Chương : Xung Đột
Trong lòng có vướng mắc, nói chuyện làm việc không tránh khỏi thất thần.
Rất nhanh đã đến giờ lành, tôn tử, cháu gái, cháu ngoại, ngoại tôn nữ, từng người từng người cùng nha hoàn, bà tử của mình xuất hiện ở chính phòng , dập đầu chúc thọ Cảnh Quốc Công phu nhân, sau đó là một trận nói cười ồn ào, Ngụy Đình Trân xuất hiện, mời chư vị nữ quyến chuyển qua lầu thủy tạ phía trước: "Lầu thủy tạ có dựng sân khấu, đợi lát nữa các vị phu nhân vừa có thể uống rượu, vừa có thể nghe hát."
Mọi người cười khanh khách cùng đứng dậy đi đến lầu thủy tạ.
Trường Hưng hầu phu nhân nhanh nhạy đỡ Ninh Đức trưởng công chúa, dẫn đầu phía trước, lại xoay đầu nói chuyện cùng Lục lão phu nhân: "Áo màu đinh hương điểm hồ lô vĩ của ngài thật đẹp, lần đầu tiên ta thấy, hẳn là hoa văn mới dệt được Giang Nam tiến cống năm nay?"
Lục lão phu nhân ha hả cười: "Đứa nhỏ này, miệng ngọt như mật, ta cũng không phải là bà bà của ngươi, không có gì thưởng cho ngươi!"
Trường Hưng hầu phu nhân cười đáp: "Xem ngài nói kìa, chỉ cần trong lòng ngài vui vẻ, đã tốt hơn bất cứ thứ gì thưởng cho ta rồi."
Lục lão phu nhân liền cười với Ninh Đức trưởng công chúa: "Ngài xem, còn nói không nịnh ta."
Ninh Đức trưởng công chúa bật cười, cũng tiếp vui Trường Hưng hầu phu nhân: "Ngươi yên tâm, lần sau ta gặp được bà bà của ngươi, nhất định sẽ khen ngợi ngươi."
Mọi người ha ha cười.
Bị Lục lão phu nhân nắm tay coi như hài tử dẫn đi Đậu Chiêu cũng cười theo.
Trường Hưng hầu phu nhân liền nói với Đậu Chiêu: "Phu nhân Thế tử Anh Quốc Công lần đầu tiên ra cửa, ta là người thích ồn ào, ngươi cũng không nên để bụng. Đợi lát nữa ngươi ngồi cùng chúng ta, cùng hầu hạ trưởng công chúa và Lục lão phu nhân, miễn cho hai lão nhân gia cảm thấy ta khách khí với các nàng."
Đối xử với nàng vô cùng thân thiết.
Bởi vì liên hôn với hoàng thất, cho nên từ xưa đến nay phủ Trường Hưng hầu luôn nghĩ mình cao hơn các nhà huân quý, kiếp trước ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nàng một chút; kiếp này, nàng trở thành Phu nhân Thế tử Anh Quốc Công, được Ninh Đức trưởng công chúa cất nhắc, đã khiến Trường Hưng hầu phu nhân nhìn bằng con mắt khác, lần đầu gặp mặt còn chủ động bắt chuyện, mời ngồi cùng bàn.
Đậu Chiêu chỉ cười gật đầu, bộ dạng thập phần nội liễm.
Nhưng nàng là Phu nhân Thế tử phủ Anh Quốc Công, cho dù nhỏ tiếng kiệm lời, thì thân thế vẫn phô trương nơi đó, tự nhiên sẽ có người tới gợi chuyện.
"Thân thể Quốc Công gia đã tốt chưa?" Hỏi chuyện chính là Phu nhân Thế tử Đông Bình Bá, "Lần trước trong nhà diễn xướng, phu nhân phải hầu bệnh, không thể đến, ta tiếc hơn nửa ngày."
Đậu Chiêu liếc mắt nhìn Đông Bình Bá phu nhân dẫn theo hai nhi nữ tuần quy đạo củ đi phía sau Đông Bình bá Thế tử phu nhân, mỉm cười đáp: "Thân thể Quốc Công gia đã tốt. Nghe mọi người nói, ngày đó có mời vài vị nối danh kinh kịch Lê Viên đến, xướng vô cùng xuất sắc, chờ lần tới quý phủ lại tổ chức, lúc đó ta nhất định sẽ đi."
Bởi vì Đông Bình Bá phu nhân tái giá, cho nên bình thường sẽ không xuất môn, xã giao bên ngoài đều do Đông Bình bá Thế tử phu nhân lo liệu.
Trong trí nhớ của Đậu Chiêu, nàng và Đại cô nãi nãi phủ Cảnh Quốc Công - Hạ phu nhân có quan hệ rất tốt. Hẳn là vì nguyên do đó, cho nên lần này đi chúc thọ Cảnh Quốc Công phu nhân, nàng cũng mang theo hai nhi nữ đi cùng!
Đậu Chiêu mỉm cười tiếp chuyện, hào phóng khéo léo.
Trương Tam phu nhân cùng có vinh yên, ở bên cạnh giúp nói cười pha trò, nhất định phải để Đậu Chiêu lần đầu tiên lộ diện thật chói lọi, lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Đậu Chiêu trước sau vẫn không nói chuyện cùng Ngụy Đình Trần, cũng không để ý tới Đậu Minh.
Trương nhị thái thái thấy vậy tròng mắt thẳng chuyển.
Ngụy Đình Trân không lộ chút tức giận, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đậu Minh một cái.
Còn nghĩ đến chuyện thêm trang, Đậu Minh chỉ cúi đầu, yên lặng đi phía sau mọi người.
Ngụy Đình Trân nhìn thấy càng thêm tức giận, cười nói cùng Quách phu nhân mấy câu, rồi đi tới trước mặt Đậu Minh, oán hận nói: "Ngươi là người câm à? Nhiều người như vậy, cũng không biết tiến lên chào hỏi một câu! Không phải ở nhà ngươi thường nói mình được Vương lão phu nhân nuôi lớn sao? Như thế nào? Vương gia dạy ngươi quy củ lễ nghi như vậy?"
Ngữ khí châm chọc, khiến mặt Đậu Minh trắng nhợt, ngẩng đầu đang định cười lạnh thì thấy chúng nữ quyến vây quanh Đậu Chiêu nói chuyện, làm cho Đậu Chiêu nổi bật giống như minh châu tôn quý, chiếu sáng rạng rỡ.
Một ngụm khí liền mắc nghẹn trong ngực.
Đậu Chiêu gả tới phủ Anh Quốc Công, nơi được xưng là đệ nhất huân quý của kinh đô, phụ thân vì cái gì còn âm thầm trợ cấp cho nàng ta, cứ như sợ nàng ta phải chịu thiệt. Nàng cũng là nữ nhi xuất giá, phủ Tề Ninh Hầu lại kém xa phủ Anh Quốc Công, sao phụ thân không lo cho nàng?
Nghĩ đến chuyện nghe được từ miệng người khác nói phụ thân cấp Đậu Chiêu thêm trang, Đậu Minh không chỉ cảm thấy buồn bực, mà trong lòng giống như bị thọc một nhát, đau đớn vô cùng. Nàng chỉ muốn nhanh nhanh chạy khỏi yến hội mệt mỏi này, đi tìm phụ thân, hỏi hắn vì sao lại đối sử với nàng như vậy, nào có tâm tình để ý tới Ngụy Đình Trân.
Ngụy Đình Trân bị em dâu làm ngơ, trong lòng "Oanh" một tiếng lập tức bùng lên ngọn lửa, nàng tóm lấy tay Đậu Minh, thấp giọng quát: "Ngươi nhìn đi đâu đó? Đừng bảo ngay cả điểm gia giáo này ngươi cũng không biết?"
Bình thường, Ngụy Đình Trân không bạo hỏa như vậy. Nhưng nhớ đến mỗi ngày đều bị bà bà gây khó dễ, nói cách khác chính là ghét bỏ nhà mẹ nàng không có lực, kết quả khiến nàng bị kéo chân, giống như trường hợp ngày hôm nay, nhà mẹ đẻ của cả hai chị em dâu đều đến rất sớm, thậm chí nhà mẹ đẻ của Phùng thị còn có tận hai trưởng bối, em dâu của nàng thì hay rồi, đến muộn không nói, còn khiến nàng mắc nợ ơn tính với Phùng thị, càng nghĩ tâm trạng của Ngụy Đình Trân càng thêm xấu, nói chuyện hành sự cũng dễ nóng giận hơn.
Trong lòng Đậu Minh có tâm tư nên cũng mặc kệ Ngụy Đình Trân.
Nàng phủi tay tránh khỏi, thẳng lưng nhanh chóng bắt kịp nhóm nữ quyến phía trước.
Ngụy Đình Trân mặt đen như trời sắp mưa.
Nàng bước nhanh đuổi theo, lại lần nữa tóm ấy tay Đậu minh.
Đang cùng Trương Nhị phu nhân nói chuyện, Uông Thiếu phu nhân liền nhìn hai người, trêu ghẹo nói: "Chị em dâu các người thật thân thiết, thì thầm chuyện gì vậy?"
Ánh mắt mọi người không khỏi chuyển hướng sang bên này.
Hai mắt Trương Nhị phu nhân sáng lên, che miệng cười, lớn tiếng nói: "Đại tẩu, có chuyện gì không thể nói trước mặt chúng ta vậy? Ngài yên tâm, tuy rằng chúng ta đỏ mắt của hồi môn của hai vị tiểu thư Đậu gia, nhưng sẽ không nói bậy, dẫn giặc vào nhà."
Mọi người cười cười, tuy rằng đa số hoặc hâm mộ hoặc đố kỵ, nhưng tất cả đều bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Ngụy Đình Trân không hiểu vì sao Trương Nhị phu nhân lại nói như vậy, chỉ hàm hàm hồ hồ cười đáp.
Nhưng Trương Nhị phu nhân lại không muốn buông tha cho Ngụy Đình Trân: "Hình như đại tẩu còn chưa biết? Đậu gia cấp Thế tử Anh Quốc Công phu nhân thêm trang, nghe nói hơn hai mươi vạn lượng bạc? Lớn nhỏ có thứ tự, nói như vậy lần sau chắc sẽ tới lượt Tề ninh Hầu phu nhân. Đến lúc đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà chúng ta cưới vợ gả chồng, có cữu cữu, cữu mẫu đại tài khi thô như vậy, cũng thật hãnh diện!"
财大气粗 (Tài đại khí thô) Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục
Hơn hai mươi vạn lượng bạc?
Ngụy Đình Trân sắc mặt đại biến.
Lại nhìn Ninh Đức trưởng công chúa, Lục lão phu nhân và Đậu Chiêu, tuy rằng có chút không tự nhiên, nhưng cũng không trách cứ Trương Nhị phu nhân nói hươu nói vượn.
Trong lòng nàng nhất thời lạnh băng.
Ninh Đức trưởng công chúa cau mày, liếc mắt nhìn Trường Hưng hầu phu nhân một cái.
Trương nhị thái thái là nhi nữ của Trường Hưng hầu Thạch gia.
Trường Hưng hầu phu nhân nhìn Ninh Đức trưởng công chúa mà hổ thẹn cười cười, gọi khuê danh của Trương Nhị phu nhân: "Chỉ có ngươi nói nhiều, nếu thật sự kéo giặc tới nhà, nhất định là ngươi nhiều lời."
Trương Nhị phu nhân dám đấu với Ngụy Đình Trân, chính vì dựa vào nhà mẹ đẻ phủ Trường Hưng hầu, Trường Hưng hầu phu nhân mất hứng, nàng đâu dám nhiều lời, vội vàng cười nói: "Không phải con ghen tỵ với đại tẩu có được đệ muội tốt như vậy sao?" Tự giễu một phen, tận đến khi mọi người tươi cười trở lại, tiến vào phòng khách, đem chuyện này bỏ qua sau đầu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Đình Trân vội hỏi Đậu Minh: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Đậu Minh chỉ nghĩ tới Ngụy Đình Trân tính toán chi li với mình như nào, nhưng không nhớ rằng Ngụy Đình Trân cũng giúp đỡ Ngụy Đình Du và Điền thị ra sao, nghe vậy thì lập tức lạnh mặt, đáp: "Từ trước đến nay cô tỷ tai thính mắt tinh, chuyện trong phủ Tề Ninh hầu chúng ta đều không thoát khỏi tầm mắt của ngài, huống chi là phủ Cảnh Quốc Công!" rồi nghênh ngang tiến vào phòng khách.
Sau khi đưa khách nhân đến xong, là phận con dâu, nhóm người Ngụy Đình Trân phải trở lại chúc thọ Cảnh Quốc Công phu nhân.
Ngụy Đình Trân không dám trì hoãn, thấp giọng phân phó bà tử bên người vài câu, rồi cùng Trương Nhị phu nhân, Trương Tam phu nhân đi về gian chính.
Chờ nàng đã bái thọ, lúc vây quanh Cảnh Quốc Công phu nhân vào lầu thủy tạ, lại không thấy Đậu Chiêu.
Nàng có chút ngạc nhiên.
Ninh Đức trưởng công chúa giải thích: "Nghiên Đường bên kia giống như có chuyện gì, phái người tới gọi, nói ngày khác sẽ tới cửa nhận lỗi."
Cảnh Quốc Công phu nhân có ấn tượng rất tốt về Tống Mặc, cảm thấy tuy rằng hắn xuất thân tôn quý, không thích kết giao, nhưng bản thân có năng lực, lễ nghĩa chu toàn, nhìn xa trông rộng, nếu hắn đã nói có việc, chắc chắn là việc quan trọng, lại nghĩ đến chuyện phát sinh mấy năm phát sinh của phủ Anh Quốc Công, nàng không nghĩ nhiều, cười nói: "Vốn dĩ muốn mượn sinh thần để mời mọi người tụ tập náo nhiệt một phen, nhưng nếu trì hoãn việc quan trọng, chẳng phải là lỗi của ta sao! Bọn họ có việc thì cứ đi làm, lòng ta mới vui vẻ."
Mọi người được một trận cười.
Đậu Chiêu đã cùng Tống Mặc ngồi xe ngựa trở về phủ Anh Quốc Công.
"Mới qua hai khắc mà chàng đã gọi ta." Nàng dựa lên vai Tống Mặc, cười nói, "Nếu đi mừng thọ nhân gia, dù sao cũng phải kính ly trà chúc thọ đã chứ?"
"Ta sợ nàng uống rượu vào rồi không thoải mái nên mới cho người đến lầu thủy tạ gọi" Tống Mặc không vui nói, "Là ai những lúc không thoải mái chỉ biết hành hạ ta ?"
Đậu Chiêu hơi đỏ mặt.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại trở thành như vậy, những lúc không thoải mái mà thấy Tống Mặc nhàn nhã ngồi một chỗ đọc sách hoặc viết chữ, thì sẽ ầm ĩ quấn lấy hắn. Một hồi muốn hắn rót trà cho mình, một hồi la hét muốn ăn cái gì đó, nhìn Tống Mặc bị nàng xoay như chong chóng, những gì buồn phiền trong lòng lập tức tan thành mây khói.
"Ngoại viện vẫn chưa khai tiệc sao?" Nàng đành phải nói sang chuyện khác, cười hỏi, "Trên người chàng không có một chút mùi rượu nào."
"Không phải nàng không ngửi được mùi rượu sao?" Tống Mặc nói, "Còn hỏi ta vì sao trên người không có mùi rượu!"
Đậu Chiêu ngượng ngùng cười: "Đợi lát nữa trở về, ta làm bánh hồ lô cho chàng nhé!"
Tống Mặc tức giận hỏi ngược lại: "Nàng ngửi được mùi dầu mỡ sao?"
Đậu Chiêu im bặt.
Tống Mặc hừ một tiếng, dọc đường đi cũng không nói chuyện với Đậu Chiêu.
Rất nhanh đã về đến nhà, Đậu Chiêu không khỏi gấp gáp, sẵng giọng: "Vậy chàng muốn ta làm thế nào? Nào có ai nhỏ nhen như vậy!"
Tống Mặc lạnh mặt xuống xe ngựa.
Đậu Chiêu đành phải theo hắn vào Di Chí Đường.