Cha già nhà mình sao thế?
Dù sao thì từ bé tới giờ, lần đầu cô ta thấy cha mình câu nệ như vậy.
Lại liếc mắt đánh giá Diệp Cửu Trung lần nữa, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, hai con ngươi sáng ngời như sao.
Cái tên này đẹp trai thì đẹp thật!! Nhưng rốt cuộc anh ta là ai? Chỉ trong phút chốc.
Xe đã tới Vân Thủy sơn trang.
Chu Thế Hào cung kính suốt quãng đường, theo Diệp Cửu Trung đến thư phòng riêng.
Đến thư phòng, Chu An Ny cũng muốn vào, nhưng Chu Thế Hào lại ngăn lại: "An Ny, mấy đứa ở ngoài đi! Bố và khách quý cần tâm sự riêng!"
Chu An Ny rầu rĩ không vui, "ừ" một tiếng, đôi mắt phượng lườm Diệp Cửu Trung.
Cô ta nghĩ trong lòng: Tên này rốt cuộc trâu bò đến mức nào? Sao bố lại khách khí thế?
Cứ vậy, Diệp Cửu Trung đi theo Chu Thế Hào đến thư phòng riêng của ông ta.
Sau khi bước vào trong thư phòng. Diệp Cửu Trung nhìn thấy linh vị đang bày giữa thư phòng. Linh vị của Cửu Trung Vương!
Nhìn thấy linh vị, Diệp Cửu Trung lập tức bước qua, lặng lẽ nhìn nó thật lâu.
"Vương! Xin nhận của lão một lạy!"
Bùm một tiếng, người có tài sản trăm tỷ ở Giang Thành quỳ gối trước mặt Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung không thèm quay đầu lại. Chỉ thản nhiên hỏi: "Ông biết tôi là aï?" "Biết, biết ạI"
"Nói thật thì, tuy lão chưa bao giờ gặp vương, nhưng lão biết Cửu Trung thần lệnh chính là tín vật của người!"
“Trong thiên hạ này, ngoài vương ra, không ai có được Cửu Trung thần lệnh!"
Chu Thế Hào quỳ trên đất nơm nớp lo sợ nói. Diệp Cửu Trung im lặng hồi lâu.
Sau đó anh từ từ quay lại: "Ông đứng dậy đi!" "Dạ vâng!"
Chu Thế Hào tuy đứng lên, nhưng vẫn không giấu nổi nỗi kích động trong lòng, cơ thể vẫn run run.
"Linh vị này là ông làm cho tôi tr?" Diệp Cửu Trung chỉ vào linh vị hỏi. "Dạ vâng!"
Diệp Cửu Trung: "Ông có lòng quá!"
"Vương, xin lỗi người! Lão không biết người còn sống nên..."
Chu Thế Hào vội vàng giải thích.
Diệp Cửu Trung lắc đầu: "Người đời đều nghĩ Diệp Cửu Trung tôi đã chết, nhưng họ đâu biết là tôi vẫn còn sống!"
"Lão Chu, có phải ông thắc mắc trong lòng rằng vì sao tôi vẫn sống không?"
Chu Thế Hào gật đầu.
Diệp Cửu Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, tia sáng lạnh lẽo từ trong mắt anh bắ n ra: "Trận chiến mười nước! Có một số việc không cần nhắc tới! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, nếu tất cả mọi người đã cho rằng tôi chết, vậy hãy để Cửu Trung Vương ra đi hẳn đi!"
"Hở?"
“Vương!”
"Ngài nói vậy là có ý gì?"
Chu Thế Hào chấn động hỏi lại.
"Ý của tôi rất đơn giản, đó là từ giờ trở đi, tin tức tôi còn sống, ông không được nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả người thân nhất! Tôi hỏi lại lần nữa, ông
có làm được hay không?" Diệp Cửu Trung chậm rãi nói.
Chu Thế Hào ngẩn người, nhưng nhanh chóng gật đầu: "Lão đây thề sống chết làm theo lệnh của vương, nếu vi phạm sẽ bị sét đánh chết!"
"Tốt lấm!"
"Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!"
Diệp Cửu Trung vui mừng gật đầu.
Cũng như những gì anh nói.
Tin tức anh còn sống tuyệt đối không thể để lộ ra được!
Bởi vì.
Nếu anh còn sống, cả Hoa Hạ chắc chắn sẽ đại loạn!
Điều này không chỉ bởi vì anh bị người con gái mình yêu nhất phản bội.
Mà còn vì mười nước vừa ngưng chiến, nếu để chúng biết Cửu Trung Vương từng một mình đánh tan cả mười nước vẫn còn sống, bọn chúng sẽ
đến đánh Hoa Hạ một lần nữa!
Điều quan trọng là thực lực của Diệp Cửu Trung bây giờ vẫn chưa khôi phục!
Anh còn trúng lửa độc Kỳ Lần từ Mộ Dung thế gia nữa!
Những điều này Diệp Cửu Trung không cần nói cho Chu Thế Hào biết. "Vương, hiện tại ngài sống ở đâu?"
"Có cần tôi sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho ngài không?”
Chu Thế Hào vội hỏi.
Diệp Cửu Trung lắc đầu: "Không cần đâu! Giờ tôi có chỗ ở rồi!"
"Hôm nay tôi đến tìm ông, chủ yếu là muốn ông làm giúp tôi một việc nhỏi"
Chu Thế Hào lập tức quỳ một chân xuống được: "Được làm việc thay vương, là vinh hạnh của lão đây, mong vương ra lệnh!"
"Việc này là do một cô gái cứu tôi mà ra! Cô ấy họ Tô, tên là Tô Nhiên!" Trong đầu Diệp Cửu Trung hiện lên gương mặt ngây thơ của Tô Nhiên.
“Tô Nhiên?”
Chu Thế Hào sửng sốt.
"ừm"
"Lão Chủ, không biết ông có từng nghe nói đến Tô gia ở Nam Thành chưa?”