Chương : Nâng đỡ
Ngồi trên giường la hán tại Phương Nghi điện ở Tây Uyển, Hoàng Hậu khẽ vuốt hình thêu loan phượng trên váy mã diện, trầm ngâm suy nghĩ.
Không ngờ Tống Đồng Xuân lại che giấu giúp Tống Mặc.
Nếu không nhờ Tống Đồng Xuân, Uông Uyên và Tống Mặc sao có thế thoát được ải này?
Xét cho cùng là tại mình quá sơ suất, không chú ý đến loại người như Tống Đồng Xuân.
Xem ra, ở thời điểm mấu chốt, những người tầm thường này cũng có ảnh hưởng nhất định.
Bà bưng chung trà lên, từ tốn uống một ngụm.
Nhớ ngày đó, lão Anh Quốc công biết con trai mình là loại vô dụng, quyết định đặt hết hy vọng lên cháu trai, chọn tới chọn lui, chọn được Tưởng Huệ Tôn cho Tống Nghi Xuân. Vì điều này, mình chưa bao giờ để Tống Nghi Xuân vào mắt. Nhưng Tống Nghi Xuân rốt cuộc cũng là phụ thân của Tống Mặc. Nếu loại người như Tống Đồng Xuân có thể phá hỏng kế hoạch của mình, hẳn Tống Nghi Xuân cũng có chút tác dụng chứ nhỉ!
Bà dặn dò nữ quan bên cạnh:
- Gọi Tiểu Thuận Tử vào đây.
Phải lệnh cho Sử Xuyên điều tra chuyện Tống gia mới được.
Hiện tại, bà không thể quang minh chính đại công kích Tống Mặc, chỉ còn cách bí mật hành động.
Nghĩ tới những điều này, khóe môi bà khẽ cong lên, tỏ ra vui sướng, hỏi cung nữ bên cạnh:
- Quà mừng của Liêu Vương đến chưa?
Cung nữ kính cẩn thưa:
- Đến rồi ạ.
- Hoàng Thượng đang làm gì?
- Hoàng Thượng đang uống rượu cùng Hoàng Nam vương ở Thanh Phong các ạ!
Bà suy nghĩ một lát, nói:
- Nếu buổi tối thấy Hoàng Thượng qua đây, phải mang quà mừng của Liêu Vương tới trước khi Hoàng Thượng đến.
Cung nữ thưa: "Vâng", lui xuống.
Giờ lên đèn, bên Thanh Phong các báo tin Hoàng Thượng di giá đến Phượng Nghi điện.
Hoàng Hậu cho lui tất cả người hầu xuống, ôm áo rồng ngũ sắc do Liêu Vương chuẩn bị làm quà mừng sinh thần, nghẹn ngào khóc.
Hoàng Thượng thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không, không có gì!
Hoàng Hậu vội lau nước mắt, đặt áo qua một bên, bảo cung nữ hầu trà cho Hoàng Thượng.
- Có chuyện gì không nói được?
Hoàng Thượng đặt chung trà lên bàn, hỏi:
- Nàng đã ở bên trẫm hơn ba mươi năm, lại là mẫu nghi thiên hạ. Có chuyện gì không thể nói với trẫm sao?
- Thật sự không có gì.
Hoàng Hậu ngượng ngùng, đáp:
- Thần thiếp nghe nói quà mừng của Liêu Vương đã đến, sợ đứa nhỏ này không đúng mực nên muốn xem trước... Lúc đi, nó mới mười bảy tuổi, mà bây giờ đã thành thân, con trai cả cũng được năm tuổi rồi. Thần thiếp nhất thời không kìm được...
Hoàng Thượng không khỏi thở dài, kéo Hoàng Hậu ngồi gần lại, trong giọng nói ít nhiều áy náy:
- Trong mấy đứa con, Liêu Vương không chỉ có vẻ ngoài giống trẫm mà tính cách cũng cực kỳ giống, dũng cảm cương nghị lại hào sảng rộng lượng... Nhưng thái tử là gốc rễ của quốc gia, không thể lẫn lộn... Cho nên trẫm mới ban đất Liêu cho nó... Thái Tử là người bao dung, sau này đăng cơ quyết không bạc đãi nó. Nó một mình một vùng sẽ càng tự do tự tại.
Hoàng Hậu liếc nhìn, hờn dỗi nói:
- Hoàng Thượng nói vậy khiến thần thiếp cảm thấy rất hổ thẹn! Hoàng Thượng bảo thần thiếp đã ở bên người hơn ba mươi năm. Chẳng lẽ người còn không hiểu thần thiếp thế nào sao? Thần thiếp vì Hoàng Thượng quản lý hậu cung, quản thúc cung phi, dạy dỗ hoàng tử. Nhưng đôi khi thần thiếp chạnh lòng nhớ đến con trai mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng không được sao? Như vậy không phải người, mà là tượng đất! Bực thay thần thiếp còn chưa tu luyện được đến mức đấy!
Hoàng Thượng bật cười.
Đây chính là Hoàng Hậu của trẫm, gặp chuyện lớn không lúng túng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi ích kỷ.
Trẫm ở với Hoàng hậu không có những lời khen sáo rỗng, cảm thấy rất tự tại.
Hoàng Thượng ăn ủi:
- Là trầm không phải! Đến sinh thần của Liêu Vương, trẫm sẽ thưởng thêm cho nó.
- Thưởng thì không cần.
Hoàng Hậu cười nói:
- Nếu người có thể để nó dẫn theo hai cháu trai hồi cung thăm thần thiếp, thần thiếp chết cũng mãn nguyện.
Hoàng Thượng sững sờ. Hoàng Hậu cũng sửng sốt, như nhận ra mình lỡ lời.
- Xem thần thiếp kìa, càng nói càng quá đáng! Hoàng Thượng cứ coi như chưa nghe thấy gì đi!
Bà vội chuyển chủ đề:
- Người từ chỗ nào qua đây? Thần thiếp còn tưởng hôm nay người sẽ nghỉ ở chỗ Lưu tiệp dư. Người đã dùng bữa tối chưa? Hôm nay, chỗ thần thiếp nấu cháo vịt. Người muốn ăn một chén không...
Tây Uyển không nhiều quy tắc giống như cấm cung. Hoàng Hậu mang theo nhiều đầu bếp đến đây, mỗi ngày đều đổi một món mới.
Hoàng Thượng nắm tay Hoàng Hậu, khẽ nói:
- Nàng để trẫm nghĩ đã...
Nước mắt Hoàng Hậu lập tức rơi xuống.
Bà nức nở, nói:
- Người còn, nó vẫn có thể về kinh thành. Nếu Thái Tử đăng cơ...
Trở thành phiên vương sẽ bị Cẩm Y vệ giám sát chặt chẽ!
- Trẫm biết! Trẫm biết!
※※※※※
Tết Vạn Thọ, không chỉ hoàng thân quốc thích,quan chức các tỉnh cũng gửi quà mừng về. Trong đó, thất hoàng tử dâng một bình phong gồm mười hai tấm làm từ pha lê vạn thọ cao hơn một trượng, dài hơn hai trượng.
Hoàng Thượng rất vui, thưởng hắn ba hũ rượu hoa lê trắng.
Hắn than rằng thưởng quá ít, muốn Hoàng Thượng thưởng thêm cuốn "Pháp Hoa kinh" trong thư phòng của Càn Thanh cung.
Kinh thư là thứ giúp con người hướng thiện. Đương nhiên, Hoàng Thượng sảng khoái đồng ý.
Mấy vị hoàng tử cũng nhao nhao cả lên, chọc Hoàng Thượng vui vẻ. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Hoàng Hậu cùng các nội thị, cung nữ từ tây điện đi qua.
Mọi người hành lễ với Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu cười nói:
- Bổn cung đi ngay đây. Mọi người cứ tiếp tục đi.
Đại điện lại vang lên tiếng cười.
Nhiều người muốn nhân cơ hội mua vui cho Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu cười, gật đầu với Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân vội bước tới hành lễ.
Hoàng Hậu cười hỏi:
- Bổn cung vừa gặp Nghiên Đường, sao không thấy Thiên Ân?
Tống Nghi Xuân lập tức ra hiệu gọi Tống Hàn đang đứng ngẩn người trong góc.
Tống Hàn chạy nhanh tới, quỳ xuống dập đâu với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu bảo hắn đứng lên, lại đánh giá hắn một phen, nói với Tống Nghi Xuân:
- Trông thật khôi ngô!
Sau đó thở dài:
- Từ sau khi Tưởng phu nhân không còn, không còn ai đưa bọn nhỏ vào cung. Nếu ngươi không dẫn theo con thứ, bổn cung cũng không biết. Bây giờ nó đang làm gì?
Tống Nghi Xuân nhanh trí ra vẻ buồn buồn, thưa:
- Vẫn lông bông lắm ạ! Năm trước nhờ thánh ân của Thái Hậu nương nương, nó có một hôn sự tốt. Năm nay, thần để nó rời phủ ra ở riêng, nhưng vì chưa tìm được công việc thích hợp nên vẫn lủi thủi ở nhà.
Hoàng Hậu cười hỏi:
- Ngươi muốn tìm cho con thứ công việc như nào?
Tống Nghi Xuân cười đáp:
- Được vào Kim Ngô vệ hoặc Cẩm Y vệ là tốt nhất. Nhưng tiếc rằng con cả vừa quản lý Kim Ngô vệ vừa giám sát Binh Mã ti Ngũ thành nên chỉ có thể trông chờ chỗ khác. Kỳ Thủ vệ, Thần Cơ doanh hay Ngũ Quân doanh cũng không khả thi. Tính tình nó quá thật thà, thần sợ nó xa nhà sẽ phải chịu thiệt.
Tống Hàn cũng phối hợp làm vẻ xấu hổ.
Hoàng Hậu gật đầu, cười nói:
- Tưởng phu nhân là tỷ muội tốt của bổn cung. Con của bà ấy cũng như con của bổn cung. Bổn cung sẽ lưu ý việc này.
Tống Nghi Xuân và Tống Hàn mừng rỡ tạ ơn.
Mấy ngày sau, Hoàng Hậu giúp Tống Hàn kiếm được chức tổng kỳ ở Cẩm Y vệ.
Tống Nghi Xuân và Tống Hàn vui mừng khôn xiết. Tống Nghi Xuân đích thân giúp Tống Hàn: sửa lại quan phục, gặp gỡ quan trên, thăm hỏi bạn cũ.
Biết Tống Hàn vào Cẩm Y vệ, Trần Gia tới tìm Tống Mặc:
- Tôi có cần mời Tống Hàn một bữa không?
Chưa chắc Tống Hàn đã biết Trần Gia là người trong cuộc.
Tống Mặc thấy ý này không tồi, cười nói:
- Nếu hắn đồng ý tới nhà ngươi làm khách thì không gì bằng.
Trần Gia hiểu ý. Sau khi Tống Hàn chính thức làm việc ở Cẩm Y vệ, hắn lập tức thăm hỏi Tống Hàn, không chỉ tặng mấy món đồ có giá trị mà còn mời Tống Hàn tới nhà chơi, thái độ hết sức ân cần.
Tống Hàn biết hắn là người của Tống Mặc, nhịn không được châm chọc:
- Không dám! Ngài là không những là đồng tri Cẩm Y vệ, mà còn là biểu cô gia của phủ Anh Quốc công.
Trần Gia cười nịnh, nói:
- Quan hệ ba nghìn dặm kia làm sao sám so sánh với nhị lão gia danh chính ngôn thuận của phủ Anh Quốc công được đích thân Hoàng Hậu nương nương tiến cứ. Ngài nói vậy ngại chết tôi.
Loại ngả theo chiều gió này là trượng phu Tống Mặc chọn cho Tưởng Diễm ư?
Tầm nhìn của Tống Mặc cũng chỉ có vậy!
Tâm trạng Tống Hàn đột nhiên phơi phới.
Lá bài Hoàng Hậu nương nương này thật dễ dùng!
Nếu như Tống Mặc thấy Trần Gia khúm núm nịnh bợ mình sẽ có thái độ gì nhỉ?
Càng nghĩ hắn càng hưng phấn.
- Được!
Tống Hàn sảng khoái, nói:
- Ngươi chọn ngày đi, ta sẽ đến.
- Cần gì phải chọn! Ngày mai luôn được không?
Trần Gia có vẻ không thể đợi được nữa.
Tống Hàn gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Trần Gia không chỉ kêu mấy con hát, kỹ nữ hầu rượu, mà còn gọi mấy đồng liêu giỏi nịnh hót ở Cẩm Y vệ.
Rượu ngon, mỹ nữ, còn có những lời tâng bốc không ngớt bên tai, Tống Hàn cảm thấy đây mới là cuộc sống thực thụ chứ.
Hắn đã uống say, nói vớ vẩn:
- Sao không thấy Diễm biểu muội đâu? Biểu ca đến chơi, sao không thấy nó ra hầu rượu?
Mấy đồng liêu của Trần Gia không khỏi nhìn nhau, đều ngưng đũa.
Bảo chính thất hầu rượu với con hát, kỹ nữ thì còn ra thể thống gì?
Trần Gia lại làm như không để bụng, cười đáp:
- Ngài không biết rồi. Hầu hết thời gian, thê tử nhà tôi sẽ ở điền trang do Thê Tử gia mua cho nàng ấy. Người hầu cũng theo nàng từ phủ Anh Quốc công đến. Hay là tôi phái người đi đón nàng ấy về?
Tống Hàn nửa tỉnh nửa say, cười cười:
- Không phần phiền phức như vậy! Để lần sau đi.
Trần Gia cũng cười theo, rót rượu cho Tống Hàn.
Mấy đồng liêu Trần Gia mới đến cũng lấy lại tinh thần, nhao nhao nâng chén mời Tống Hàn.
Không ai biết viên gạch dưới chân Trần Gia đã vỡ vụn.
Tống Hàn uống say khướt, cầm ngân phiếu một ngàn lượng Trần Gia cho, trở về ngõ Tứ Điều.
Miêu An Tố rửa mặt cho hắn.
Thế mà hắn lại muốn Miêu An Tố cùng Liễu Hồng hầu hạ. Miêu An Tố tức run người, vừa khóc vừa chạy sang gian phía đông.
Tống Hàn được dịp mây mưa cả đêm với Liễu Hồng và Quý Hồng ở gian chính.
Chương : Một tuổi
Trần Gia cho rằng: Tưởng Diễm dù sao cũng là muội muội, hắn mời Tống Hàn đến nhà, về tình về lý Tưởng Diễm cũng phải qua chào Tống Hàn một câu. Hắn sợ Tống Hàn hận Tưởng Diễm, tỏ thái độ với Tưởng Diễm, nên đã bảo nàng ấy về thăm Đậu Chiêu. Nhưng hắn không ngờ: Tống Hàn đâu chỉ hận Tưởng Diễm, mà còn muốn làm nhục Tưởng Diễm. Cho nên lúc đi đón Tưởng Diễm, hắn không ngồi đợi ở phòng khách ngoại viện như mọi lần. Hắn hỏi gia đinh dẫn đường:
- Thế Tử gia về chưa?
Anh Quốc công không tham dự hôn lễ của Tưởng Diễm, Tống Mặc cũng nhiều lần tỏ rõ không thích Trần Gia, nên đám vú già của phủ Anh Quốc công cũng hơi kinh thường hắn. May là Trần Gia đối đãi với mọi người khá tốt, lại ra tay hào phòng. Bây giờ, hắn đã trở thành biểu cô gia của phủ Anh Quốc công, những người đó sẽ không ngó lơ Trần Gia, chỉ là có vẻ không quá kính trọng. Nghe Trần Gia hỏi Tống Mặc, gia đinh cười hì hì, nói:
- Thế Tử gia vẫn chưa về! Ngài có chuyện gì không? Hay để tôi đến thư phòng gọi Võ Di ca hỏi xem thế nào?
Trần Gia cười nói:
- Phiền ngươi rồi!
Nói xong không quên đút mấy đồng cho gia đinh.
- Không phiền! Không phiền!
Gia đinh cười híp mắt, chạy ngay đi.
Tống Mặc xuống kiệu nghe nói Trần Gia đang đợi trong phòng khách. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Đại cô gia đến lúc nào?
Tuy Trần Gia đã cưới Tưởng Diễm, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không vì vậy mà thay đổi.
Gia đinh thấy Tống Mặc gọi Trần Gia là "đại cô gia" thì hoảng hốt, vội nói:
- Đại cô gia đến được nửa canh giờ, nói là tới đón cô nãi nãi, nghe nói Thế Tử gia chưa về nên vẫn ngồi đợi ở phòng khách.
Tống Mặc khẽ gật đầu, nói:
- Sau này đại cô gia tới, cứ mời đại cô gia đến thư phòng ở ngoại viện ngồi uống trà.
Gia đinh không ngớt lời đáp: "Vâng".
Tống Mặc và Trần Gia đến thư phòng nói chuyện.
Trần Gia không dám thuật lại y nguyên những gì Tống Hàn nói, chỉ bẩm:
- Tống Hàn được Hoàng Hậu nương nương tiến cử vào Cẩm Y vệ, tuy vừa mới nhận chức nhưng đã rất nổi bật. Hôm nay, tôi mời hắn về nhà uống rượu, trông bộ dạng của hắn khá tự mãn, nếu là người khác thì ắt sẽ có tham vọng. Nắm được chiêu bài Hoàng Hậu nương nương, e rằng Sử đại nhân cũng phải quan tâm hắn đôi phần.
Tống Mặc nghe xong chỉ khẽ cười. Đợi sau khi Trần Gia đón Tưởng Diễm về, mặt hắn lập tức sa sầm.
Hoàng Hậu muốn dùng phụ thân và Tống Hàn để đối phó hắn.
E rằng bà