Chương : Uống say
"Tám con ngựa, năm khôi thủ......"
Trong phòng khách lịch sự trang nhã lại vang lên tiếng hò hét như ngoài chợ của đám đầy tớ.
Kỷ Vịnh điềm nhiên phẩy phẩy ống tay, chỉ chung rượu trước mặt Tống Mặc.
Tống Mặc không nói một lời, nâng chén uống cạn.
Phòng khách lại lần nữa vang lên: "Thất tinh chiếu".
Sau đó người uống rượu đổi thành Kỷ Vịnh.
Mã Hữu Minh nhìn chung rượu chưa vơi đi tí nào trước mặt mình, lại nhìn góc phòng một đống vò rượu. Hắn quay sang nhỏ tiếng hỏi Đậu Chính Xương: "Chuyện này là sao? Ta đến bây giờ còn chưa thấm được giọt rượu nào vào người."
Đậu Chính Xương ngại ngùng, vội nâng ly: "Ta mời Mã đại nhân một chung."
Mã Hữu Minh lắc lắc đầu, dung tay che chung rượu lại: "Không nên phá hỏng luật lệ, như vậy sẽ không thú vị."
Mặt Đậu Đức Xương đỏ bừng, lúng túng nói: "Ta sẽ không hoa quyền. Nếu không, chúng ta chơi tửu lệnh đi?"
Đáy mắt Mã Hữu Minh hiện lên một ý cười, sau đó gãi gãi đầu, đáp: "Nhưng ta sẽ không chơi tửu lệnh, ta chỉ biết hoa quyền thôi!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đậu Chính Xương khó xử nói.
Đúng là đọc sách chậm hiểu!
Mã Hữu Minh âm thầm lắc đầu.
Làm sao bây giờ?
Đương nhiên là nghĩ cách kéo hai người kia ra.
Ngày đại hỉ mà uống say, chẳng phải sẽ đem rắc rối đến cho Triệu gia sao.
Hắn oán thầm trong lòng, sau đó vỗ lên vai Tống Mặc, cười nói: "Thế tử gia, để ta cùng Kỷ đại nhân hoa quyền hai hiệp đi? Thấy các người uống rượu vui vẻ như vậy, trong lòng ta cũng ngứa ngáy lắm."
Tống Mặc xưa nay hào phóng, bây giờ lại cười trừ, đẩy hắn ra: "Người tới chính là khách, hôm nay Kỷ đại nhân đã muốn hết lòng, ngươi cũng nên nhường nhịn một chút."
Chẳng lẽ ngươi không phải là khách?
Kỷ Vịnh chửi thầm trong lòng, ngoài mặt lại tươi cười: "Một vẫn uống, hai vẫn uống, ta xưa nay không ngại đông người. Chúng ta có thể hoa quyền ba người mà. Thế tử cần gì phải từ chối ý tốt của Mã đại nhân như vậy?"
Ngụ ý, cho dù Tống Mặc mời người giúp đỡ thì hắn cũng không sợ, chỉ sợ Tống Mặc vì mặt mũi sẽ không đồng ý.
Không phải mua danh học đòi bá vương, Tống Mặc đương nhiên không mắc mưu
Hắn nhẹ nhàng đáp trả: "Có lẽ hoa quyền không phải sở trường của Kỷ đại nhân. Ba người cùng chơi, mỗi người sẽ có tính toán riêng của mình. Kỷ đại nhân cũng quá đa nghi rồi."
Ám chỉ Kỷ Vịnh không đủ can đảm.
Kỷ Vịnh khinh thường nhìn Mã Hữu Minh.
Đúng là Mã Hữu Minh định liên thủ với Tống Mặc, nhưng tính cách hắn ngay thẳng, lấy cường vi tôn, đương nhiên sẽ không tranh đấu võ mồm, càng sẽ không để tâm mấy lời châm chọc mỉa mai của Kỷ Vịnh. Hắn nâng chung rượu, nói: "Một ly này ta cạn trước." xem như chính thức gia nhập cuộc chơi.
Lấy cường vi tôn: nổi tiếng nhờ sức mạnh quyền cước, thân thủ.
Phòng khách lại vang lên tiếng hoa quyền.
Chỉ là lúc này người uống rượu biến thành Mã Hữu Minh.
Tống Mặc và Kỷ Vịnh đều trừng mắt lườm hắn.
Mã Hữu Minh đành xấu hổ hỏi: "Nếu không, chúng ta chơi tửu lệnh đi?"
Kỷ Vịnh nhếch môi, nói: "Chỉ sợ Thế tử không đồng ý!"
Tống Mặc khẽ cười, cười đầy tự phụ mà lại ấm áp: "Đâu cần khách sáo. Nếu Kỷ đại nhân thấy được, có cái gì ta không dám đồng ý. Nhưng mà, uống bằng ly không đã, ta thấy đổi bằng bát hay hơn."
Kỷ Vịnh cười lạnh, nhìn quanh thấy có bộ bài ngà trên bàn gần đó, ánh mắt hắn khẽ biến, lập tức cao giọng gọi nha hoàn mang bát to lên. Sau đó đứng dậy tùy tay lấy mấy thẻ bài đặt vào khay trà sơn đen viền vàng có khắc hình hoa hải đường, nói: "Chúng ta sẽ dùng mấy tấm bài ngà này làm lệnh, mỗi người làm một câu thơ bảy chữ, thế tử thấy sao?"
Vẫn luôn ngồi im bên cạnh quan sát, Đậu Đức Xương cũng phải bật dậy.
Chơi tửu lệnh, chính là thế mạnh của văn nhân.
Hơn nữa người đương thời đều phải khổ học 《 Tứ thư 》, rất ít trường hợp có sẵn thiên phú trong người. Ngay cả Thất thúc phụ cũng không đành lòng kiểm tra Tống Mặc, có thể thấy trình độ văn thơ của Tống Mặc chắc chắn bình thường. Cho dù nói gì, Tống Mặc cũng là muội phu của mình, Kỷ Vịnh yêu nghiệt ai mà không biết, nào đoán được hắn định làm gì, không thể cứ trơ mắt nhìn Tống Mặc bị ăn thiệt được!
"Chơi tửu lệnh nhiều người mới vui." Đậu Đức Xương giả vờ không hiểu tình thế, cười nói, "Ta cùng tham gia được không?"
Tống Mặc nhìn ra Đậu Đức Xương định xuất đầu giúp mình, nên càng không muốn Đậu Đức Xương bị liên lụy vào.
Hắn nhanh tay lấy khay trà rồi úp các tấm bài ngà xuống, cười nói: "Để ta làm nhà cái đi?"
Đậu Đức Xương đành đẩy khay trà đến trước mặt Đậu Chính Xương: "Vẫn nên để ca ca của ta làm nhà cái đi! Ta và biểu ca, Tứ...... Tứ cô gia cùng nhau uống rượu!"
Tống Mặc gọi hắn là "cữu huynh", hắn cũng thành thói quen gọi Tống Mặc là "Tứ muội phu", nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Kỷ Vịnh, hắn đành tạm thời xưng Tống Mặc một tiếng "Tứ cô gia".
Kỷ Vịnh nghe vậy quả nhiên sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không muốn so đo nhiều, lập tức ra hiệu bảo Đậu Chính Xương rút bài.
Đậu Chính Xương rút bài, là tấm một cành xuân.
Lệnh này có hơi phức tạp, nhưng cũng không tính là lạ, không biết vị Mã đại nhân này có thể đối đáp được không.
Hắn lo lắng lo lắng liếc Mã Hữu Minh một cái, nói "Tuyết hác thương thương phấn đại lục", rồi uống hết bát rượu.
Trung quy là cũng giống mình.
Mã Hữu Minh thấy thế có chút ngượng ngùng, đối lại câu của Đậu Chính Xương "Thảo đường ngọc giai ám hương sinh", rồi nâng bát uống.
Thật không ngờ lại ngoại dự liệu của Đậu Chính Xương.
Tiếp đến Kỷ Vịnh ngâm "Bích trì hạnh vũ phô tố cẩm", sau đó nhìn về phía Tống Mặc.
Tống Mặc không nhanh không chậm uống hết rượu, cười đáp: "Dương liễu mạt diệp hoa phi vũ".
Toàn câu không nói đến cảnh đông, nhưng lấy vật xuân vịnh ý đông.
Ánh mắt Kỷ Vịnh càng thêm tối đen.
Đậu Chính Xương cùng Đậu Đức Xương nhẹ nhàng thở ra.
Đậu Đức Xương uống hết rượu trước mặt, cười đáp: "Nhật noãn đồng hoa tụ mãn phong".
Nhà cái thua, Đậu Chính Xương uống một bát to, rồi rút tiếp bài khác.
Khóe miệng Mã Hữu Minh âm thầm nâng lên
Thế Tử gia am hiểu nhất chính là loại văn nhã tửu lệnh này, còn uống rượu hoa quyền lại không phải sở trường.
Kỷ đại nhân chọn đúng cái Thế tử am hiểu nhất để khoa chân múa tay, không thua mới lạ.
Trong phòng tiếp tục vang lên tiếng ngâm thơ.
Rất nhanh, Đậu Chính Xương đã uống bảy, tám bát rượu to xuống bụng, mặt đỏ đến mức có thể trích ra máu.
Mã Hữu Minh không đành lòng, tiếp nhận khay trà, bắt đầu làm nhà cái.
Người uống rượu biến thành Mã Hữu Minh.
Mã Hữu Minh không khỏi than khổ trong lòng.
Vị thân thích Đậu gia này sao có thể cường hãn như vậy, hoá ra ai làm nhà cái cũng xui xẻo.
May mà tửu lượng của hắn rất tốt, một chốc một lát không vấn đề gì.
Kỷ Vịnh bắt đầu nói có sách, mách có chứng, mỗi lần rút bài lại tăng thêm một luật lệ, cuối cùng mở rộng phạm vi đến 'tứ thư ngũ kinh'.
Tống Mặc vẫn mặt quan như ngọc, ưu nhã ngồi uống rượu. Chỉ khổ Đậu Đức Xương mãi mới đối được một câu, còn Đậu Chính Xương càng uống càng say, càng lạc đề, Mã Hữu Minh thì im lặng nhận phạt.
Nửa canh giờ sau, phòng khách chỉ có hai người tỉnh táo là Tống Mặc và Kỷ Vịnh.
Mã Hữu Minh còn chút ý thức sót lại, hắn thuận tay túm được một nha hoàn đang đổi rượu cho bọn họ, nhỏ giọng bảo: "Mau đi nói với phu nhân nhà các ngươi."
Nha hoàn kia sợ hãi kêu một tiếng, rồi hoang mang chạy ra ngoài.
Chốc lát sau, nhóm tiên sinh qua đây, cười bảo với bọn họ: "Người đưa thân sắp tới, hay là các vị qua phòng bên uống vài chén trà, cùng thương lượng xem lúc nữa sẽ bồi tân lang uống rượu thế nào."
Kỷ Vịnh nhìn Tống Mặc, bất động như núi.
"Kỷ đại nhân, hôm nay tân lang là lớn nhất, chi bằng ngày nào đó chúng ta hẹn nhau đến chỗ Triệu Tử Xu uống vài chung." Tống Mặc đứng dậy, gật đầu với hắn rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
Mặt Kỷ Vịnh xanh mét.
Mã Hữu Minh mơ mơ hồ hồ nhìn Tống Mặc rời đi, hắn lảo đảo chạy theo, gọi: "Thế tử gia, ngài đi đâu đấy?"
Tống Mặc đỡ Mã Hữu minh, phân phó Trần Hạch: "Mã đại nhân uống hơi nhiều, ngươi đi bảo với quản sự, tìm cho Mã đại nhân một chỗ nghỉ ngơi."
Trần Hạch cung kính đáp "vâng", rồi đỡ Mã Hữu Minh.
Mã Hữu Minh lại đột nhiên nóng nảy, hắn vung tay, suýt chút nữa đánh trúng mặt Trần Hạch.
"Ta không sao, ta không sao!" Hắn muốn tóm lấy cánh tay của Tống Mặc, nhưng mà nhìn không rõ người phía trước, bắt vài lần đều bị trượt, "Thế Tử gia. Thực ra ta muốn gặp ngài...... nhưng vẫn không có cơ hội. Ngài biết không, mấy ngày nay ta sống không bằng chết...... Thế tử gia, ta biết ngài là người thông minh, ngài ra vào cung như ra vào nhà của mình, ta thực sự muốn nói với ngài một câu...... Ta không thông minh, nhưng ta sẽ đi theo người thông minh...... Lên núi đao xuống biển lửa, ta đều đi theo ngài......"
Hắn không ngừng vỗ ngực "Bang bang".
Cùng lúc Tống Mặc nghe thấy Mã Hữu Minh nói câu "Ngài ra vào cung như ra vào nhà của mình" thì cũng là lúc Kỷ Vịnh và nhóm tiên sinh bước ra, hắn không đợi nghe tiếp lời phía sau đã thấp giọng khiển trách Trần Hạch "Còn không mau đưa Mã đại nhân đi nghỉ ngơi", rồi xoay người đi mất.
Trần Hạch lập tức kéo Mã Hữu Minh đang làm loạn theo.
Hai mắt Kỷ Vịnh hơi có ý lạnh.
Ai ngờ lại có một vị tiên sinh không biết sống chết mà hâm mộ nói: "Được làm Thế tử Anh Quốc Công thì cũng không uổng kiếp này. Ngài nhìn vị Mã đại nhân kia xem, đã là võ quan tam phẩm, vậy mà vẫn phải vỗ ngực tỏ lòng trung thành...... Nghe nói Thế Tử gia năm nay mới mười bảy tuổi, nhìn những người bằng tuổi xem, còn không biết bọn họ đang ở chỗ nào treo đầu đọc sách mong cầu công danh? Nhưng cho dù có thể trúng cử, dùng cả đời để nỗ lực phấn đấu cũng không thể bằng Thế Tử gia bây giờ!" Nói xong còn thở dài mấy hơi.
Kỷ Vịnh không nói gì, hắn nhìn về hướng Tống Mặc đi xa, ánh mắt càng thêm lạnh băng.
《 Văn hoa đại huấn 》 được Hoàng Thượng khen ngợi, Dư Lệ cũng không chiếm công, ở trước mặt hoàng thượng khen ngợi mấy người cùng ông biên soạn, đặc biệt là Kỷ Vịnh nhỏ tuổi nhất đã làm thám hoa, lại còn có ánh mắt cơ mẫn hơn người, khiến Dư Lệ cảm thấy hắn tiền đồ vô lượng, muốn cùng kết thành thiện duyên.
Hoàng Thượng hài lòng, tuyên chỉ gọi Kỷ Vịnh vào điện, nói chuyện mấy câu.
Kỷ Vịnh cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong.
Ai biết mấy ngày sau Hoàng Thượng hạ chỉ yêu cầu Hàn Lâm Viện chỉnh tu 《 Chu Lễ Hợp Huấn 》, còn đặc biệt chỉ danh hắn tham gia.
Tằng tổ phụ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nhắc nhở hắn: "Đây là một cơ hội giúp con lưu danh sử sách, con nhất định phải nắm chắc lấy."
Bá phụ và phụ thân càng kinh hỷ hơn, một người chỉ hận không thể lấy tất cả thứ tốt trong nhà bày trước mặt hắn, cầu hắn chọn lựa; một người thì đi đường cũng sợ tiếng bước chân của mình quấy rầy hắn. Hắn thực sự không chịu nổi phiền phức này, vậy mà kẻ khác đều trăm miệng một lời khen ngợi: "Ngươi tuổi còn trẻ, không chỉ được danh hàm Thám hoa, mà còn hai lần tham gia chỉnh tu văn tập do chính tay Hoàng Thượng viết. Giới văn học triều đại này, định sẽ lưu lại mực đặc màu đậm bút tích của ngươi."
Ngụ ý, hắn dành cả đời ở Hàn Lâm viện sửa sách cũng đáng để kiêu ngạo.
Hôm nay Dư Lệ lại gọi hắn đến nói mấy lời nhàm chán, khiến tâm trạng hắn bực bội tột cùng. hắn nghĩ nếu mình tiếp tục bị trói buộc ở Hàn Lâm viện ngày qua ngày, năm qua năm giúp họ sửa sách, chẳng phải sẽ sống không bằng chết!
Chương : Oán Giận
Kỷ Vịnh không muốn làm.
Nhưng nếu hắn không làm, đừng nghĩ Tằng tổ phụ sẽ bảo vệ hắn, chỉ sợ ông sẽ là người đầu tiên không chịu buông tha.
Tiền tiêu hàng tháng từ gia sản của Kỷ gia chắc chắc sẽ ngừng cấp.
Bằng danh hàm Thám hoa và kinh nghiệm chỉnh tu 《 Văn hoa đại huấn 》 của hắn thì có thể làm được gì?
Hắn ở lại Hàn Lâm viện suy nghĩ rất lâu.
Đầu tiên, chi phí ăn mặc chắc chắn không thể thiếu, nếu không cuộc đời này sẽ còn ý nghĩa gì nữa?
Mặt khác, gia đinh vú già đều phải nuôi, chẳng lẽ muốn hắn tự đi bưng trà rót nước?
Hơn nữa cần có nhiều tiền để đi du ngoạn khắp nơi, nhưng hắn không muốn dựa vào tiền nhuận bút vớ vẩn, lại còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống.
Nói đến nói lui, đều khó vì thiếu bạc.
Làm cách nào để kiếm ra bạc đây?
Kỷ Vịnh cứ thất thần như vậy trở về ngõ Ngọc Kiều.
Trên đường nhìn thấy nhà người ta có hỷ sự.
Hắn định đi đường vòng.
Nhưng lại nghe thấy người đến xem náo nhiệt kể "Là quan ở vùng Tây Bắc, mượn tòa nhà của phủ Anh Quốc Công kén rể", hắn bấy giờ mới nhớ ra, vài hôm trước mẫu thân có nói gì đó "Trùng hợp như vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng dây vào".
Hắn dừng chân suy nghĩ.
Có lẽ là cữu cữu Triệu Tư của Đậu Chiêu gả con gái.
Vì tình thân giữa hai người, nàng ấy chắc chắn sẽ đến giúp đỡ.
Chuyện này có nên kể cho Đậu Chiêu không?
Suy nghĩ mới thoáng qua nhưng chân hắn đã tự động đi đến cửa lớn được giăng đèn kết hoa phía trước.
Ai ngờ Đậu Chiêu không gặp, lại gặp Tống Mặc.
Thật xui xẻo!
Kỷ Vịnh hỏi vị tiên sinh vừa khen Tống Mặc: "Triệu đại nhân ở đâu? Ta có lời nói với ông ấy."
Tiên sinh kia biết Kỷ Vịnh chính là con cháu Kỷ gia ở Nghi Hưng, là Thám hoa trẻ tuổi, tiền đồ vô hạn, thanh quý hàn lâm, nên không dám chậm trễ, vội dẫn Kỷ Vịnh đến chỗ Triệu Tư.
Triệu Tư đang cùng mấy đồng khoa trò chuyện, thấy Kỷ Vịnh tiến vào thì có hơi bất ngờ.
May mà mấy vị đồng khoa của Triệu Tư không có ai đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, hầu như đều ở Lục bộ làm cấp sự trung, cùng là người đọc sách, nhưng chỉ biết Kỷ Vịnh đỗ tiến sĩ nhị bảng, là thiếu niên tài cao. Có người giới thiệu Kỷ Vịnh cho Triệu Tư, cũng có người đứng dậy chào hỏi Kỷ Vịnh.
Kỷ Vịnh tươi cười ôn hòa, cử chỉ khiêm tốn lễ phép, thần thái phong độ nho nhã, thể hiện rõ bản thân là con cháu thế gia được giáo dục tốt.
Triệu Tư cũng sinh hảo cảm với hắn.
Kỷ Vịnh thẳng thắn muốn cầu kiến Đậu Chiêu: "Vốn là biểu huynh biểu muội, nhưng tuổi tác tương đồng, hơn nữa biểu muội đã làm vợ người ta, khó tránh khỏi tình ngay lý gian. Xin cữu cữu phái người đưa con đến gặp biểu muội nói vài câu."