Cửu Trung Lệnh
"Bố ơi, nghe con giải thích đã, con thật sự không hề..."
Tô Nhiên lại bị hiểu lầm lần nữa, đành cố gắng giải thích.
"Cô còn mặt mũi giải thích ư? Vậy cô nói tôi nghe, tên này rốt cuộc là ai? Vì sao lại đi nghỉ phép với cô bên bờ biển? Vì sao lại xuất hiện trong nhà cô?" Tô Thanh Hà chỉ thẳng vào mũi Diệp Cửu Trung, tức giận nói.
Tô Nhiên không biết phải giải thích như nào!
"Con nhóc chết tiệt này, cô nghe đây, mẹ cô từ hôm qua đến nay hôn mê vì cô hai lần rồi!"
"Còn nữa, tập đoàn Trung Hải cũng vì cô mà cắt đứt giao dịch với Tô Thị rồi!"
"Nếu cô còn nghĩ mình họ Tô, giờ ngoan ngoãn theo tôi về nhà nhanh!"
"Nếu cô ở bên thằng trai hoang này, từ nay về sau đừng bước chân vào cửa nhà họ Tô nữa!"
Tô Thanh Hà gầm lên xong, xoay người bỏ đi. Tô Nhiên không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Cửu Trung đang đứng phía xa, nước mắt chảy xuôi, chuẩn bị đi theo người nhà về!
"Đợi đãi" Đúng lúc này, Diệp Cửu Trung đứng cách đó không xa mở miệng.
Thấy Diệp Cửu Trung đột nhiên lên tiếng, người nhà họ Tô bên này giận dữ quay sang nhìn.
"Tên khốn này, anh định làm gì?” Thấy Diệp Cửu Trung, Tô Thanh Hà đột nhiên phát cáu.
Diệp Cửu Trung từ từ đi tới: "Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn hỏi ông một câu!"
"Là một người cha, vì sao ông nhất định phải ép con gái mình lấy một người mà cô ấy không yêu?”
Nghe vậy, Tô Thanh Hà ngẩn ra, sau đó giận dữ: "Anh là cái thá gì mà đứng đây dạy dỗ tôi?"
"Tôi là cái thá gì ư? Ông không xứng được biết!"
"Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, Tô Gia nhà các ông nếu chỉ vì chút tiền, hay vì gia tộc gì đó mà chôn vùi hạnh phúc cả đời của con, sớm muộn gì cũng hối hận thôi!"
Diệp Cửu Trung chậm rãi nói.
Tô Thanh Hà nghe vậy thì bật cười.
"Thằng nít ranh như anh cũng dám đứng đây dõng dạc ư? Nực cười thật!"
“Nhiên Nhiên, đi theo bố!"
Tô Thanh Hà túm chặt lấy Tô Nhiên, kéo cô lên xe.
Tô Nhiên bị ép, đành phải lên xe.
Cứ vậy, Tô Nhiên bị người nhà họ Tô đưa đi.
Nhìn theo bóng cô, ánh mắt Diệp Cửu Trung chỉ còn sự lạnh lùng. "Giang Thành, nhà họ Tô, tập đoàn Trung Hải..."
"Xem ra nên vào cuộc rồi."
Lẩm bẩm xong câu đó, Diệp Cửu Trung quay về biệt thự.
Trong căn biết thự trống trải, Diệp Cửu Trung bước vào cầm chiếc lệnh bài Cửu Trung luôn mang theo bên mình ra.
Nhìn chiếc lệnh bài đen nhanh, Diệp Cửu Trung cười mỉa mai.
"Người đời tưởng Diệp Cửu Trung này chết rồi ư?"
"Nhưng bọn họ đâu có biết, Cửu Trung Lệnh trên giữ vận mệnh quốc gia, dưới trấn giữ chư hầu. Quan trọng hơn cả là, Cửu Trung Lệnh nắm giữ hết tất cả tài sản trong thiên hại"