Chương : Miêu gia
Tống Nghi Xuân hớn hở cung nghênh thánh chỉ, nhưng sau khi nghe xong thì như gặp phải sét giữa trời quang, nửa ngày vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ông cứ nghĩ nếu được Uông Cách giúp đỡ Tống Hàn không lấy được Cảnh Nghi công chúa do Hoàng Hậu sinh thì cũng lấy được Cảnh Phúc công chúa xinh đẹp nhất. Ngờ đâu, công chúa biến thành thôn cô, hơn nữa còn không biết là thôn cô từ nơi nào...... Nếu không phải nghe thấy tiếng Tống Mặc bước tới nhận thánh chỉ thì có lẽ ông vẫn đang ngẩn ngơ đứng đó.
Sao lại thành ra như vậy?
Rốt cuộc là ai động tay động chân?
Tống Nghi Xuân thấy Tống Hàn trợn mắt há mồm vì bất ngờ thì không tự chủ quay sang nhìn Tống Mặc đang trò chuyện vui vẻ với nội thị.
Cho nên ngay khi nội thị vừa đi, ông lập tức nhảy dựng lên, chất vấn Tống Mặc:
- Là ngươi phải không? Nêu không tại sao Hoàng Hậu nương nương lại đột nhiên ban hôn cho Thiên Ân? Nhất định là ngươi ỷ mình được Hoàng Thượng sủng ái, sợ sau này Thiên Ân ngồi trên đầu nên mới làm gì đó......
Nhưng không chờ ông nói hết, Tống Mặc đã cười khinh bỉ:
- Phụ thân coi trọng con quá rồi! Không biết con là tam công hay là tam cô mà có thể điều khiển được suy nghĩ của Hoàng Thượng?
- Cũng đừng trách con không nhắc nhở người. Người nói chuyện nên cẩn thận một chút, không thì lại truyền tới tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tức giận cho rằng người bất mãn với sắp xếp của ngài. Đến lúc đó đừng bảo là con giở trò, con không đảm đương nổi khích lệ vậy đâu!
- Mày!
Mặt Tống Nghi Xuân đỏ phừng phừng.
Tống Mặc nghênh ngang rời đi.
Tống Hàn đứng phía sau tủi thân gọi:
- Ca ca, phụ thân chỉ nhất thời tức giận, không hề cố ý trách huynh đâu! Chỉ là thánh chỉ này ban xuống quá đột ngột, huynh vào cung làm việc có thể hỏi thăm giúp đệ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?
Giọng điệu của hắn tha thiết thành khẩn, nhưng Tống Mặc làm như không nghe thấy, thẳng chân ra khỏi chính sảnh.
- Súc sinh, xem như tao phí công nuôi mày!
Tống Nghi Xuân tức run người, nhìn bóng lưng Tống Mặc, mắng to:
- Nếu lúc trước biết mày thế này, tao đã bóp chết mày trong bồn máu để bây giờ khỏi phải chịu cái nghiệp rồi.
Mắng xong trưởng tử, Tống Nghi Xuân lại mắng sang thứ tử:
- Đồ bùn nhão không trát được tường! Nó đã không coi mày là huynh đệ mà mày vẫn còn mở miệng gọi nó là "ca ca". Mày còn biết xấu hổ không hả? Nó là ca ca của mày chứ không phải phụ thân của mày. Chẳng lẽ mày tách khỏi nó thì không thế sống nổi?
Mặt Tống Hàn hết đỏ rồi trắng. Hắn cúi thấp đầu như cà gặp sương.
Tống Nghi Xuân thấy vậy thì càng bực bội hơn, thẳng chân đạp Tằng Ngũ:
- Còn không mau mời Đào tiên sinh lại đây! Sao toàn những kẻ ngốc không bảo không biết làm thế này!
Tằng Ngũ lăn khỏi chính sảnh, chạy đi mời Đào Khí Trọng.
Tống Nghi Xuân bảo ông ta đi tìm hiểu Miêu gia ở Bình Uyển, còn mình thì đích thân đến phủ tam công chúa.
Đầu tháng bảy, tháng tám là lúc hoa quế nở rộ.
Thạch Sùng Lan đang cùng tam công chúa hái hoa quế ở hoa viên.
Nghe nói Tống Nghi Xuân tới, hắn không thể không cười:
- Nhất định là có tin tốt cho chúng ta.
Tam công chúa cười hỏi:
- Chàng đã làm gì vậy?
"Thà hủy một tòa miếu chứ quyết không phá đi một hôn sự", Thạch Sùng Lan tự nhân mình làm việc tốt nên không giấu giếm gì tam công chúa:
- ...... Theo như ta ước chừng, có lẽ thánh chỉ đã ban xuống rồi.
Tam công chúa nghe vậy thì nhíu mày, sẵng giọng:
- Sao chàng không bàn với thiếp trước? Mẫu hậu định gả Cảnh Nghi đến phủ Hưng Quốc Công. Nhưng Thế tử gia, nhị gia và tam gia đã thành thân, chỉ còn thất gia nhỏ hơn Cảnh Nghi ba tuổi nên mẫu hậu mới chần chừ không quyết. Chàng chen vào chuyện này làm gì cơ chứ?
Thạch Sùng Lan ngạc nhiên:
- Mẫu hậu định gả Cảnh Nghi cho tam gia của Hưng Quốc Công á?
Sao hắn lại thấy kỳ lạ thế nhỉ!
Nhưng hắn không chờ hắn nghĩ ra, tam công chúa đã thúc giục hắn đi gặp Tống Nghi Xuân:
- Đi sớm về sớm! Lát nữa chúng ta cùng đi xem mấy cành mận xanh.
Thạch Sùng Lan rất thích hoa mai nên tam công chúa đã tìm nhiều cách mua về những giống mai quý trồng trong hoa viên.
Hắn cười gật đầu, đi thư phòng.
Nhưng chưa đến một nén hương, Thạch Sùng Lan đã nghiêm mặt trở về.
Tam công chúa ngạc nhiên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện lấy công chúa không thuận lới?
Cũng khuyên hắn:
- Mà chàng đừng quản chuyện này nữa. Cẩn thận mẫu hậu không vui đấy!
- Đâu chỉ không thuận lợi!
Thạch Sùng Lan cười khổ, định nhờ tam công chúa giúp đỡ nên cũng kể chi tiết ý định của Tống Nghi Xuân cho tam công chúa nghe:
- Thế mà mẫu hậu lại hạ chỉ gả lục tiểu thư của một hộ họ Miêu ở Uyển Bình cho Tống Hàn. Miêu gia ở Uyển Bình này rốt cuộc là nhà nào? Là tri kỷ cũ của mẫu hậu hay là con cháu nhà công thần suy tàn? Sao ta chưa từng nghe nói qua nhỉ? Nàng còn ấn tượng gì không?
Tuy Miêu thái phi từng dương quang vô hạn ở lục cung, nhưng dù sao cũng là chuyện hơn hai mươi năm về trước. Bây giờ bà ta cũng chỉ là một người bị quên lãng trong hậu cung, một phụ nhân cầm cự hơi tàn dưới uy nghi của Thái Hậu nương nương. Liệu còn mấy ai nhớ rõ?
- Miêu gia ở Uyển Bình?
Tam công chúa nhăn mày cả buổi, do dự nói:
- Không lẽ là nhà mẹ đẻ của Miêu thái phi?
Nhắc tới Miêu thái phi, Thạch Sùng Lan liền có chút ấn tượng.
Hắn lập tức xoay người ra ngoài:
- Ta bảo với Tống Nghi Xuân một tiếng để hắn còn biết phái người đi điều tra.
Tam công chúa nhìn theo bóng Thạch Sùng Lan, khẽ lắc đầu.
Tống Nghi Xuân biết tin thì chết lặng tại chỗ:
- Nhà mẹ đẻ của Miêu thái phi? Thái Hậu nương nương không động đến Miêu thái phi thì thôi, sao Hoàng Hậu lại ban hôn cho nữ nhi Miêu gia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ muốn nhà ta kết thân với hạng đầu đường xó chợ đấy ư?
Ông càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm như dẫm phải đống phân.
Thạch Sùng Lan lại nhìn ra điểm khác thường trong đó.
Cái số của Tống Nghi Xuân cũng quá đen đủi, sớm không nói, muộn không nói lại chọn ngay lúc này nhảy ra nói muốn lấy công chúa. Không biết đây là nhiệt huyết dâng trào hay là ý định hạ nhục của Thái Hậu nương nương nữa.
Nhưng với gia thế hiển hách của Tống gia, tuy Tống Hàn chỉ là thứ tử mà phải lấy Miêu thị thì quá không hợp lý. Thái Hậu nương nương không nên làm nhục Tống Hàn mới phải. Lẽ nào trong này còn uẩn khúc gì khác?
Lúc này đây, Thạch Sùng Lan mới thấy hối hận vô cùng.
Đáng lẽ không nên nhúng tay vào chuyện này mới phải.
Nếu để Thái Hậu nương nương ghi hận, cho dù có Hoàng Thượng che chở nhưng với tính khí nóng nảy của Thái Hậu nương nương, chắc chắn hắn vẫn phải lĩnh đủ.
Thạch Sùng Lan nhụt chí rút lui, nói khéo:
- Nếu đã có dấu vết thì không lo không thể tra ra nguyên nhân. Ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu, ngươi cũng phái người đi dò hỏi Miêu gia, đến lúc mang sính lễ qua cũng không phải nhọc lòng.
Thánh chỉ đã hạ, không lẽ Tống Nghi Xuân còn dám kháng chỉ?
Bất mãn thế nào cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cùng lắm là âm thầm phàn nàn mà thôi.
Chuyện đã tới nước này cũng không nghĩ ra được cách gì khá hơn, nghĩ đến ba ngàn lượng bạc nhờ Thạch Sùng Lan đút cho Uông Cách, ông chán nản thở dài, lại nhờ Thạch Sùng Lan giúp đỡ hỏi thăm.
Thạch Sùng Lan sợ mình vô tình gây họa nên cũng muốn tìm Uống Cách hỏi rõ, đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
Tống Nghi Xuân trở về phủ Anh Quốc Công.
Miêu gia có con gái là phi tần, mấy năm nay cũng mua được ruộng đất nên cũng coi là có tiếng ở huyện Uyển Bình. Đào Khí Trọng không tốn quá nhiều cồn sức đã hỏi thăm rõ được chuyện trong nhà Miêu gia.
Ông xoa xoa cái trán, không biết nên nói với Tống Nghi Xuân thế nào cho tốt.
Bên Tống Mặc đã nhận được tin tức từ lâu.
Nhờ mượn thế của Miêu thái phi, Miêu gia hưng thịnh được mấy năm. Nhưng sau khi tiên đế băng hà, Miêu gia càng ngày càng tụt dốc. Người xưa có câu "từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó". Miêu gia đã nếm qua ngon ngọt nhờ gả được con gái thì đương nhiên nam đinh trong nhà không còn ý chí làm ăn, tất cả chỉ trông chờ kiếm được con rể tốt.
Trong số các tỷ muội Miêu gia, lục tiểu thư là người xinh đẹp nhất, lại còn thông minh lanh lợi. Miêu gia vốn định đưa nàng ta vào cung nên tốn rất nhiều công sức mời sư phó đến nhà dạy đủ cầm kỳ thư họa. Về sau biết Miêu thái phi đã thất thế trong cung, Miêu gia liền thay đổi kế sách, quyết định gả lục tiểu thư cho nhà có tiền có quyền, có thể trợ cấp cho nhà vợ.
Nghe nói Thái Hậu nương nương muốn gả Miêu An Tố cho thứ tử phủ Anh Quốc Công, Miêu gia lập tức sai người đi hỏi thăm về Tống Hàn. Biết Tống Hàn chỉ có năm ngàn lượng bạc sản nghiệp của Tưởng phu nhân, Tống Mặc bạo ngược hung tàn được Hoàng Thượng sủng ái, còn Tống Nghi Xuân lại đang tuổi tráng niên; sắc mặt người nhà họ Miêu liền trở nên hết sức khó coi.
- Nhất định lão sẽ tục huyền. Còn thiếu niên kia thì không thể chọc vào. Ngoại trừ cái tiếng, chúng ta sẽ chẳng được miếng gì.
Anh ruột của Miêu An Tố là Miêu An Bình bất mãn vô cùng. Không đợi trưởng bối mở miệng, hắn đã nóng vội nói:
- Chi bằng gả cho Quách đại gia trong huyện -- Tuy rằng lão bà của Quách đại gia đã chết, nhưng hình như người ta nói sính lễ là năm ngàn lượng bạc, muội muội gả đến đó có thể chủ trì việc bếp núc, chúng ta cũng có thể nhập cố phần vào cửa hàng của Quách gia......
- Ngươi câm miệng cho ta!
Phụ thân của Miêu An Tố trừng mắt với nhi tử, quát:
- Đây là hôn sự được ngự ban, có thể đổi được sao? Ngươi bớt lải nhải đi, cẩn thận họa ra từ miệng đấy.
Đại bá của Miêu An Tố liền nói:
- Có nên yêu cầu thêm nhiều sính lễ không? Dù sao chúng ta đã nuôi An Tố lớn như vậy. Chỗ tiền mời sư phó cũng phải được bù đắp chứ?
- Phải xem Tống gia chịu đồng ý không đã!
Phụ thân của Miêu An Tố buồn bực nói:
- Thế tử gia phủ Anh Quốc Công là kẻ giết người không chớp mắt. Y giết chúng ta chẳng khác gì giết con kiến.
Mọi người nghe vậy đều thở dài ngao ngán.
Từ hậu viện truyền tới một trận ầm ĩ.
Phụ thân của Miêu An Tố vốn đang buồn phiền không thôi, nay lại thêm cáu gắt.
Miêu An Bình gọi nha hoàn vào hỏi.
Nha hoàn sợ hãi nhìn Miêu phụ một lúc rồi mới nhỏ giọng bẩm:
- Lục tiểu thư...... bảo không muốn gả đến Tống gia...... ai gả thì gả......
Miêu phụ lập tức cảm thấy hai bên thái dương giật giật.
Lão muốn dựa vào nữ nhi này để hưởng vinh hoa phú quý thì đương nhiên phải yêu chiều hết mực. Lâu dần nữ nhi sinh ra cái tính kiêu ngạo tự đại, hơn nữa còn bớt đi mấy phần tôn kính lão, một khi đã nổi nóng thì trong nhà không ai ngăn được.
Nhị bá của Miêu An Tố hả hể nhìn Miêu phụ:
- Nó là cô nương chưa xuất giá, làm ầm ĩ như vậy rồi để hàng xóm láng giềng nghe được thì công sức gây dựng thanh danh cho nó suốt mấy năm nay uổng phí hết sao? Đệ mau đi xem đi! Bây giờ không phải lúc nó nói không lấy là có thể không lấy.
Miêu phụ mệt mỏi đứng đậy, đến nội viện.
Chương : Khác biệt
Dáng người Miêu An Tố nhỏ nhắn yêu kiều, mái tóc dài đen nhánh, mắt hạnh to tròn vừa hờn vừa vui, nhìn trông xinh đẹp vô cùng. Nhưng bây giờ, khóe mắt đuôi mày của nàng lại thật dữ tợn. Sự dữ tợn này lấn át vẻ dịu dàng vốn có, khiến ngũ quan của nàng trở nên sắc bén, cảm giác nàng không phải người hiền lành gì.
Nàng nhướn cao lông mày, mắt hạnh mở trừng trừng càng thêm phần hung hãn.
- Công tử chó má gì chứ? Chẳng qua là loại rác rưởi dựa vào dư ấm của tổ tiên mà thôi!
Hai nha hoàn sợ hãi ngăn Miêu An Tố, nhưng giọng nàng càng lớn hơn:
- Phụ thân bảo thương ta mà lại gả ta cho kẻ rác rưởi còn không được thừa kế sản nghiệp của tổ tiên. Không lẽ ông ấy nhẫn tâm nhìn ta sau này phải sống dựa vào năm trăm lượng bạc mỗi năm? Đến lúc đó, thân ta còn chưa lo xong thì ai có thể lo cho ông ấy và ca ca......
Miêu phụ bị dọa tái mặt, vội vàng chạy đến che miệng nàng:
- Tiểu tổ tông của tôi ơi, con nói nhỏ thôi. Hôn sự này được ngự ban, chúng ta chỉ có thể vui mừng đòn nhận, nào dám nghĩ đến chuyện phàn nàn? Mấy lời vừa rồi của con bị người ngoài nghe thấy thì Miêu gia chúng ta gặp họa lớn đó! Đừng nói là phụ thân, ngay cả cô nãi nãi trong cung cũng không cứu nổi con đâu!
Miêu An Tố dùng sức gạt tay phụ thân ra.
- Phụ thân, người nói thật với con đi! Mối hôn sự này do phụ thân đi xin hay là do trong cung ban xuống?
- Đương nhiên là do trong cung ban xuống rồi.
Vừa nhắc đến chuyện này, Miêu phụ liền phiền não thở dài:
- Con cho rằng ta ngu ngốc đến mức gả con cho một thứ tử ư?
- Đúng rồi!
Miêu An Tố nói:
- Chẳng phải Thái Hậu nương nương vốn không ưa gì cô nãi nãi đấy ư? Tại sao đột nhiên bà ta lại muốn gả con cho nhị gia của phủ Anh Quốc Công? Tuy rằng phủ Anh Quốc Công thanh thế hiển hách, nhưng nghe nói Thế tử của phủ Anh Quốc Công rất đáng sợ, ở huyện chúng ta, ngay cả bọn đạo tặc cũng không dám đến cướp điền trang nhà họ. Phụ thân nghĩ xem, nếu phải làm em dâu của y, con dám há miệng thở mạnh sao? Lúc ra ở riêng, con dám tranh giành gia sản với y sao?
Nàng vừa khóc vừa kéo tay áo Miêu phụ.
- Phụ thân! Đây đâu phải giúp con, đây rõ ràng là đẩy con vào lò lửa! Cho dù thế nào người cũng không thể gả con đến Tống gia được!
- Phụ thân biết! Phụ thân biết mà!
Miêu phụ bất lực nói:
- Nhưng thánh chỉ đã hạ chắc chắn sẽ không thay đổi. Con không gả thì phải làm thế nào đây?
Miêu An Tố nói nhỏ:
- Quý nhân trong cung và người của Tống gia chưa từng gặp con, trong nhà lại nhiều tỷ muội như vậy. Hay là để người khác gả thay con được không?
Miêu phụ sợ hãi kêu lên:
- Nói linh tinh gì thế! Làm vậy là khi quân, là tội chu di cửu tộc đấy! Không lẽ con muốn hại chết cả nhà chúng ta?
Lại sợ nữ nhi tiếp tục làm loạn, Miêu phụ liền nhắc đến "Ly Kinh Bạn đạo", còn nghiêm mặt nói: