Cổng lớn Đậu gia vẫn chật kín người như trước, cửa ngách ở hẻm thì lại rất im lặng, hai chiếc xe ngựa sơn đen đứng đó, rèm trúc tương phi, có mấy gia đinh lạ mặt đang khiêng hòm xiểng. Những hòm xiểng kia màu hổ phách, không mới không cũ nhưng vân gỗ rõ ràng, bốn góc bọc đồng đen, nhìn qua có phong cách cổ xưa, trầm tĩnh, trông có vè giàu có.
- Đúng là xa xỉ, toàn bộ đều là gỗ hoa lê.
Đậu Chiêu nghe thấy Đậu Đức Xương đi bên cạnh khẽ lầm bầm, nàng không khỏi hé miệng cười, nhìn qua đó mấy lần.
Gia đinh khiêng hòm lớn cũng không quá , tuổi, trẻ thì chỉ , tuổi, thần sắc chăm chú, động tác nhanh nhẹn, hòm xiểng to như vậy nâng trên tay mà không đỏ mặt, chẳng thở dốc, vừa nhìn đã biết là họ từng tập võ.
Đi lại bên ngoài, bên mình mang theo tùy tùng có võ nghệ, đây cũng không phải là điều hiếm gặp ở các nhà giàu có nhưng vóc dáng tương đương, ăn mặc giống nhau như đúc thế này thì lại rất hiếm gặp.
Quả thực là rất xa xỉ!
Chẳng lẽ hắn không sợ có người đánh cướp sao?
Đậu Chiêu cười, cùng Đậu Đức Xương, Ô Thiện đi qua đại sảnh, đến chỗ lục bá mẫu.
Cửa gỗ sơn đen rộng mở, hành lang lát đá vô cùng sạch sẽ, như đã lấy nước rửa qua vậy, dưới mái hiên nhà treo những lồng chim, chim non đang ríu rít hót vang, bên cạnh là gốc lựu hoa đỏ như lửa.
Nha hoàn, ma ma nín thở, khoanh tay đứng dưới hành lang không dám động đậy, thấy bọn họ đi vào thì nháy mắt nhìn.
- Thất chưa? Không phải là biểu thiếu gia đến nhà ta mà là hoàng đế.
Đậu Đức Xương thì thầm vào tai Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu xì một tiếng, vất vả lắm mới nhịn được cười, cùng Đậu Đức Xương, Ô Thiện lần lượt đi vào phòng.
Đậu Chính Xương khoanh tay đứng cung kính bên cạnh Kỷ thị, Kỷ thị và một thiếu niên mặc áo đạo bào vải mịn màu bạc sóng vai ngồi trên giường La hán nạm đá vân mẫu, đang tươi cười kéo tay thiếu niên kia mà nói chuyện.
Nghe được động tĩnh, hai người đều ngẩng đầu lên.
Nụ cười của Kỷ thị vô cùng xán lạn, như từ nội tâm chảy xuôi ra vậy, mang theo sự vui mừng không chút che giấu, hoàn toàn bất đồng với vẻ nội liễm, khiêm tốn thường nhật khiến Đậu Chiêu rất bất ngờ. Lại nhìn thiếu niên bên cạnh nàng. Trông khoảng chừng , tuổi, tuy rằng dáng người cao gầy, tướng mạo tuấn lãng nhưng cũng bình thường, chỉ là hắn mỉm cười ngồi đó, vẻ mặt điềm đạm yên tĩnh, nhất là đôi mắt lại tràn ngập ánh sáng. Xán lạn như sao xa khiến cho người khác có cảm giác “Hắn tuy nhìn bề ngoài trông có vẻ ôn hòa nhưng nếu ngươi đắc tội hắn thì hắn cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu”, là loại khí chất tự mâu thuẫn. Khiến người ta gặp rồi khó có thể quên, thậm chí là muốn nhìn mãi xem đến tột cùng là có gì khác thường.
Đậu Chiêu thầm kinh hãi.
Đây chính là Kỷ Vịnh kia?
Nàng đột nhiên nhớ đến thiếu niên tuấn tú đã gặp ở Pháp Nguyên tự.
Một người, hai người… nhưng còn gặp nhiều hơn so với trong kiếp trước.
Đậu Chiêu không khỏi liếc nhìn Đậu Đức Xương một cái.
Đậu Đức Xương và Ô Thiện đều mở to mắt nhìn Kỷ Vịnh, hiển nhiên là không ngờ được Kỷ Vịnh lại là người xuất sắc như vậy.
Bên kia, Kỷ thị đã nhiệt tình tiếp đón bọn họ:
- Ô Thiện cũng đến đây sao! Chỉ ca nhi, Thọ Cô, mau tới gặp thập lục biểu ca của các con đi.
Kỷ Vịnh mỉm cười đứng lên, cử chỉ tao nhã, hành lễ với mấy người bên cạnh:
- Tại hạ là Kỷ Kiến Minh Kỷ Vịnh ở Nghi Hưng.
Kỷ Vịnh đã có tự… hắn chẳng qua cũng trạc tuổi Đậu Đức Xương mà thôi… chỉ có những thiếu niên học hành cực kì xuất sắc thì mới có thể được trưởng bối hoặc sư phụ đặt tên tự cho trước, chẳng lẽ Kỷ Vịnh này học hành rất giỏi giang sao?
Đậu Chiêu uốn gối hành lễ, chỉ thấy Kỷ thị cười khanh khách chỉ vào Ô Thiện nói:
- Đây là công tử nhà Ô hàn lâm. Năm nay thi đỗ án thủ ở Bắc Trực.
Sau đó chỉ Kỷ Vịnh.
- Đây là cháu nhà mẹ đẻ của ta, đỗ giải nguyên (thủ khoa) kỳ thi hương ở Nam Trực năm Ất Mão, năm đó nó tuổi!
tuổi đã là giải nguyên!
Sao kiếp trước nàng không nghe nói đến?
Chẳng lẽ kiếp này có gì thay đổi?
Mặc dù nàng gả cho nhà quý tộc nhưng tên tuổi các Trạng Nguyên, danh thần đều từng nghe nói đến. Có lẽ người này sau này trưởng thành tư chất lại bình thường?
Đậu Chiêu suy nghĩ, cảm thấy sắc mặt Đậu Đức Xương và Đậu Chính Xương đều hơi xanh mét lại. Dù là Ô Thiện thì nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
Kỷ Kiến Minh như thể hoàn toàn không hay biết gì, hoặc là hắn sớm đã quen với vẻ mặt này của mọi người, thản nhiên cười nói:
- Cô cô quá khen, con chẳng qua cũng là gặp may mà thôi.
Sau đó nhanh chóng chuyển đề tài, chắp tay với Đậu Đức Xương và Đậu Chính Xương mà nói:
- Sớm nghe nói biểu ca và biểu đệ Đậu gia thích du lịch, kiến thức uyên bác, lần này ta đến Thực Định, chỉ sợ phải làm phiền hai vị rồi.
Đậu Đức Xương và Đậu Chính Xương nghe xong vội chắp tay hoàn lễ, nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì Kỷ thị đã cười nói:
- Đều là người một nhà, cháu đừng dát vàng lên mặt chúng nó làm gì, hai đứa chúng nó chỉ thích đi chơi, cháu muốn đi chơi đâu, chỉ cần hỏi bọn nó là được rồi.
Đậu Chiêu liền thấy Đậu Đức Xương và Đậu Chính Xương tỏ vẻ ngượng ngùng vô cùng.
Nàng thoáng động lòng, nghĩ lại kiếp trước lúc mình dạy dỗ các con cũng là như vậy, khuyến khích người khác, hạ thấp con mình, kết quả đừng nói con sẽ học theo người đó mà chỉ cần nghe đến tên người đó thôi là đã né tránh rồi.
Đậu Chiêu thoáng hiểu ra.
Đậu Đức Xương và Đậu Chính Xương cũng không phải là những người lòng dạ hẹp hòi, nhìn lục bá mẫu thế kia, chỉ sợ không ít lần ca ngợi Kỷ Vịnh mà hạ thấp hai người nên hai người đó còn chưa gặp Kỷ Vịnh mà đã có ác cảm rồi.
Về sau nhất định phải rút kinh nghiệm.
Đậu Chiêu tự cảnh cáo mình.
Chờ Kỷ Vịnh và Ô Thiện hàn huyên mấy câu, Kỷ thị kéo Đậu Chiêu đến bên mình, cười nói:
- Đây là biểu muội Đậu gia của con, là hàng thứ tư ở trong nhà, lớn lên bên cạnh ta, giống như Huệ ca nhi, Chỉ ca nhi vậy, là người thân thiết nhất với ta, con cũng thấy rồi đó.
Kỷ Vịnh phóng khoáng nhìn Đậu Chiêu một cái, cười gọi:
- Tứ biểu muội!
Đậu Chiêu rất cảm kích Kỷ thị.
Chắc chắn là nàng cảm thấy mình không có huynh đệ ruột thịt, có thể kết giao với người như Kỷ Vịnh, về sau nàng cũng có chỗ dựa dẫm.
Đậu Chiêu rất thành tâm gọi:
- Kỷ biểu ca.
Mọi người ngồi xuống uống trà.
Kỷ thị tiếp tục cùng Kỷ Vịnh trò chuyện.
Nghe khẩu khí kia, Kỷ gia rất nhiều nhánh, con cháu trực hệ gần trăm người, phức tạp hơn Đậu gia không biết bao nhiêu lần.
Đậu Chiêu nghe mà líu lưỡi.
Chỉ chốc lát sau, có nha hoàn đến bẩm báo:
- Thái phu nhân thiết yến tẩy trần cho biểu thiếu gia ở Lục Nhân các, gọi các thiếu gia, tiểu thư cùng nhau tiếp khách.
Lục Nhân các ở bên cạnh chính sảnh Đậu thị, chỉ có quan to hiển quý đến đây mới có thể mở tấm bình phong của Lục Nhân các.
Kỷ thị mặt mày hồng hào, dẫn bọn họ qua Lục Nhân các.
Trên đường đi, Đậu Đức Xương nhỏ giọng nói với Ô Thiện:
- Lợi hại như vậy sao không tiếp tục thi hội đỗ lấy tam nguyên! Chạy đến nhà chúng ta khoe khoang cái gì.
Đậu Chiêu mím chặt môi, sợ mình sẽ bật cười.
Trong Lục Nhân các, không chỉ có con cháu hàng chữ Xương mà chữ Khải, những người còn đang đi học ở trường học đều đến, dùng tấm gỗ khắc hoa sơn đen làm bình phong, nữ quyến ngồi ở phòng nhỏ phía tây, Kỷ Vịnh cùng đám Đậu Ngọc Xương ngồi ở đại sảnh phía đông. Đồ ăn nóng hổi vừa bưng lên, những lời tán dương Kỷ Vịnh không ngừng vang sang phòng tây, so ra, vị trí án thủ của Ô Thiện trở nên thật nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Mẹ con Ô phu nhân cũng ở đó. Bà thản nhiên, thấp giọng hỏi thăm về Kỷ Vịnh với Ngọc nhị phu nhân, sau khi biết Kỷ Vịnh đỗ giải nguyên khi mới tuổi thì không thể không kính nể Kỷ Vịnh. Đợi đến khi Kỷ Vịnh đến dây kính rượu, lúc đám nữ quyến khen ngợi Kỷ Vịnh là nhân tài xuất chúng, bà cười nhìn con gái một cái rồi tò mò hỏi Kỷ thị ngồi cùng bàn:
- Tướng mạo, tài hoa thế này chỉ sợ khiến các bà mối đạp vỡ cửa nhà mất thôi?
Kỷ thị tự hào cười, nhìn Kỷ Vịnh bị Nhị thái phu nhân lôi kéo không buông, cười lớn nói:
- Gia tổ không muốn Kiến Minh thành thân sớm.
Uyển chuyển thừa nhận rằng có rất nhiều người muốn làm mối với Kỷ Vịnh.
Mọi người đều gật đầu.
Tú tam phu nhân lại nói:
- Nhân tài như vậy, cho dù là kẻ ngu dốt như con cũng thấy phải cẩn thận lựa chọn việc hôn sự cho nó mới được.
Mọi người đều mỉm cười, lại chuyển đề tài về Thích thị vừa mới gả vào.
Nàng là thê tử của Đậu Khải Tuấn, phụ thân Thích Bảo Thành là đại địa chủ ở huyện Khúc Dương kề bên, là bạn chí cốt với Đậu Tú Xương, trong nhà có mấy người là tù tài. Coi như là thế gia vừa lo chuyện ruộng vườn vừa lo chuyện thi cử.
Thích thị tướng mạo thanh lệ, tính tình cũng dịu dàng, vừa vào cửa đã giúp đỡ Tú tam phu nhân trông nom các đệ đệ, muội muội, rất có phong phạm của nàng dâu trưởng, được mọi người trong nhà đều khen ngợi. Trong nhà nàng có muội muội nhỏ hơn nàng tuổi, lần trước đến nhà làm khách được Quảng ngũ phu nhân nhìn trúng, muốn làm mai cho cháu nhà mẹ đẻ của mình, mọi người lại hỏi han không dứt.
Ô phu nhân lẳng lặng ngồi đó uống trà, nhìn bóng dáng Kỷ Vịnh ra khỏi tây thính, ánh mắt hơi ảm đạm, khẽ thở dài.
Đậu Chiêu nhìn thấy nhưng không lên tiếng.
Mấy ngày kế tiếp, Đậu Đức Xương và Đậu Chính Xương dẫn Kỷ Vịnh đi khắp huyện Thực Định.
Đậu Chiêu lại lo lắng ở nhà hầu hạ thuốc thang cho tổ mẫu. Không hiểu vì sao, tổ mẫu nhiễm phong hàn, ho rất dữ, ngay cả uống thuốc cũng không khá hơn lên.
Bên Đông Đậu nghe nói vậy thì đều đến đây thăm bệnh.
Kỷ thị cũng dẫn theo Kỷ Vịnh lại đến.
- Nó tinh thông y lý!
Nàng giải thích:
- Để cho nó bắt mạch giúp Thôi di thái thái đi, cho chúng ta cũng yên tâm hơn.
Đậu Chiêu gật đầu lia lịa, mời cô cháu Kỷ thị vào phòng của tổ mẫu.
Kỷ Vịnh chẩn mạch cho tổ mẫu, nhìn phương thuốc của các đại phu kê đơn, cười nói:
- Không sao, chỉ là phong hàn bình thường, uống thuốc cho nóng người lên là được. Các ngươi quá nóng vội, thuốc của đại phu này uống hai thang không thấy khỏe thì lập tức đổi đại phu khác, ngược lại mới khiến bệnh của lão nhân gia lâu khỏi. Giờ đại phu đang chẩn bệnh kê đơn rất tốt, theo đó mà uống mấy thang thuốc là có thể khỏi hẳn rồi.
Tổ mẫu bị Đậu Chiêu bắt nằm trong phòng nghỉ ngơi, mấy ngày không xuống giường, xương cốt thân mình đều cứng đờ. Nghe Kỷ Vịnh nói xong thì đùa với Kỷ thị:
- Ta nói ta không sao mà Thọ Cô cứ không tin. Ta thấy các lão phu nhân nhà phú quý đều là vì thế này mà chết sớm đây.
Mọi người bật cười.
Đậu Chiêu xấu hổ.
Nàng vẫn lo lắng đến tuổi thọ của tổ mẫu.
Chỉ là những lời này chẳng thể nói cho ai khác.
Nàng cụp mắt,
Kỷ Vịnh đứng lên:
- Tứ biểu muội, hầm thuốc cũng cần đến kỹ xảo, để ta đun thuốc cho Thôi di thái thái, muội phái hai tiểu nha hoàn đi theo nhìn, về sau cứ theo đó mà đun thuốc cho lão nhân gia là được.
Đậu gia cũng không phải là nhà giàu mới nổi, sao có thể không biết hầm thuốc thế nào?
Nhưng Kỷ Vịnh đã nói ra miệng, nàng cũng ngại phản đối, hơn nữa Kỷ Vịnh là khách, người ta nể tình tới bắt mạch cho Thôi di thái thái, không thể đối xử như đại phu bình thường. Tuy hắn nói nàng phái nha hoàn đi là được nhưng sao nàng có thể thực sự phái nha hoàn qua? Đậu Chiêu đành tự mình cùng hắn đi vào nhĩ phòng ở bên để hầm thuốc.
Vào phòng, Kỷ Vịnh lại dừng bước.
Hắn hòa nhã hỏi Đậu Chiêu:
- Ta thấy vừa rồi muội muốn nói lại thôi, là có lời gì không tiện nói trước mặt cô cô ta và Thôi di thái thái?