nương Tố Lan và Tố Tâm hầu hạ phu nhân, một người trầm tĩnh, một người hoạt bát nhưng đều khó tiếp cận, chắc chắn không thể cậy miệng. Thay vì rút dây động rừng, chúng ta nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Quốc công gia hỏi tới thì bảo không tìm hiểu được gì. Nếu bởi vậy mà cho người khác tới tra, không phải càng tốt sao?"
Lữ Chính bắt đầu do dự.
Vợ Lữ Chính nói tiếp: "Chàng yên tâm! Quốc Công gia sẽ không nghi ngờ."
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng sai tiểu nha hoàn hái mấy đóa sơn trà trong hoa viên rồi tự mình đến Di Chí Đường.
"Sơn trà trong hoa viên nở đẹp, muốn tặng mấy đóa cho các tỷ tỷ!" Nàng giải thích với bà tử của Di Chí Đường, thuận tay đưa mấy đóa sơn trà.
Phu nhân cũng không cấm a hoàn bà tử của phủ Anh Quốc Công đến cửa. Nhưng không cho phép bọn họ tùy ý ra vào Di Chí Đường, càng không cho phép gần gũi qua lại với a hoàn của Di Chí Đường.
Bà tử nhận hoa của vợ Lữ Chính, dẫn vợ Lữ Chính vào phòng ngồi: "Hoa của phu nhân từ Thực Định được chuyển đến, vài vị cô nương hầu hạ phu nhân đều qua hoa viên nhỏ giám sát rồi!"
Vợ Lữ Chính gia ngạc nhiên hỏi: "Phu nhân ở nhà ngoại có chăm hoa cỏ á?"
"Đúng vậy!" Bà tử đáp, "Rất nhiều! Kéo bảy, tám chiếc xe ngựa ấy chứ. Loại cây nào cũng có, chất đầy hoa viên luôn rồi. Nếu không phải Thế tử gia suốt đêm chỉ huy người dựng lều tạm thì hơn phân nửa chỗ hoa đó đã chết lạnh."
Vợ Lữ Chính nhảy dựng lên: "Thế tử gia quan tâm những việc này á?"
Nàng nhớ rõ Tống Mặc chưa bao giờ để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy.
"Liên quan đến phu nhân, Thế tử gia sao có thể bỏ mặc." Bà tử đáp.
Hai người ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài. Vợ Lữ Chính thấy Đậu Chiêu đang khoanh tay đứng nói chuyện với Tống Mặc dưới mái hiên.
Tống Mặc mỉm cười nhìn Đậu Chiêu, lắng nghe vô cùng nghiêm túc, dường như trên thế gia này không còn chuyện gì quan trọng hơn là nghe Đậu Chiêu nói.
Mi mắt của vợ Lữ Chính giật giật.
Có nha hoàn chỉ vào vợ Lữ Chính, bẩm báo với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nhìn lại đây, ánh mắt trong trẻo, nét mặt ôn hòa.
Vợ Lữ Chính vội đi đến, cung kính hành lễ "Thế tử gia", "Phu nhân".
Đậu Chiêu cười, liếc mắt nhìn hoa trong tay nàng: "Khó thấy ngươi có tâm như vậy. Cam Lộ! Thưởng vợ Lữ Chính một phong bao."
Vợ Lữ Chính không ngừng tạ ơn.
Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu: "Bên ngoài quá lạnh, vào phòng thôi! Nếu nàng không yên tâm thì để ta đứng coi."
"Cùng vào phòng đi!" Đứng ngoài này một lúc, lò sưởi tay đều đã lạnh xuống, Đậu Chiêu cười nói, "Có Tố Tâm ở đây, ta rất yên tâm."
Tống Mặc liền hỏi: "Cữu mẫu bên kia còn đồ nào phải sắm không? Ta thấy không có khả năng hết tuyết đâu. Các nàng cũng đừng chạy khắp nơi nữa, muốn gì bảo trưởng quầy đem tới nhà chọn là được."
Đậu Chiêu "Ừ" một tiếng , cùng Tống Mặc sóng vai rời hoa viên.
Cam Lộ nhận hoa sơn trà của vợ Lữ Chính, nhiệt tình mời nàng: "Ma ma cùng ta vào phòng uống ly trà nóng đi!"
Vợ Lữ Chính cười tươi, không ngừng cảm tạ, liếc mắt thấy góc vườn một "rừng" sơn trà đủ kiểu dáng, hoặc kiều diễm ướt át, hoặc cầu kỳ mỹ lệ, hoặc thanh nhã cao quý rồi nhìn hoa trong tay mình, cánh hoa đỏ bao ngoài nhụy vàng, có phần đơn điệu.
Nàng không khỏi mặt đỏ, thầm mắng mấy tiểu nha hoàn làm việc không tận tâm.
Dường như Cam Lộ không nhận ra, ân cần chiêu đãi nàng, cùng nàng nói chuyện này nói chuyện kia, còn tự mình đưa nàng ra khỏi cửa Di Chí Đường.
Tố Quyên che miệng cười: "Nàng tới làm gì?"
"Không biết!" Cam Lộ thở phào, "Quan hệ với loại người này thật là mệt!" Sau đó hỏi, "Thế tử gia còn ở trong phòng cùng phu nhân à?"
Tố Quyên gật đầu.
Cam Lộ cười nói: "Ta ở đây đợi, lát nữa còn phải bẩm báo với phu nhân những gì vợ Lữ Chính kia nói. "
Tố Quyên liền cười: "Nhân tiện giúp chúng ta dọn hoa đi."
Cam Lộ nhăn mặt, rên rỉ: "Miễn cho ta được không?"
"Có thể!" Tố Quyên nói, "Hôm nay quần áo của ta đều do ngươi giặt!"
Cam Lộ vội nói: "Ta đi dọn hoa !"
Tố Quyên cười sảng khoái.
Hai người ríu rít quay lại hoa viên.
Phòng trong, Tống Mặc trông có vẻ không vui: "Nàng không cần nể mặt ta. Những người này còn đến, nàng cứ kêu hộ vệ đuổi ra ngoài." Lại nói, "Không có quy củ, không thể thành khuôn phép. Phụ thân sao có thể cho loại người như này quản lý chính viện. Khó trách trong nhà lại hỗn loạn như vậy."
"Nào khó chịu như chàng nói!" Đậu Chiêu cười, "Tính tình của ta chàng còn không biết ư! Chẳng lẽ còn lo ta bị người khác bắt nạt! Vợ Lữ Chính không phải quản lý việc của thượng viện sao? Ta định nếu nàng ta thường xuyên đến Di Chí Đường thì nhân tiện có thể hỏi thăm nhị đệ. Dù sao đệ ấy cũng là một đứa trẻ. Nếu bọn họ chăm sóc không chu đáo, chúng ta cũng có thể giúp đỡ. Nàng ta muốn đến thì cho đến."
Tính đi tính lại, Đậu Chiêu đều vì hắn.
Tống Mặc nghiêm túc nói: "Hay để ta mời Lục lão phu nhân tới ép phụ thân giao quyền quản lý trong phủ nàng......" Như vậy, Đậu Chiêu có thể danh chính ngôn thuận lo chuyện Tống Hàn, hà tất phải để nhóm vú già nói hươu nói vượn.
"Chuyện của nội viện nên dùng cách của nội viện giải quyết." Đậu Chiêu mỉm cười tự tin, "Không phải sắp tết sao? Mấy năm rồi trong nhà không có nữ quyến. Chẳng lẽ năm nay xuân yến của phủ Anh Quốc Công lại phải nhờ đại bá mẫu lo liệu? Cho dù Quốc công gia muốn, đại bá mẫu dám đến không?" Đây vốn là trách nhiệm của nàng. Nàng không thể đẩy nó cho Tống Mặc. Tống Mặc cũng có trách nghiệm và nghĩa vụ riêng, nhưng tình cảm của Tống Mặc vẫn khiến nàng thấy thật ấm áp.
Có tiểu nha hoàn vào bẩm: "Thế tử gia, phu nhân, Chung chưởng quầy tới rồi!"
"Nhanh vậy à!" Đậu Chiêu kinh ngạc.
Tống Mặc trêu ghẹo nàng: "Lúc trước thúc giục ta gọi người. Hiện tại đã tới, nàng lại ngại hắn tới nhanh. Nàng thật khó hầu hạ mà!"
Đậu Chiêu che miệng cười.
Tống Mặc nói: "Gọi Trần tiên sinh đến đi! Nàng không nên trực tiếp ra mặt chuyện này, giao cho Trần tiên sinh là hợp lý nhất."
Đậu Chiêu đồng ý.
Tống Mặc sắp xếp để Chung Bỉnh Tường và Trần Khúc Thủy gặp mặt.
Chung Bỉnh Tường bị Tống Mặc ra roi thúc ngựa từ Quảng Đông gọi tới vì để bái kiến vị phu nhân mới vào cửa. Hắn nhạy bén hiểu rõ địa vị Đậu Chiếu trong lòng Tống Mặc thế nào. Tống Mặc phái hắn giúp đỡ quản lý hồi môn của Đậu Chiêu một thời gian. Tuy hắn cảm thấy Tống Mặc chuyện bé xé ra to nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận, cũng cười nhắc Tống Mặc: "Tôi giúp phu nhân, vậy có cần thiết đối chiếu sổ sách năm nay với Nghiêm tiên sinh trước không?"
"Trước đối chiếu sổ sách!" Tống Mặc nói, "Yêu cầu ngươi mang theo một nhóm người còn chưa vào kinh à?"
Nếu người đã vào kinh liệu có phải ngay lập tức giúp phu nhân đối chiếu sổ sách không?
Chung Bỉnh Tường đáp "vâng".
Mấy ngày kế tiếp, Trần Khúc Thủy vội vàng cùng Chung Bỉnh Tường đối chiếu sổ sách.
Một số quản sự của phủ Anh Quốc Công cũng bắt đầu đối chiếu sổ sách với Tống Nghi Xuân.
Mặc dù tiền lời năm này của phủ Anh Quốc Công không bằng năm trước, nhưng cũng không quá tệ.
Nhưng mà Tống Nghi Xuân nghĩ đến mười ba cửa hàng trong tay Tống Mặc thì lại tức ngực.
Nếu không có mười ba cửa hàng này, hắn dám đối đầu với mình sao?
Tống Nghi Xuân lập tức nổi cáu, giận lây sang Tằng Ngũ đứng bên cạnh: "Đi, mau xem thế tử gia đang làm gì?"
Tằng Ngũ lăn khỏi chính phòng Tê Hương viện, lập tức kêu một gia đinh đi tìm hiểu.