Chương : Tị nạn
Vì phải về cung làm việc, Tống Mặc đã rời giường khi mới giờ Dần. Hắn dùng qua bữa sáng rồi phi ngựa vào thành.
Tùng La ở lại lo liệu việc vặt của ngoại viện. Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong chịu trách bảo vệ biệt viện.
Đậu Chiêu và tổ mẫu tưới nước bắt sâu trong vườn rau sau biệt viện. Nếu không có Nguyên ca nhi ở bên chơi đùa, thời gian dường như trở lại lúc Đậu Chiêu chưa xuất giá.
Khi Tống Mặc quay lại, hắn nhịn không được nhéo mũi nàng, cười nói:
- Sau này già rồi hai ta chuyển đến biệt viện đi. Nàng trồng hoa, ta tưới nước. Ngày lễ tết, hai ta về để con cháu vấn an. Nếu chúng hiểu thảo, hai ta sẽ thưởng bao lì xì. Nếu chúng khiến hai ta không vui, hai ta sẽ dạy cho chúng một bài học...
Đậu Chiêu cười quặn ruột.
Tống Mặc đi, Kỷ Lệnh Tắc tới.
Tổ mẫu biết nàng lớn lên trong gia đình giàu có, không quen việc đồng áng nên tiếp nàng trong phòng khách.
Kỷ Lệnh Tắc ngồi nói chuyện với tổ mẫu, cười đùa với Nguyên ca nhi cả buổi sáng.
Đậu Chiêu thấy Kỷ Lệnh Tắc có việc mới đến. Sắp đến giờ cơm trưa, nàng lấy cớ muốn nhờ nấu giúp mỳ lạnh, cùng Kỷ Lệnh Tắc nói chuyện trong phòng trà:
- Có phải trong nhà xảy ra việc gì không?
Kỷ Lệnh Tắc thấy bát mỳ trắng nõn làm từ gạo mới thu hoạch, điểm thêm dưa leo tươi mát cùng đậu phộng vàng ươm thì trầm trồ khen, sau đó nói:
- Hôm qua, Vương nhị thái thái bên ngõ Liễu Diệp đến chơi, tặng rất nhiều trang sức quý giá coi như là quà mừng vì trước đó không đến dự hôn lễ. Sau đó, Vương nhị thái thái kể lể thất phu nhân sống ở Vương gia khổ thế nào; bảo tẩu đã gả vào Đậu gia, là một người vợ đức hành thì nên đón thất phu nhân về. Tẩu nghĩ mình không thể quyết định việc này nên đến hỏi tứ cô cô.
Đậu Chiêu cười khinh.
Vương gia được đấy!
Chỉ tính riêng chuyện giải thích rõ ngọn ngành đã khó mở miệng. Nếu Đậu Đức Xương cưới con gái nhà khác, có lẽ tân nương tử đã vội vàng nghe theo để bảo vệ hiền danh. May thay Đậu Đức Xương cưới Kỷ Lệnh Tắc đã biết tất cả, không thì thật rắc rối!
Nàng nói thẳng:
- Muội vất vả lắm mới tống được thất phu nhân đi. Tẩu tuyệt đối đừng đón bà ta về.
Kỷ Lệnh Tắc cười híp mắt, nói:
- Có lời này của muội, tẩu an tâm rồi.
Nàng hỏi sang vấn đề khác:
- Tẩu thấy bước đi của muội vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, không sống như đang mang thai. Có bí quyết gì không?
Đậu Chiêu nhịn không được trêu ghẹo Kỷ Lệnh Tắc:
- Tẩu vội gì chứ? Lúc nào tẩu có tin mừng, muội sẽ truyền thụ cho tẩu ít kinh nghiệm mà.
Kỷ Lệnh Tắc ngượng chín mặt.
Sau khi tiễn Kỷ Lệnh Tắc, Đậu Chiêu nghỉ trưa.
Giữa trưa nắng chói chang khiến người ta chỉ muốn lười biếng nằm mát.
Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng ồn ào.
Đậu Chiêu nhíu màu, hỏi Nhược Đồng:
- Ngươi đi xem ai đang ầm ĩ ngoài đó.
Nhược Đồng nhanh chóng trở về bẩm:
- Thưa phu nhân, là nhị gia ạ. Nhị gia cùng bằng hữu đến chùa Bạch Tướng ngắm cảnh. Không may xe ngựa bị lật, nhị gia bị kẹp chân nên không thể động đậy. Biết phu nhân đang ở biệt viện, nhị gia bảo hộ vệ mướn kiệu khiêng qua đây, còn nhờ chúng ta gọi giúp đại phu.
Đậu Chiêu nhíu mày, hỏi:
- Đoàn người của họ gồm những ai? Hiện đang ở đâu?
Nhược Đồng thưa:
- Tổng cộng là mười lăm người. Trong đó có ba người là bằng hữu của nhị gia, mười hai người còn lại là hộ vệ của nhị gia. Tùng La sắp xếp cho họ ở gian đông, nhị gia thì được người hầu khiêng vào thư phòng của ngoại viện; đã kêu gia đinh mời đại phu.
Nàng vừa dứt lời, một tiểu a hoàn chạy vào bẩm:
- Một tùy tùng của nhị gia thay nhị gia đến vấn phu nhân và cụ ạ.
Đây vốn là lễ nghĩa thường tình. Đậu Chiêu bảo người cầm mấy khối bạc vụn đuổi tùy tùng của Tống Hàn đi, còn dặn Nhược Đồng:
- Ngươi dặn Đoạn sư phụ tăng cường phòng vệ, tuyệt đối không để người của nhị gia vượt qua cửa trong.
Nhược Đồng khom gối rồi lui xuống.
Tùng La mời đại phu tới.
Đại phu nói Tống Hàn có thể bị trẹo chân nhưng không loại trừ khả năng bị gãy xương, kê hai đơn thuốc, khuyên Tống Hàn không nên di chuyển và theo dõi vài ngày. Nếu chân vẫn đau tức là gãy xương, không thì có thể chỉ là bong gân.
Tống Hàn sợ tái mắt, giục Tùng La:
- Mau mời ngự y của Ngự Y viện! Mau lên! Ta sắp thành tên què rồi. Các ngươi không được đụng đến ta, ta muốn nằm nghỉ trên giường La Hán.
Đậu Chiêu chẳng buồn quan tâm đến hắn, bảo người tháo ván cửa nhà bếp, nói: "Trong kho không có giường La Hán. Nếu muốn yên tĩnh nằm nghỉ thì dùng cái này khiêng người đến phòng cho khách."
Tống Hàn tức run người. Nhưng bằng hữu đang ở đây, hắn đành hậm hực để hộ vệ khiêng đến phòng cho khách.
Tùng La sắp xếp bằng hữu của Tống Hàn ở cạnh phòng hắn, sai người vào thành mời ngự y đến khám.
Tiểu a hoàn sắc thuốc rồi mang vào. Tống Hàn tức giận hất hổ chén thuốc, gân cổ lên mắng:
- Ngươi bị ngu à? Thuốc của tên lang băm kia mà ngươi cũng dám cho ông đây uống? Ngươi chán sống rồi đúng không?
Tiểu a hoàn chỉ làm mấy việc quét dọn linh tinh, lần đầu bị quát như vậy lập tức khóc rống lên.
Mặt Tống Hàn đen như đáy nồi.
Bằng hữu của Tống Hàn bảo tiểu a hoan ra ngoài rồi an ủi:
- Nhị gia bị gãy chân nên nóng nảy. Ngươi đừng sợ.
Tiểu a hoàn gật đầu, lúc lui xuống vẫn còn nức nở.
Ngoại viện khi thì đòi trà bánh, khi thì đòi sách truyện để giải sầu, mãi đến lúc lên đèn mới yên tĩnh trở lại.
Tổ mẫu hỏi Đậu Chiêu:
- Có cần phái tiểu a hoàn qua hỏi thăm vết thương của hắn không?
- Không cần đâu!
Đậu Chiêu vừa chơi dây với Nguyên ca nhi vừa nói:
- Ngày mai, Nghiên Đường được nghỉ rồi. Cứ để chàng ấy về xử lí chuyện này.
Tổ mẫu biết huynh đệ Tống gia có mâu thuẫn nhưng không biết chi tiết thế nào. Cơ mà bà tin Đậu Chiêu và Tống Mặc nên không hỏi nhiều, cùng Nguyên ca nhi chơi dây.
Gừng càng già càng cay! Bà hợp lực với Nguyên ca nhi thắng được Đậu Chiêu.
Bé phấn khích nhảy cẫng lên, đòi chơi thêm ván nữa.
Đậu Chiêu cười tủm tỉm, chơi tiếp. Chơi đến giờ Hợi, Nguyên ca nhi bắt đầu ngáp ngủ.
Nàng giúp nhũ mẫu tắm cho Nguyên ca nhi. Nguyên ca nhi vừa đặt lưng xuống đã ngủ khò khò.
Đậu Chiêu vuốt mái tóc đen mượt của con trai, đứng dậy về phòng.
Ban đêm ở Hương Sơn rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng kêu từng hồi.
Ba bóng đen xuất hiện trên nóc nhà của phòng cho khách rồi phi sang nóc nhà của gian chính.
Hai người đứng canh. Một người cẩn thận cạy miếng ngói ra, đưa ống trúc vào phòng rồi thổi một hơi.
Chỉ chốc lát, khắp phòng đã thoang thoảng một mùi hương ngòn ngọt.
Ba người nằm im trên nóc nhà.
Ước chừng một tuần hương, bọn họ lần lượt nhảy xuống từ chỗ ngói vừa cạy.
Tựa như giọt nước rơi xuống mặt hồ.
Gian chính vẫn yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Bỗng nhiên, một bóng đen bay vút lên, định chạy về phía ngoại viện.
Đúng lúc đó, đèn đuốc khắp nơi sáng trưng. Kẻ mặc áo đen bị lộ. Hắn có vóc người gầy nhỏ, mặt đã được che kín không rõ thân phận.
- Vị bằng hữu này muốn đi đâu?
Đoạn Công Nghĩa đi ra từ góc tối, tay cầm đao lớn. Trong đêm tĩnh lặng, giọng của hắn càng vang dội:
- Đây là biệt viện của phủ Anh Quốc Công. Ngươi tưởng là nhà tranh vách đất, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?
Lời còn chưa dứt, một ánh trắng lóe lên ngay sát kẻ mặc áo đen. Một đao lớn vung về phía hắn, ép hắn rơi xuống nóc nhà.
Võ công của tên này rất cao. Hắn không những tránh được đòn đánh lén mà còn lập tức rút kiếm đáp trả.
Đoạn Công Nghĩa ồ lên, hô lớn:
- Bây giờ không phải lúc đấu võ, các ngươi còn bày đặt một trọi một cái gì!
Xung quanh vang lên tiếng cười. Rất nhiều người xuất hiện vây kẻ mặc áo đen lại.
Người đông thể mạnh. Kẻ mặc áo đen không thể địch lại tất cả.
Đoạn Công Nghĩa đứng bên cạnh chỉ huy:
- Cẩn thận hắn tự sát!
Vừa nói xong, kẻ mặc áo đen đã khụy xuống, ngã lăn trên đất.
- Mẹ khiếp!
Đoạn Công Nghĩa phi tới, kéo khăn che mặt của hắn.
Là một trong mười hai hộ vệ của Tống Hàn.
- Cái tên lòng dạ thối nát này! Để ta xem hắn biện minh thế nào!
Đoạn Công Nghĩ căm phẫn nói:
- Bắt ba kẻ kia lại, chờ Thế Tử gia về tra khảo.
Một hộ vệ thưa: "Vâng". Lấy khăn thấm nước che mặt rồi vào gian chính.
Đoạn Công Nghĩ hỏi:
- Nhị gia đâu?
Một hộ vệ khác nói:
- Lão đại yên tâm. Người của chúng ta đang giám sát, đảm bảo một con muỗi cũng không thể bay vào. Nhưng nếu nhị gia tự sát, chúng ta cũng hết cách.
Tự sát còn phải xem có dũng khí không đã.
Giọng điệu của hộ vệ đầy mỉa mai.
Đoạn Công Nghĩa khinh thường nói:
- Hắn tự sát, chúng ta càng bớt được nhiều phiền phức!
Đoạn Công Nghĩa vác đao đến chỗ Tống Hàn, đứng trước cửa hô lớn:
- Nửa đêm nửa hôm, hộ vệ của nhị gia xông vào gian chính, bị chúng tôi bao vây thì tự sát. Có phải nhị gia nên cho chúng tôi một lời giải thích không?
Trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Đoạn Công Nghĩa lại nói:
- Nửa đêm có đạo tặc xông vào. Trong lúc bảo vệ phu nhân, nhị gia bị đạo tặc giết. Nhị gia thấy lý do này được không?
Nói rồi hắn lui về sau hai bước, hô lớn:
- Người đâu, châm lửa đốt phòng!
Trong phòng lập tức sáng đèn. Cửa kẽo kẹt mở ra. Mặt Tống Hàn tái mét. Hắn kêu lên:
- Bọn họ uy hiếp ta. Ta cố ra hiệu cho các người nhưng không được. Ta cũng là người bị hại! Các người mau báo cho ca ca của ta, có người muốn hại huynh ấy!
Đoạn Công Nghĩa nhếch mép, cười nói:
- Đắc tội rồi, nhị gia! Bây giờ ngài theo chúng tôi đến gặp phu nhân! Còn những hộ vệ của ngài nếu không chịu hạ vũ khí đầu hàng thì phiền ngài đá xác của bọn chúng ra đây. Tôi không dám tự tiện xông vào chỗ của ngài đâu!
Chương : Đêm hè
Đối lập với lồng đèn đỏ rực là khuôn mặt trắng bệch của Tống Hàn.
Hắn nói nhỏ:
- Các ngươi ra đi!
Năm, sáu hộ vệ đi ra từ phía sau. Bọn họ ném bính khí xuống đất, giơ cao hai tay.
Đoạn Công Nghĩa vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười hỏi:
- Chỉ có mấy người này thôi sao?
- Chỉ có thế thôi!
Tống Hàn xanh mặt, nói:
- Những người khác không phải thuộc hạ của ta!
Đoạn Công Nghĩa ra hiệu cho người của mình.
Mấy hộ vệ cường tráng trói tất cả người của Tống Hàn lại.
Tống Hàn ngậm đắng nuốt cay.
Đoạn Công Nghĩa nói: "Thứ lỗi!". Lấy một sợi dây, đi về phía Tống Hàn.
Nhận ra Đoạn Công Nghĩa muốn làm gì, Tống Hàn lùi về sau, gào lên:
- Thằng chó, mày muốn làm gì?
Đoạn Công Nghĩa sa sầm mặt, nói:
- Ngươi mưu hại phu nhân và trưởng tôn của phủ Anh Quốc công, Hoàng Thượng không ban ngươi tội chết mới lạ. Ta gọi một tiếng "nhị gia" là đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có không biết điều!
Sau đó thô lỗ trói Tống Hàn, giải tới một gian nhà nhỏ ở phía tây của hậu hoa viên.
Biệt viện ở Hương Sơn là gia sản của phủ Anh Quốc công. Lúc nhỏ, Tống Hàn cũng thường xuyên theo Tưởng phu nhân đến đây. Nhận ra nơi này là chỗ ở của lũ hầu già, hắn thầm hồi hận, không ngờ Đậu Chiêu lại trốn ở đây. Nhưng sao nàng ta có thể phát hiện kế hoạch của mình?
Hắn nghĩ mãi vẫn không tìm ra sơ hở, lảo đảo theo Đoạn Công Nghĩa vào phòng.
Cửa sổ dùng bạt che lại, nhìn từ ngoài chỉ thấy tối om. Kỳ thật, bên trong thắp hai ngọn đèn, cũng bởi vậy mà trong phòng trở nên khá oi bức. Nhưng không khí thoang thoảng hương mai khiến người ta bớt phần nào khó chịu.
Nguyên ca nhi nằm ngủ trên kháng cạnh cửa sổ. Một cụ bà đang quạt cho Nguyên ca nhi. Kim Quế và Ngân Quế đứng bên cạnh. Đậu Chiêu ngồi ở rìa kháng, lạnh lùng nhìn hắn.
Tống Hàn run cầm cập, bắt đầu khóc:
- Đại tẩu! Đệ giả vờ tức giận ở ngoại viện nhưng không ai đến. Đệ muốn sai người báo tin cho đại tẩu và cụ nhưng bị ngăn cản. Đại tẩu và Nguyên ca nhi vẫn bình an thì tốt quá rồi! Đệ chỉ sợ mọi người gặp xảy ra chuyện, đệ chết cũng không chối được tội này...
Đậu Chiêu ngán ngẩm nói:
- Nhị gia hát không mệt nhưng ta nghe chán rồi. Ngươi khai tất cả, ta coi như người bị uy hiếp và không truy cứu. Còn nếu ngươi cứ muốn vòng vo tam quốc, ta đành phải giao ngươi cho Thế Tử gia xử lý. Quyết định nhanh đi! Trời nóng thế này, tính nhẫn nại của ta cũng có hạn!
Tống Hàn vùng vẫy đi đến.
- Đại tẩu, tẩu đừng nghĩ oan cho đệ...
Đậu Chiêu cười khinh bỉ, ngắt lời hắn:
- Lúc phủ Anh Quốc công gặp hỏa hoạn, ta vẫn có thể bảo vệ Di Chí đường mặc cho Thế Tử gia vắng nhà. Ngươi coi thường ta quá rồi đấy, Tống Hàn!
Nàng quay sang bảo với Kim Quế:
- Ngươi đếm đến một trăm. Nếu nhị gia vẫn cứng miệng...
Nàng nhìn Đoạn Công Nghĩa. Vẻ mặt như phủ một lớp băng lạnh.
- Sư phụ kéo hắn ra ngoài làm thịt. Hắn luôn mồm bảo mình bị người khác uy hiếp, vậy thì xong chuyện cứ nói hắn bị thổ phỉ diệt khẩu rồi!
Đoạn Công Nghĩa sảng khoái đáp "vâng", hớn hở nói:
- Phu nhân yên tâm! Đây