"Trước tiên là chặt đứt hai tay hai chân của hắn, còn chết hay sống thì tùy vào tâm trạng của nói!" Triệu Thiểu Phong nói.
"Được, Triệu thiếu gia!"
Nói xong, trong đôi mắt Triệu Thiểu Phong lóe lên ý lạnh, ánh mắt nhìn ra phía ngoài xe.
"Tô Nhiên và cả người đàn ông chó má kia, mấy người cứ chờ đó cho tôi! Ngày hôm nay, nhất định ông đây sẽ cho mấy người biết, đắc tội với tôi sẽ có kết cục gì!"
Không lâu sau.
Một loạt xe sang ở đậu trước cổng nhà họ Tô.
Cửa xe mở ra.
Rột roạt, mấy vệ sĩ của Triệu gia mặc tây trang màu đen từ trong xe nhảy xuống.
Ngay sau đó là Triệu Thiểu Phong, cùng với mấy người Tô Thiên Hoành! Phía sau là Lôi Mông, trên người anh ta tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc! "Triệu thiếu gia, mời anh vào trong!"
"Cái con nhỏ Nhiên Nhiên kia và gã đàn ông chó má của cô ta đang ở bên trong!"
Tô Thiên Hoành vừa dẫn đường, vừa tiến vào nhà họ Tô.
Triệu Thiểu Phong ném điếu xì gà xuống, đôi mắt anh ta lóe lên ý cười ác độc, sau đó cũng sải bước đi vào.
Trong nhà họ Tô. Tô Nhiên, Diệp Cửu Trung và cả ông bà Tô đều ở phòng khách. Nhưng vào đúng lúc này, một đoàn người lũ lượt từ bên ngoài tràn vào.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ông bà Tô vội vàng đứng dậy khỏi ghế, kinh ngạc. nhìn nhóm vệ sĩ của Triệu gia.
Mà Tô Nhiên thấy vậy cũng sợ đến tái mặt.
Chỉ có Diệp Cửu Trung còn không buồn chớp mắt, anh yên lặng uống hết tách trà Thiết Quan Âm mà Tô gia pha cho anh.
"Tô Nhiên, cút ra đây cho tao!" Tiếng quát to từ bên ngoài vang vọng.
Ngay sau đó, Tô Thiên Hoành, Tô Cẩm và cả công tử nhà họ Triệu từ tập đoàn Trung Hải đi vào từ bên ngoài!
"Anh cả ơi... Xảy ra chuyện gì thế?” Tô Thanh Hà thấy Tô Thiên Hoành trở về thì vội vàng dò hỏi.
Tô Thiên Hoành cười lạnh đáp: "Chú hai à, ngày hôm nay chú đừng trách tôi không niệm tình gia tộc! Dù sao mọi chuyện đều là do con gái của chú tự tìm lấy!"
"Con nhỏ đê tiện này không chỉ làm Triệu thiếu gia bị thương, hơn nữa, nó còn tùy tiện đưa một người đàn ông hoang dã vào dòng dõi Tô gia, tôi muốn hỏi xem thử, rốt cuộc cái nhà này là do ai làm chủ?"
Tô Thanh Hà vội nói: "Đương nhiên là anh cả rồi!"
"Nếu là tôi, vì sao lại để cho gã đàn ông kia tiến vào cửa Tô gia nhà ta? Chẳng lẽ dòng dõi Tô gia lại tùy tiện cho con mèo con chó gì đi vào cũng được sao?"
'Tô Thiên Hoành nói thẳng. "Anh cả..." Tô Thanh Hà vừa định giải thích.
Thì Tô Nhiên đã đứng dậy: "Bác cả, mong bác tôn trọng một chút ạ, bác mắng ai là chó là mèo vậy?”
"Con nhỏ đê tiện kia, tao măng ai chẳng lẽ trong lòng mày không biết rõ hay sao?"
Nói xong câu đó, ánh mắt Tô Thiên Hoành nhìn về phía Diệp Cửu Trung trong phòng.
"Anh cả, chờ chút đã! Bạn trai của Nhiên Nhiên là..."
'Tô Thanh Hà vừa định nói ra "thân phận" của Diệp Cửu Trung.
"Chú định nói, cậu ta là con nuôi của người giàu nhất Giang Thành, tập đoàn Đế Hào, Chu Thế Hào sao?" Tô Thiên Hoành cười gằn ngắt lời Tô Thanh Hà, đồng thời ngón tay ông ta chỉ về phía Diệp Cửu Trung.
Tô Thanh Hà ngẩn ra, ông cũng thoáng ngẩn người.
Ha ha ha ha!
Ai ngờ, cha con Tô Thiên Hoành lại cùng cười phá lên.
"Anh cả à, anh cười cái gì vậy?”
Tô Thanh Hà thấy Tô Thiên Hoành cười to thì nhất thời ngẩn ra.
"Tôi cười chú đấy, đã sắp 50 tuổi rồi mà còn quá ngu xuẩn, sao lại ấu trí như thế chứ!"
Tô Thanh Hà: "???"
"Chú hai à, chú tưởng con gái chú có thể quen được con nuôi của người giàu nhất Giang Thành Chu Thế Hào thật sao? Chú cho rằng dựa vào con gái chú, Tô gia chúng ta có thể bám vào tập đoàn Đế Hào đệ nhất Giang Thành à? Chú quá ngu xuẩn rồi!"
Tô Thiên Hoành giễu cợt.
Lúc nghe thấy vậy, đầu Tô Thanh Hà như ầm vang, ông hoàn toàn bối rối.
Ông trợn mắt lên, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Cửu Trung, sau đó lại nhìn sang Tô Nhiên.
"Nhiên Nhiên à, con nói cho bố biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, rốt cuộc cậu ta là ai?"
Tô Thanh Hà vội hỏi.