Cuối cùng Đậu Chiêu vẫn nhặt túi tiền kia lên.
Tốt xấu gì thì cũng là ba ngàn lạng bạc, có thể mua được hơn một ngàn mẫu ruộng hoặc một tòa nhà bốn gian đó!
Nếu để ai nhặt được thì chỉ sợ chớp mắt thôi đến cả người cũng chẳng còn.
Cho người khác chẳng bằng cho nàng.
Nàng mở túi ra.
Bên trong đều là mấy chục tờ ngân phiếu một, hai trăm lạng, là loại ngân phiếu dễ đổi.
Phụ thân nghĩ thật chu đáo.
Đậu Chiêu lại cất ngân phiếu vào trong túi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc từ trong phòng khách truyền đến: “Ca ca, mọi người còn bức muội như vậy, còn chẳng bằng cho muội ba thước lụa trắng, tự tử cho xong đi, muội khỏi phải bức bối không yên, sống không bằng chết…”
Vậy cho nàng ba thước lụa trắng đi là được!
Đậu Chiêu thầm oán.
Lúc trước mẫu thân cho nàng ta khăn nhưng nàng vẫn sống an lành đó thôi?
Vương Hành Nghi sao lại sinh được người con không biết liêm sỉ như vậy!
Đúng là bôi nhọ thanh danh cả đời của ông.
Phòng khách truyền ra giọng nói trầm trầm của Vương Trí Bính, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm.
Đậu Chiêu đang nghĩ có nên đến bên vách tường nghe cho rõ không, kết quả thấy tấm bình phong trong phòng khách hơi động, phụ thân và Vương Trí Bính đi ra.
Nàng vội trốn ra sau hòn giả sơn ở Thái Hồ.
Phụ thân khuyên Vương Trí Bính: “… Huynh cũng đừng sốt ruột quá, chuyện đến quá đột ngột, có lẽ nhất thời nàng chưa tiếp nhận được. Nói đến nói đi, cũng không rõ được kết quả thế nào. Giờ huynh tạm về trước, để các đại tẩu của nàng đến thăm, xem nàng có suy nghĩ gì, đến lúc đó chúng ta lại ngồi xuống bàn bạc. Chỉ cần Đậu gia có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng đáp ứng nàng.”
Mặt Vương Trí Bính đen ngòm, nghe nói như vậy, trán nổi gân xanh, trầm giọng nói: “Đậu thất gia nói vậy là có ý gì? Cho rằng muội muội nhà ta muốn bạc của nhà ngươi chắc?”
- Huynh đừng hiểu lầm.
Phụ thân nói rất ôn hòa: “Ta chỉ nghĩ, tuy nói huynh là ca ca của nàng nhưng dù sao nam nữ cũng khác, lại đi xa nhiều năm như vậy, có tâm sự gì cũng chỉ sợ không tiện nói cho huynh nghe. Không bằng chờ thêm hai ngày, chờ nàng bình tĩnh lại rồi tính.” Lại nói tiếp: “Nếu nàng không nỡ rời xa Minh thư nhi thì có thể đến thăm bất kỳ lúc nào. Chỉ là Minh thư nhi còn nhỏ tuổi, chỉ sợ đến lúc đó có lời đồn thổi gì để nó nghe được thì con bé sẽ không vui. Nếu nàng đồng ý, để Minh thư nhi nhận nàng làm mẹ nuôi hoặc di nương đều được. Chờ Minh thư nhi hiểu chuyện thì nói lại chuyện cũ cho nó cũng không muộn. Nhưng cụ thể nên nói thế nào còn phải xin bên nhà cho ý kiến, ta sẽ làm theo lời huynh.”
Lời nói chân thành, ổn thỏa khiến sắc mặt Vương Trí Bính cũng hòa hoãn dần.
Hắn cẩn thận nhìn phụ thân một cái rồi nói:
- Không ngờ ngươi lại hành sự trầm ổn như vậy, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi.
Phụ thân xấu hổ, nói quanh co:
- Đã không còn sớm, ta không giữ huynh lại nữa. Lần sau đến, ta sẽ mời huynh uống trà – chỗ ta còn có Đại hồng bào của Nhị đường huynh gửi từ Phúc Kiến về, pha ra cùng thưởng thức.
Vương Trí Bính hài lòng bỏ đi.
Phụ thân lau mồ hôi, xoay người nhìn về phía hòn giả sơn nơi Đậu Chiêu đang trốn, gọi:
- Còn không mau ra đây? Mặt trời gắt thế này, cẩn thận cảm nắng!”
Đậu Chiêu cười hì hì đi ra, nói:
- Con đã trốn kỹ rồi, sao phụ thân lại phát hiện ra con?
Phụ thân cười chỉ vào vòng vàng trên đầu Đậu Chiêu.
Sớm biết vậy thì chỉ nên dùng dây buộc tóc thôi.
Đậu Chiêu thì thầm trong lòng, nghĩ đến ba ngàn lạng bạc kia, xòe tay để lộ ra chiếc túi nhỏ, cười nói: “Phụ thân, con nhặt được một cái túi…”
Đừng nói nàng giờ mới chỉ năm tuổi mà dù là tuổi thì có muốn dấu ba ngàn lạng bạc đi không ai hay biết cũng không phải là chuyện dễ dàng, cách tốt nhất là cứ để lộ ra, quang minh chính đại đem làm của riêng.
Phụ thân cười nói: “Thì ra là con nhặt được”. Vừa nói vừa vươn tay cầm lấy cái túi kia.
Tay Đậu Chiêu vung lên, giấu túi ra đằng sau: “Là con nhặt được thì là của con rồi”.
Phụ thân sửng sốt cười nói:
- Nhưng đây là túi của ta, người mất của tìm đến, chẳng lẽ con còn định giữ?
- Vậy phụ thân phải cảm ơn con, phải chia cho con một nửa. Đậu Chiêu nói.
Phụ thân buồn cười, nhéo mũi nàng: “Con học theo ai thế này!” Sau đó mở túi ra, chọn ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho nàng, “Đây là hậu tạ con.”
- Không được, không được.
Đậu Chiêu gây rối, nhìn tập ngân phiếu một trăm lạng, tay giật lấy mấy tờ ngân phiếu hai trăm lạng, “Đây đều là của con…”
Đang nói thì tổ phụ đi ra.
Phụ thân có chút kích động nhét hết ngân phiếu vào trong túi tiền.
Tổ phụ nhíu nhíu mày, nói:
- Làm cái gì vậy?
Giọng nói rất lãnh đạm.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Túi của Thọ Cô bị lỏng, con đang buộc lại giúp con bé. Phụ thân vội đáp.
A!
Đậu Chiêu không nhịn được cười.
Ngân phiếu này đều là tiền riêng của phụ thân.
Cho nên phải giấu cả tổ phụ.
Tổ phụ tức giận nói:
- Đó là chuyện của đám a hoàn, con là đại nam nhân, làm làm gì? Con đi theo ta, ta có lời muốn nói với con.
Phụ thân đáp lời, gọi Thỏa Nương đến, chỉ vào Đậu Chiêu, thấp giọng nói mấy câu rồi cùng tổ phụ về Hạc Thọ Đường.
Đậu Chiêu cười tủm tỉm đi về chính phòng.
Thỏa Nương vừa đi vừa nhìn chằm chằm túi tiền bên hông nàng, mỗi lần đi qua cầu nhỏ, lối mòn thì sắc mặt nàng đều rất căng thẳng, miệng không ngừng nhắc nhở, “Tứ tiểu thư, người cẩn thận một chút, cẩn thận một chút”, hận không thể cầm túi trong tay.
Đậu Chiêu hỏi nàng:
- Ngươi có biết trong này có gì không?
Thỏa Nương gật gật đầu.
Đậu Chiêu lấy trong túi ra mấy tờ ngân phiếu:
- Thưởng cho ngươi!
- Ta không dám, ta không dám.
Mặt Thỏa Nương trắng bệch:
- Tiểu thư mau cất lại đi! Nếu để ai nhìn thấy rồi cướp đi, ta chết trăm lần cũng không đền nổi đâu!
Hoảng hốt đến độ sắp khóc.
Đậu Chiêu thở dài, đưa túi cho Thỏa Nương:
- Ngươi cầm tạm giúp ta!
Thỏa Nương đáp lời, cất túi tiền vào trong lòng, giữ gìn cẩn thận cho đến khi về tới chính phòng.
Buổi tối, phụ thân quay về hỏi nàng:
- Túi tiền đâu?
Đậu Chiêu bưng chiếc hộp ở đầu giường ra nói:
- Ở đây!
Phụ thân cười ha ha.
Đậu Chiêu nhân cơ hội cất hộp về.
Phụ thân gọi Du ma ma vào:
- Trong phòng tứ tiểu tiểu thư có thêm ngân phiếu ba ngàn lượng, ngươi ghi vào danh sách đi.
Sắc mặt Du ma ma đại biến, bất an nói:
- Nhiều bạc như vậy, để trong phòng tứ tiểu thư có ổn không?
Phụ thân tiêu tiền như nước thành quen, thoải mái nói:
- Không sao, chỉ là ba ngàn lạng bạc mà thôi.
Du ma ma không tiện nói gì thêm, Đậu Chiêu lại cười, mắt cong cong.
Bạc này nàng còn cần dùng đó!
Chạng vạng hôm sau, đám đại tẩu của Vương Ánh Tuyết đến.
Ba người khóa cửa phòng lại, nói chuyện.
Cao thị là người nghiêm túc, nói không khách khí:
- Ở đây không có người ngoài, muội có tính toán gì thì cứ nói thẳng!
Bàng thị ngồi trên ghế đôn sơn đen mạ vàng, nhàn nhã uống trà, đôi mắt hạnh sắc bén quét qua phòng Vương Ánh Tuyết một lượt.
Chăn đỏ thêu hoa hồng, lọ hoa men xanh Cảnh Thái, bồ đoàn nhung màu đinh hương, màn lụa tơ tằm màu lục, còn cả chung trà màu phấn hồng trong tay, không có một vạn lạng bạc sợ cũng không được như thế này.
Bàng Ngọc Lâu mím miệng cười cười, nghe tiểu cô nhà mình nức nở:
- Nếu muội dẫn Minh thư nhi về thì phụ thân có đồng ý không?
- Nếu muội thấy được, ta thay mặt phụ thân đồng ý với muội.
Cuộc sống khó khăn bao năm qua biến Cao thị từ một nữ tử chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của mọi người trở thành người hành sự quyết đoán, nàng trầm giọng nói:
- Nếu có ai hỏi, nói là con nhà họ hàng, cha mẹ mất sớm, không ai chăm sóc nên ta nhận làm con gái nuôi. Chuyện bên ngoài đại ca muội sẽ có cách làm thỏa đáng, muội không phải lo lắng.
Vương Ánh Tuyết không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Nàng kìm lòng không đậu, cắn môi nói:
- Nhưng cứ như vậy, vẫn là con gái nuôi…
Cao thị nghe vậy, lòng đau như cắt.
Vương Ánh Tuyết hồn nhiên lương thiện, cao thượng như lan đã đi đâu mất rồi?
Chẳng lẽ cuộc sống nghèo khó đáng sợ như vậy?
Mình cũng là thiên kim tiểu thư, sau khi gả vào nhà họ Vương thì lo liệu việc nội trợ, hầu hạ mẹ chồng, chăm sóc tiểu cô, nuôi dạy con cái, nghĩ đến lời phụ thân dặn trước khi xuất giá, “Quân tử sống thanh bần, đức hạnh mới là quý, an ổn mà tiến bước” là bà lại có thể làm tốt bổn phận của mình.
Nhưng Vương Ánh Tuyết thì sao?
Đã thay đổi từ bao giờ?
Lúc Lôi gia từ hôn? Lúc nàng bắt đầu ra ngoài kiếm tiền? Hay là lúc mình tiếc thương nàng nhất thời sa chân, vì nàng mà bỏ qua lương tâm của mình?
Cao thị không biết nên nói gì cho tốt.
Bàng thị xuất thân nhà thương gia lại đảo đôi mắt đen láy.
Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong tiếng bàn tính, ý tứ của Vương Ánh Tuyết sao nàng không hiểu? Huống chi bình thường Vương Ánh Tuyết luôn chê bai xuất thân của bà, luôn so sánh mình với đại tẩu Cao thị. Cho nên cười nói như đang xem kịch:
- Lời này của tiểu cô cũng có lý. Nhưng giờ nhà chúng ta không như khi xưa, không thể làm thiếp cho nhà người ta được. Hay là, để phụ thân ra mặt nói chuyện với Đậu gia? Rút hôn sự với Chư gia, phù chính muội…
- Muội đừng nói lung tung, cẩn thận để người Đậu gia nghe được sẽ chê cười chúng ta.
Cao thị không nhịn được quát, lòng thầm hối hận vì đã nghe lời mẹ chồng, dẫn theo Bàng thị đến Đậu gia.
- Đại tẩu, lời này của tẩu ta không thích nghe đâu.
Bàng Ngọc Lâu miễn cưỡng nói.
- Tẩu là con dâu nhà họ Vương chẳng lẽ muội không phải? Tẩu là thiên kim tiểu thư, ta không so được nhưng đều gả vào lúc Vương gia nghèo khó, cũng chưa chắc đã không có tiếng nói đâu.
Cao thị sống trong khuê phòng gặp Bàng Ngọc Lâu nhà buôn bán khác gì tú tài gặp phải quân lính, nếu không phải chuyện lớn thì Cao thị thường sẽ nhịn Bàng thị mấy phần.
Vương Ánh Tuyết không muốn rời khỏi Đậu gia, đây là chuyện lớn.
Cao thị nhẫn nại nói:
- Muội cũng không phải là không hiểu chuyện, có nhà ai chịu tùy tiện phù chính một tiểu thiếp?
Bàng Ngọc Lâu đương nhiên hiểu, chỉ là không muốn để Cao thị đè ép mình, cứng miệng nói:
- Đào tú tài ở trấn trên chẳng phải cũng đem tiểu thiếp phù chính đấy thôi?
- Đó là vì chính thất của hắn bị bệnh mà chết, tiểu thiếp kia lại sinh được con trai duy nhất cho hắn, bên thông gia nhà Đào tú tài viết thư đồng ý, nhận người thiếp kia là muội tử.
Đáy mắt Cao thị thoáng chút giận dữ, nói:
- Thế giống nhau sao?
- Không phải là con sao?
Bàng Ngọc Lâu trừng mắt nhìn qua Vương Ánh Tuyết.
Mặt Vương Ánh Tuyết từ trắng sang đỏ.
Bàng Ngọc Lâu thấy không đúng thì thấp giọng nói:
- Thế nào? Minh thư nhi đã hơn một tuổi rồi, lại có vú nuôi trông, muội không có động tĩnh gì sao?
- Nhị tẩu nói bậy bạ gì đó?
Mặt Vương Ánh Tuyết tái lại, nói:
- Thất gia nói, muốn chịu tang cho Triệu Cố Thu ba năm.
- A!
Bàng Ngọc Lâu há hốc miệng, nhìn miệng Vương Ánh Tuyết hơi giật giật, cuối cùng không nói gì.
Cao thị thở dài trong lòng.
Người tốt như vậy lại gặp không đúng lúc.