Chương : Ý tưởng
Đào Khí Trọng nhìn Tống Nghi Xuân nổi trận lôi đình, thực sự không dám tưởng tượng, nếu tiếp tục như vậy, Tống Nghi Xuân sẽ lại tạo ra cái trò cười gì nữa.
Thuốc đắng dã tật.
Hắn bất chấp tất cả, thấp giọng nói: "Quốc công gia, ngài bình tĩnh chút đi! Thế tử cho dù có ý niệm bất hiếu, cũng không phải lúc này, dùng phương thức này —— xem bệnh cho ngài, chính là ngự y của Thái y viện, thuốc của ngài, cũng được lấy từ Thái y viện, xảy ra chuyện gì, đều có chứng cứ tra ra. Thế tử không phải trẻ con , tuổi, lại ở trước mắt Hoàng Thượng mấy năm nay, chắc chắn biết quy củ của Thái y viện, quyết sẽ không làm chuyện đào mồ chôn mình. Ngài cứ yên tâm!"
Còn một câu nữa, nói ra lại sợ sẽ khiến bệnh tình Tống Nghi Xuân thêm trầm trọng.
Vốn dĩ Thế tử hoàn toàn có thể ép Quốc công gia tức chết, cần gì phải mạo hiểm, dùng thủ đoạn hạ độc không có kỹ xảo kia?
Lời Đào Khí Trọng khiến tâm trạng Tống Nghi Xuân dần dần bình tĩnh lại, nhưng hắn còn chút lo lắng: "Thuốc của ta, vẫn nên giao cho người đáng tin cậy!"
Băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày.
Đào Khí Trọng sớm đã hết hy vọng Tống Nghi Xuân hòa hảo với Tống Mặc, thấy Tống Nghi Xuân không nổi điên cắn loạn, hắn yên tâm thở ra, vội nói: "Để tôi tự mình sắc thuốc đi, dù sao cũng không bận việc gì." cũng không cần cả ngày đi theo Tống Mặc, miễn cho khách tới thăm lại tưởng hắn là quản sự được Tống Nghi Xuân phái đến cho Tống Mặc sai bảo, thường hay coi hắn thành hạ nhân mà gọi.
Tống Nghi Xuân nghe xong trong lòng không rõ tư vị gì
Không thể đối phó Tống Mặc, ngược lại còn khiến người của mình chịu nạn.
Hắn im lặng gật gật đầu, ngượng ngập lên giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Có Đào Khí Trọng giúp đỡ sắc thuốc, Đậu Chiêu vui vẻ thanh nhàn.
Phòng trà dựng bốn tấm bình phong, mỗi ngày Đậu Chiêu đều mang châm tuyến qua làm, ai không hiểu, còn tưởng nàng lại tiếp tục sắc thuốc cho Tống Mặc, Đào Khí Trọng cũng không nói toạc ra, một người thêu thùa, một người sắc thuốc, không ảnh hưởng gì.
Qua mấy ngày, Tống Nghi Xuân dần dần có thể hít thở dễ dàng, hắn hỏi Đào Khí Trọng: "Di Chí Đường bên kia kiểm kê xong chưa?"
"Ngày mai mới tính xong." Đào Khí Trọng do dự một lát, "Nghe nói phu nhân mang theo hai mươi mấy vạn lượng bạc......"
Tống Nghi Xuân khiếp sợ, hỏi: "Sao Đậu gia có nhiều bạc như vậy?"
Đào Khí Trọng lắc đầu: "Cho dù Thất lão gia Đậu gia không có nhi thử, nhưng Đại lão gia, Nhị lão gia Đậu gia lại có rất nhiều nhi tử, nhận một đứa thừa tự là được, làm sao Phu nhân có thể mang sản nghiệp đi như vậy......"
Tống Nghi Xuân nghe xong, tim lại bắt đầu đau, hắn cắn răng nói: "Mau chóng hỏi thăm rõ ràng chi tiết, ta không tin Đậu gia kia vô duyên vô cớ cho Đậu thị nhiều của hồi môn như vậy! Gọi Lữ Chính gia vào, ta cho nàng ta năm trăm lượng bạc, để nàng ta mua chuộc người bên Đậu thị."
Năm trăm lượng!
Đào Khí Trọng có chút kinh ngạc.
Khi mình cáo lão về quê, cũng chưa chắc được đến năm trăm lượng bạc.
Trong lòng Đào Khí Trọng ngũ vị tạp trần, kêu người gọi Lữ Chính gia.
Lữ Chính gia mặt đỏ bừng: "Đa phần nha hoàn, bà tử của Phu nhân đến từ Thực Định, bọn họ kết thành một nhóm, không qua lại kết giao với người trong phủ chúng ta. Đôi khi, cũng có hạ nhân mới, nhưng đều là được Phu nhân nhìn trúng hoặc do Thế tử gia sắp xếp" nàng không dám nói những người đó trung thành với Tống Mặc. "Đám người đó ương bướng hồ đồ, nô tỳ cùng người của Di Chí Đường qua lại một thời gian, nhưng vẫn không thể tiếp cận được nha hoàn của Phu nhân." Nàng vừa nói vừa lấy ra một chồng ngân phiếu được Tống Nghi Xuân thưởng lúc trước, đặt lên bàn, "Nô tỳ ra vào thùy hoa môn Di Chí Đường, thưởng cho thủ vệ, bà tử tổng cộng là hai mươi lượng bạc; mời bà tử quét sân uống rượu, tốn lượng bạc; cho mấy tiểu nha hoàn ăn vặt, mua tinh dầu, tốn năm lượng bạc......"
Nghe phía Lữ Chính gia không có tiến triển, Tống Nghi Xuân lại thực kiên nhẫn, cũng không cáu giận như bình thường: "Được rồi, được rồi! Không cần nói với ta mấy cái đó, ngươi đem danh sách giao cho Tằng Ngũ là được."
Lữ Chính gia vội hành lễ rồi lui xuống.
Tống Nghi Xuân nhìn Đào Khí Trọng nói: "Xem ra chuyện này còn phải phiền đến tiên sinh!"
Đào Khí Trọng ngưng thanh đáp "Vâng", trong đầu lại rối tinh.
Bên kia, Đậu Chiêu đang phân phó Tống Mặc: "Nhấc chân, để ta thử xem tất có hợp với chàng không."
Tống Mặc đang nằm nghiêng trên giường đất đọc sách vội đem chân duỗi ra.
Đậu Chiêu ngồi trên ghế gấm cạnh giường đất, đem tất làm mấy ngày nay ở phòng trà xỏ thử cho Tống Mặc.
Lớn nhỏ thích hợp.
Mấy năm không động vào kim chỉ, không ngờ tay nghề vẫn chưa giảm.
Đậu Chiêu vừa lòng gật đầu, quyết định ngày mai bắt đầu làm hài, sau đó làm chút xiêm y mùa xuân cho Tống Mặc.
Nàng bảo Tố Tâm mang kéo cắt móng đến, oán trách Tống Mặc: "Chàng lớn như thế, nha hoàn người hầu một đống, vậy mà không cắt được móng chân ."
Còn tốt mà?
Tống Mặc nhìn móng chân của mình.
Đậu Chiêu đã nắm lấy chân, bắt đầu cắt móng cho hắn.
Tống Mặc cảm giác một góc trong tim đột nhiên mềm nhũn, như thể có nước suối chảy qua, đáy lòng nhộn nhạo, làm hắn rung động không thôi.
Hắn chống tay, chăm chú nhìn Đậu Chiêu.
Dưới ánh đèn, lông mi Đậu Chiêu cong dài như chiếc quạt nhỏ, nhấp nháy lưu lại bóng mờ trên mí mắt, tô điểm cho làn da tuyết trắng và cánh môi sen hồng.
Hắn biết Đậu Chiêu rất đẹp, lại không ngờ có thể đẹp như vậy, tựa như ánh trăng phía chân trời, ôn nhu mà sáng tỏ, khiến hắn không thể chuyển dời ánh mắt khỏi nàng.
Đậu Chiêu đánh lên chân Tống Mặc, khóe miệng cong cong nói: "Tốt, còn một chân nữa."
Tống Mặc phục hồi tinh thần, vội cởi vớ, đem chân kia duỗi ra.
Đậu Chiêu nghiêm túc giúp Tống Mặc cắt xong móng chân, sau đó vừa lòng ngắm nhìn, nói với hắn: "Đưa tay cho ta xem."
Tống Mặc ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Tay hắn trắng sạch, thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay như ngọc, móng tay mượt mà chỉnh tề, tinh xảo xinh đẹp, không có khuyết điểm.
Đậu Chiêu nhịn không được bật cười, đánh nhẹ lên tay hắn: "Trong ngoài không đồng nhất!"
Móng chân thì mặc kệ, móng tay lại chăm chút chỉnh chu.
Tống Mặc đột nhiên vươn tay, đem Đậu Chiêu bế lên giường đất.
Không kịp phòng bị, Đậu Chiêu kinh hô.
"Dọa chết người." Đậu Chiêu nhìn tay mình trước ngực Tống Mặc, trên đó vẫn cầm cái kéo nhỏ, "Nếu khiến chàng bị thương thì phải làm sao bây giờ? Về sau không được càn rỡ như vậy."
Đôi mắt Tống Mặc sáng lấp lánh: "Ta biết nàng sẽ không làm ta bị thương." Hắn nói, cúi đầu hôn môi nàng.
Đậu Chiêu thuận theo, cùng hắn dây dưa.
Hơi thở Tống Mặc ngày càng dồn dập, tay cũng luồn vào vạt áo của nàng.
Đậu Chiêu vội vàng nhắc nhở hắn: "Chàng đã hứa với ta , không bao giờ làm bậy ngoài nội thất."
Đêm đó bọn họ ở thư phòng, xiêm y, thi họa, nghiên bút rơi vãi đầy đất, lúc nha hoàn tới thu dọn đồ cũng không dám ngẩng đầu.
Tống Mặc cắn tai nàng: "Ta đã hứa không bao giờ làm bậy ngoài nội thất. Nhưng nếu nàng làm bậy với ta trước, thì không tính là vi phạm đi?"
"Cái gì?" Đậu Chiêu nhất thời không hiểu.
Tống Mặc bật cười đem vành tai nàng ngậm trong miệng, khẽ cắn.
Đầu óc Đậu Chiêu ầm ầm vang lên, thân thể mềm nhũn như nước.
"Tống Nghiên Đường, chàng, chàng......" Nói hắn đê tiện sao? Trách mắng như vậy thật quá mất hứng. Lại nói hắn giảo hoạt sao? Nhưng nếu bản thân mình kiên quyết cũng không phải không đẩy hắn ra được.
Trong cơ thể dường như có một dòng nhiệt thổi qua, Đậu Chiêu kìm nén không được mà yêu kiều rên rỉ, gắt gao ôm lấy Tống Mặc.
Cảnh xuân trong phòng làm đám người Tố Tâm đỏ mặt lui xuống.
Bên ngoài gió Bắc gào thét, lạnh đến thấu xương.
Tố Lan hợp hai ống tay áo lại, vô tư nói nhỏ với tỷ tỷ: "Xem chừng Thế tử gia và phu nhân còn rất lâu mới xong. Chi bằng lưu một người ở lại, chúng ta trở về phòng ngủ một giấc trước, khi nào gần sáng hẵng đến."
Tố Tâm thấy thẹn vô cùng, véo má muội muội: "Còn nói những lời không biết xấu hổ như vậy, muội liền trở về Chân Định cho ta."
Tố Lan vuốt mặt, không phục mà nhỏ giọng nói thầm: "Muội không có nói bậy......"
Tố Tâm vội che miệng Tố Lan, không thể không nhìn xung quanh, liền thấy mấy nha hoàn đều thẹn thùng cúi đầu. Trong lòng rất là tức giận muội muội không biết chừng mực, nàng mặt lạnh nói với mấy nha hoàn kia: "Các ngươi trở về nghỉ đi. Nơi này có ta và Tố Lan là được."
Dường như sợ Tố Tâm thay đổi chủ ý, đám nha hoàn đều chạy nhanh như chớp.
Tố Tâm lúc này mới thấp giọng khiển trách Tố Lan: "Chúng ta đã đến tuổi rời phủ, phu nhân chắc chắn sẽ chọn vài nha hoàn để nâng làm đại nha hoàn hầu hạ bên người, muội nói hươu nói vượn như vậy, phu nhân sủng muội không phạt muội, nhưng những nha hoàn đó nhìn vào, chẳng phải sẽ học theo, rồi phá hỏng phép tắc sao?" Lại nói, "Tuổi muội cũng không nhỏ, phu nhân và ta có thể che chở muội nhất thời, nhưng có thể bảo hộ muội suốt đời được không? Muội về sau gả cho người, cái miệng gây họa, người khác sẽ không trách muội không có đầu óc, mà chỉ trách Phu nhân dạy ra một nha hoàn không có đức hạnh, cuối cùng phá hỏng thanh danh của Phu nhân. Muội phải nhớ kỹ, từ nay có làm chuyện gì đều phải để thanh danh của phu nhân trên hết!"
Tố Lan nghe vậy gấp đến độ không được, nước mắt đều rơi xuống: "Muội, muội về sau không bao giờ nói mấy lời này nữa."
Vẫn là không biết sai ở chỗ nào rồi.
Tố Tâm đau đầu không thôi, nói thêm nữa muội muội chưa chắc đã hiểu, không khỏi thở dài ngao ngán.
Chỉ mong Tố Lan có thể gả vào gia đình tốt, bao dung cái tính tình này của nàng.
※※※※※
Nháy mắt đã trung tuần tháng mười, Đậu gia rốt cuộc cũng đem sản nghiệp giao cho Đậu Chiêu, Đậu Thế Hoành và Đậu Tú Xương cũng trở về Chân Định.
Ngày bọn họ đi, Tống Mặc tự mình tiễn đến cổng Triều Dương.
Thời điểm trở về, hắn gặp Trần Gia.
"Thế tử gia!" Trần Gia vội nhảy xuống ngựa, hành lễ với Tống Mặc.
Tống Mặc gật đầu, đi lướt qua Trần Gia.
Trần Gia trơ mặt hỏi một tùy tùng của Tống Mặc: "Thế tử gia đi đâu vậy?"
Người nịnh bợ Thế tử gia không thiếu.
Tùy tùng kia có chút kiêu căng nói: "Bá phụ và từ huynh của Phu nhân trở về Chân Định, Thế tử gia cố ý muốn tiễn hai người."
Trần Gia "A" một tiếng, quay đầu cùng một huynh đệ của mình thương lượng "Ta thấy, trong phòng ta nên nhanh chóng có thêm người. Cái khác có thể không cần, nhưng nhất định phải thông minh lanh lợi, có thể quen biết với nhà quyền quý."
"Nữ tử như vậy không dễ tìm a!" Huynh đệ hắn gã đầu, "Nha hoàn bên người của tiểu thư, phu nhân có được hay không?"
"Được." Trần Gia không chút do dự đáp, "Nếu là đại nha hoàn bên người thái phu nhân thì càng tốt."