Chương : Dư Vị
Editor: Uyenchap
Đậu Chiêu cẩn thận suy nghĩ: "Thật sự không có."
Tống Mặc kinh ngạc há hốc mồm.
Đậu Chiêu lại cười ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Ta cùng Thôi bà bà ở tại thôn trang, ta là trưởng nữ để tang mẫu thân, mà Thôi bà bà lại là một di nương, nàng sợ ta bị người khác chê cười, cho nên quản ta học nữ hồng rất nghiêm......"
Tống Mặc càng thêm hoang mang.
Theo như tin tức hắn biết, Thôi bà bà và Đậu Chiêu sống ở Tây Đậu, sao Đậu Chiêu lại nói nàng đi theo Thôi bà bà đến điền trang?
Tống Mặc nghĩ đến mấy rương sổ sách kia.
Đậu gia cũng là gia thế giàu có, nhạc phụ lại không có nhi tử, Đậu gia không thể cho Đậu Chiêu nhiều sản nghiệp trên danh nghĩa như vậy.
Năm đó nữ nhi của Vương Hựu Tỉnh vào cửa, chỉ sợ không đơn giản là thiếp thất được phù chính?
Khi đó Đậu Chiêu mới có hai, ba tuổi, là ai ở chiếu cố nàng?
Mấy năm nay, cuộc sống của nàng như thế nào?
Tống Mặc nhìn Đậu Chiêu gượng cười có điểm chua xót, trong lòng hắn liền vô cùng hối hận. Hắn đối với chuyện của Đậu Chiêu đều chưa hiểu rõ hết, còn nói sai lời, nhắc tới chuyện nàng thương tâm......
"Thọ Cô," Tống Mặc áp lên má Đậu Chiêu, "Nhà chúng ta có bà tử lo chuyện châm tuyến, nàng muốn làm gì, phân phó bọn họ là được. Nếu không được như ý, ta sẽ vào cung tìm vài người, về sau nàng đừng thuê thùa may vá nữa, không tốt cho mắt." Lại nhớ ra Đậu Chiêu thêu thùa may vá đều làm cho mình, liền nói, "Quần áo của ta rất nhiều, mặc cũng không hết. Chờ thêm mấy ngày ta ủy thác công việc, liền bồi nàng đi Tây Sơn ngắm tuyết."
Công việc mà hắn nói, chính là đốc thúc người của Binh mã tư Ngũ thành tróc nã đạo tặc gây hỏa hoạn phủ Anh Quốc Công.
Trong lòng Đậu Chiêu lại dâng lên nhu tình như nước.
Tống Mặc đang đau lòng cho nàng đi?
Kiếp trước, trong ngoài phủ Tề Ninh Hầu đều một tay nàng lo, sau khi thành thân cũng chỉ có một lần duy nhất rời kinh đô, là khi Thỏa Nương chết bệnh, nàng vội về chịu tang. Ngay cả lúc trời sụp đất nứt thương tâm muốn chết như vậy, nàng còn phải mang theo Nhân tỷ nhi...... Mà cũng chính thời điểm ấy, nàng lần đầu tiên gặp Tống Mặc.
Con người thanh lãnh, từ trong xương đã tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ với tất cả mọi người ấy, hiện tại đang ôm nàng trong lòng, bởi vì thương yêu nàng, liền không cho nàng thêu thùa may vá, không cần nàng làm tròn nữ công.
Đậu Chiêu không khỏi siết chặt cánh tay, dường như vậy, nàng có thể sưởi ấm băng giá cho Tống Mặc.
Lúc trước nàng không muốn gả chồng, còn có một nguyên do hổ thẹn.
Một nữ không gả hai phu.
Ký ức kiếp trước vẫn còn tàn lưu trong tâm trí nàng.
Tuy rằng không có ý định kết lại với Ngụy Đình Du, nhưng không thể phủ định nàng đã từng đã làm thê tử của hắn, nàng sao có thể bỏ qua khúc mắc này mà cùng nam tử khác?
Khi ở bên Tống Mặc, nàng thật mâu thuẫn.
Lý trí bảo nàng nên quên đi, nhưng trước tình cảm lại khó kiềm chế mà ngượng ngùng.
Đặc biệt là khi Tống Mặc thể hiện vẻ mê luyến đối với thân thể nàng, loại cảm giác ấy thật mãnh liệt.
Kiếp trước, nàng không cho là đúng.
Nhưng kiếp này, thời khắc này, lại thấy thật may mắn.
Nếu Tống Mặc đã yêu thích, nàng việc gì phải cố chấp?
Cho dù phu quân kiếp trước của nàng là Ngụy Đình Du thì thế nào?
Chẳng lẽ, nàng không biết, kiếp này, người thương nàng là Tống Mặc? Người sủng nịnh nàng là Tống Mặc? Nàng chính là viên minh châu trong tay Tống Mặc?
"Nghiên Đường!" Đậu Chiêu cắn tai Tống Mặc, thổi nhẹ nhẹ hơi nóng vào cổ hắn, "Chúng ta đã thỏa thuận, nếu trời đổ tuyết, chàng phải đưa ta đi Tây Sơn ngắm tuyết, không thể nuốt lời a......"
Đậu Chiêu lần đầu tiên nói chuyện với hắn như vậy.
Xinh đẹp như một hoa tinh.
Tống Mặc nào có thể cầm được, xoay người đem nàng đè xuống. Thân thể phấn khởi thẳng đến nhụy hoa của nàng.
Nếu là trước đây, tám chín phần mười Đậu Chiêu sẽ đỏ mặt đẩy hắn. Xấu hổ buồn bực mà nói "Đừng như vậy", nhưng lúc này, nàng không những không đẩy hắn ra, ngược lại còn chủ động nâng đùi thon mượt lên, mềm yếu không xương quấn lấy hắn...... Hắn lập tức cảm giác được nàng ướt át cùng nóng ấm...... Hắn còn biết, phía trước khít khao khiến hắn càng hít thở dồn dập......
Vừa rồi còn bảo đừng làm loạn, nháy mắt liền quấn lấy hắn.
"Thọ Cô!" Tuy rằng không biết tại sao Đậu Chiêu lại đột nhiên thay đổi, nhưng Tống Mặc chưa bao giờ đối nghịch với vận khí của mình, hắn thả người nhảy vào biển hoa nóng rực kia......
Quá dùng sức.
Đậu Chiêu cảm thấy có chút đau.
Nhưng nàng vẫn buông bỏ suy nghĩ, mặc hắn phóng túng.
"Thọ Cô! Thọ Cô!" Thân thể Tống Mặc nóng rực, nàng có thể cảm nhận được hắn kích động nhường nào.
Nàng thật thích như vậy Tống Mặc.
Nhiệt tình, bừa bãi, không kiêng nể gì.
Thân thể nàng cũng bốc cháy theo...... Nàng ở trong lòng ngực hắn thở dốc, giãy giụa.
Tống Mặc đang say sưa, nhưng vẫn chống đỡ thân thể, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái?"
"Không phải!" Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở gấp, nghiêng người, đem toàn thân đè lên người hắn, "Chàng không phải thích ta như vậy sao?" Nàng cười, thủy mâu long lanh chớp động, ngồi trên người hắn chậm rãi đong đưa eo nhỏ, bày ra đường cong tú mỹ lả lướt......
Tống Mặc như hít phải hàn khí.
Cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ, rơi vào tiên cảnh.
"Ngươi, yêu nữ này!" Hắn không kiên nhẫn mà ngồi dậy, đỡ lấy eo nàng, mạnh mẽ vuốt ve lên trên.
Đậu Chiêu liền biết cái gì gọi là đùa với lửa.
Nàng không khỏi nắm chặt vai hắn, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Vẫn luôn quan sát nàng, Tống Mặc lập tức chậm lại, ôn thanh hỏi: "Không thoải mái?"
Đậu Chiêu "ưm" một tiếng, dựa vào đầu vai hắn...... Thân thể dần dần lại nóng lên...... Tống Mặc nhịn không được lại khinh cuồng...... Đậu Chiêu thân mình căng chặt...... Tống Mặc đành phải chậm lại...... Vài lần như thế, vẫn là Tống Mặc hầu hạ Đậu Chiêu......
Tống Mặc nhịn không được khẽ cười: "Thật là yếu ớt!"
Đậu Chiêu thẹn quá thành giận.
Tống Mặc vội dỗ nàng: "Ta biết, nàng là muốn ta cao hứng." Sau đó ngọt ngào hôn.
Đậu Chiêu đem mặt trốn ở cổ hắn, phì cười, lại ngậm lấy vành tai hắn, vũ mị hỏi: "Vậy chàng có cao hứng hay không?"
Phong tình kiều diễm kia, làm tim Tống Mặc nhảy loạn.
Đậu Chiêu liền ôm cổ hắn, ngẩng đầu hỏi: "Ta sinh cho chàng nhi nữ được không?"
Hạt hồng đào trên ngực sữa tuyết trắng cứ thế ánh vào đáy mắt hắn.
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Tống Mặc phục hồi lại tinh thần, vừa tức giận vừa buồn cười mà vỗ mông nàng, thuận thế đặt nàng ở dưới thân......
Đậu Chiêu nhắm hai mắt, cảm thụ được hắn sưng to...... Còn có hắn ở trong thân thể nàng dấy lên cuồng phong dông tố...... Thổi tan đi cảnh tượng mờ nhạt trước đây......
Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Tống Mặc!
Nàng phải vì Tống Mặc sinh nhi dục nữ, nàng sẽ cùng Tống Mặc gió dưỡng chúng, sẽ làm một mẫu thân tốt, một thê tử tốt......
Đậu Chiêu ôm chặt lấy Tống Mặc, không hề đè nén bản thân, cùng hắn trầm ngâm......
※※※※※
Một đêm mưa gió, rất nhiều lá cây bị cuốn bay, trong sân thành một mớ hỗn độn.
Trần Gia đứng dưới mái hiên, để gió lạnh sáng sớm thổi vào mặt mình.
Hắn hỏi Hổ Tử đang khoanh tay đứng trước phía trước: "Ngươi thật sự không nghe lầm?"
Hổ Tử có chút ủy khuất: "Trần đại ca, ta thật sự không nghe lầm! Chuyện này, người Chân Định ai ai cũng biết, Bàng thiếu gia đến bây giờ vẫn phải đi khập khiễng, vì vậy, vẫn chưa thành thân. Nghe nói sính lễ nhà họ còn đến năm trăm lượng bạc."
Trần Gia trầm ngâm một lúc, nói: "Chi bằng chúng ta làm vụ mua bán này? Mua ngựa gầy Dương Châu, sau đó biến thành cô nương thế gia trong sạch rồi gả đi, cũng kiếm lời được năm trăm lượng bạc kia......"
"Trần đại ca, huynh đừng nói giỡn!" Hổ Tử kêu lên, "Bàng gia và Vương gia là thông gia đó!"
Trần Gia lại đột nhiên trầm mặc.
Thế tử gia có biết người cưới phải một thê tử hung dữ như vậy?
Hắn phân phó Hổ Tử: "Ngươi đi Thực Định thêm một chuyến nữa, tìm cách hỏi thăm rõ ràng, xem phủ Anh Quốc Công đã có ai từng ghé qua Thực Định chưa?"
Nếu đã từng đi qua, Thế tử gia hẳn là biết mình cưới phải thê tử như thế nào...... Người còn coi trọng Đậu thị như vậy, có thể nhìn ra được Đậu thị vô cùng lợi hại.
※※※※※
Trong Di Chí Đường, Đậu tam gia Đậu Tú Xương ngồi trên giường đất, xuyên qua cửa sổ nạm pha lê ngắm nhìn bên ngoài .
Ngày thứ hai đến kinh đô, Thế tử Anh quốc công liền cùng Đậu Chiêu đi ngõ Hòe Thụ, Đậu Thế Xu còn cố ý xin nghỉ một ngày để ở nhà, Đậu Chiêu cũng không khách khí, nói sẽ bắt đầu đối trướng ở phủ Anh Quốc Công từ ngày hôm sau, Đậu Thế Xu không từ chối...... Điều này khiến Đậu Tú Xương âm thầm đoán ra quan hệ của Đậu Chiêu với bên ngõ Hòe Thụ.
Triệu Lương Bích đi tới, chỉ vào một mục, cười hỏi: "Tam gia, khoản tiền lời này không được thu hồi, phần sau cũng không được ghi lại, ngài còn nhớ rõ không? Liệu có phải được ghi ở một quyển sổ khác."
Đậu Tú Xương ngẩng đầu.
Phía đông phòng khách, bảy, tám người gẩy bàn tính giỏi của Di Chí Đường được Chung Bình Tưởng đưa tới đang đối chiếu sổ sách, cũng không có ai liếc mắt nhìn qua chỗ hắn một cái. Nhưng Đậu Tú Xương dám khẳng định, lỗ tai của những người này đều đang vểnh lên, chỉ chờ xem quyết định số tiền lời kia ra sao.
Đậu Tú Xương xuống khỏi giường đất, từ trong rương lấy ra một quyển sổ đỏ thẫm, lật đến một trang trong đó: "Khoản tiền này là Tứ muội muội yêu câu, khỏi cần." Hắn chỉ vào tên Đậu Chiêu ký, lại che đi con dấu của Đậu Chiêu ở góc giấy cho Triệu Lương Bích xem.
Triệu Lương Bích cười thành tiếng, đánh dấu lên quyển sổ, rồi trở về phòng khách phía đông.
Âm thanh bàn tính càng dày đặc hơn.
Đậu Tú Xương thở dài một hơi.
Đối trướng, giống như xé đi tấm màn cuối cùng, khiến mọi người phải chạm mặt nhau.
Tam thúc phụ hẳn là biết sẽ phát sinh chuyện này, nên đã quyết định đối chướng ở phủ Anh Quốc Công!
Hắn lại ngồi xuống giường đất, nhàn nhã uống trà.
※※※※※
Tống Nghi Xuân hiện đang đứng ngồi không yên.
Đậu Tú Xương là vãn bối, lại là người nhà mẹ đẻ của Đậu Chiêu, tới phủ Anh Quốc Công, về tình về lý đều phải đến vấn an Tống Nghi Xuân.
Không ngờ Tống Nghi Xuân lại ra vẻ mười phần trưởng bối, cùng Đậu Tú Xương nói mấy câu, liền trực tiếp hỏi Đậu Tú Xương tới làm gì.
Về chuyện này, Đậu gia đã sớm có chuẩn bị.
Đậu Tú Xương không nhanh không chậm đáp: "Thất thúc phụ ta đau lòng Tứ muội muội, quyết định cho Tứ muội muội thêm chút hồi môn. Ta được Thất thúc phụ ủy thác, đem hồi môn giao cho Tứ muội muội."
Đây chính là kết cục không có nhi tử!
Tống Nghi Xuân trong lòng cười lạnh vài tiếng, nói đôi lời khách khí, rồi bưng trà vừa được mang lên.
Bất quá, năm, sáu ngày trôi qua, danh sách kia vẫn chưa được làm rõ.
Hắn cũng phái người đi hỏi thăm. Người trở về đều nói, có bảy, tám người ở phòng khách cùng tính toán, vội đến mức nước cũng không kịp uống.
Kiểm kê cái gì mà cần nhiều thời gian như vậy!?
Cho dù là Anh Quốc Công phủ, cũng chỉ mất , ngày.
Tống Nghi Xuân gọi Tằng Ngũ tới: "Ngươi đi dò la xem, Đậu gia rốt cuộc cho Phu nhân thêm bao nhiêu hồi môn? Sao đến giờ vẫn chưa kiểm xong?"
Ngựa gầy Dương Châu (扬州瘦马) xuất phát từ Dương Châu (Trung Quốc), những bé gái (, tuổi) của gia đình nghèo bị bọn buôn người mua về. Họ được tập trung lại, dạy cầm kỳ thi họa, dạy ca múa,.... Sau đó, họ được bán cho nhà giàu làm thiếp; cho thanh lâu, nhà chứa. Những cô gái này có thân hình mảnh dẻ hoặc cũng do bị bọn buôn người mua với giá rẻ mạt rồi được nuôi dạy (vỗ béo) để bán với giá rất cao, nên được gọi là "ngựa gầy".