Tô Nhiên vừa mới đi đã nghe thấy tiếng mắng chửi ầm ï của Tô Thiên Hoành từ bên trong thư phòng vang ra.
"Con nhỏ chết tiệt kia, cái con đê tiện đó tưởng mình biết Chu Thế Hào là có thể muốn làm gì thì làm đó hay sao?”
"Tức chết ông đây rồi!"
Choảng, choảng!
Trong phòng vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.
Có thể thấy được, lần này Tô Thiên Hoành giận thật.
"Bố ơi, xin bố bớt giận! Con bé chết tiệt kia cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đây, một khi nó gả cho Triệu công tử xong xuôi, chúng ta có thể hoàn toàn quản lý Tô gia rồi!" Tô Cẩm gợi ý.
Tô Thiên Hoành cố kìm nén cơn giận.
Một lát sau ông ta mới nói: "Con nói đúng lắm! Nhưng mà, bố cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào ấy! Cái con nhỏ chết tiệt này sao có thể quen biết một nhân vật tầm cỡ như Chu Thế Hào được."
"Bố ơi, theo con đoán, có lẽ nguyên nhân là do Triệu thiếu gia!" Tô Cẩm nói.
"Triệu Thiểu Phong?”
"Đúng ạ!"
"Bố suy nghĩ mà xem, ngoài tập đoàn Trung Hải có năng lực để tiếp xúc với tập đoàn Đế Hào ra, còn ai có thể có tư cách như thế chứ?" Tô Cẩm nói.
Tô Thiên Hoành ngẫm lại cũng thấy đúng!
"Nhưng mà, cho dù là ý của Triệu thiếu gia, tại sao cậu ta lại không để cho chúng ta nhốt con nhỏ đê tiện kia nhỉ?" Tô Thiên Hoành không rõ.
Tô Cẩm lại xoa cằm: "Con đoán, có thể là Triệu thiếu gia thật sự thích con nhỏ đê tiện kia, cho nên mới sợ chúng ta phạt con bé đó nhỉ."
Tô Thiên Hoành nghĩ lại cũng thấy hơi có lý.
"Cũng phải! Cũng phải! Không ngờ Triệu thiếu gia lại sỉ tình như thết"
Sau khi Diệp Cửu Trung từ Chu gia trở về, anh yên lặng chờ đợi ở Minh Châu Hoa Phủ.
Bên cạnh anh. Con chó đen im lặng nằm úp sấp cạnh bên, không dám động đậy.
Đối với "Tô Nhiên", Diệp Cửu Trung biết, chỉ cần Chu Thế Hào ra tay, nhất định có có thể được tự do trở về, cho nên anh hoàn toàn yên tâm.
Diệp Cửu Trung hít sâu một hơi, điều hòa chân khí toàn thân, lúc này đây, một hơi thở trong veo lượn lờ quanh người anh mà mắt thường không thể nhìn thấy được, lúc chân khí này xuất hiện, bàn trà trong phòng như thoáng rung chuyển khác bình thường.
Đúng lúc đó, một hơi nóng đáng sợ đau nhói đâm vào trái tim anh.
Cảm giác đau nhói này như lửa nóng đốt cháy lồ ng ngực của anh.
Hơi nóng chẳng khác nào mạng nhện vây kín trong lồ ng ngực.
Đây là: Lửa độc Kỳ Lân!
Nhìn lồ ng ngực trúng lửa độc Kỳ Lân, Diệp Cửu Trung thở dài một tiếng.
"Muốn giải được lửa độc Kỳ Lân này, chỉ trong thời gian ngắn chỉ sợ khó mà làm được!"
Ngay sau đó trong mắt anh lóe lên sát ý.
"Mộ Dung Khuynh Thành!!!"
"Cô cứ chờ đấy!"
"Đợi đến khi tôi loại bỏ được lửa độc, nhất định tôi phải gi ết chết cô, giết tới cửa tổ trạch của gia tộc Mộ Dung các cô, tôi muốn hỏi cô trước mặt người trong thiên hạ, tại sao cô lại muốn hại tôi!"
'Thù hận thiêu đốt trong ngực của Diệp Cửu Trung.
Tình cảm chân thành lại bị một cô gái phản bội, khiến cho Cửu Trung vương ngã xuống.
Tuy rằng.
Mười nước tranh đấu lại có thể thất bại đình chiến nhờ có anh! Nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Nhớ lại tất cả, Diệp Cửu Trung vô thức siết chặt nắm đấm. Không biết qua bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ô tô lái tới. Diệp Cửu Trung nghe tiếng cũng biết là Tô Nhiên quay lại.